Nghe được tin tức này, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Chu Hạo Bình, có hoài nghi, cũng có hâm mộ.
Nhưng gương mặt Chu Hạo Bình vẫn rất bình thường, không nhìn ra được điều gì.
La Thiên Minh chậm rãi cau mày, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Bình một cái. Chuyện này ông có bảy tám phần nắm chắc là do Chu Hạo Bình làm ra. Hai người tranh nhau chức Ủy viên thường vụ, nếu Chu Hạo Bình không kiếm chuyện gây rắc rối thì mới là kỳ quái.
Hơn nữa, sự thiếu sót này đối với Giang Khương đúng là tương đối trí mạng. Thật ra La y sư đã sớm nghĩ đến sẽ có người tấn công vào điểm này.
Suy nghĩ đến đây, La Thiên Minh liền lo lắng quay sang nhìn Giang Khương. Rõ ràng, chuyện này đối với Giang Khương có ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng La y sư một chút cũng không nhìn ra được sự lo lắng của Giang Khương, gương mặt hắn vẫn rất ổn định, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, trong lòng liền thầm than. Tại sao đệ tử của ông lại trấn định như vậy? Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Cũng không ngoài suy đoán, nhìn tất cả mọi người im lặng, ánh mắt Lưu Mộc Dương lóe lên, sau đó nhìn Từ Khải Liễu, hỏi:
- Viện trưởng, không biết ý kiến của người như thế nào?
Gương mặt Từ Khải Liễu vẫn rất trầm tĩnh, nghe Lưu Mộc Dương hỏi, liền nhìn tất cả mọi người, thản nhiên nói:
- Đối với chuyện này, mọi người nên nêu lên ý kiến của mình trước.
Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người thoáng yên lặng, sau đó nhìn La Thiên Minh. La Thiên Minh trước giờ đều vì đệ tử của mình mà tận lực. Tuy Chu Hạo Bình sẽ giơ hai tay hai chân để đồng ý chuyện này, nhưng tuyệt đối không phải là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ. Cho nên, người phát biểu ý kiến đầu tiên chính là La Thiên Minh.
Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người, mặc dù trong lòng La Thiên Minh rất lo lắng, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nói:
- Cho dù chức nghiệp của Giang Khương thấp một chút, nhưng bất kể thế nào, Giang Khương còn là một Luyện đan sư cao cấp. Xét về chức nghiệp thì đã là cấp bậc cao nhất. Cho nên, vấn đề chức nghiệp ngược lại không hề hạn chế được Giang Khương.
Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc nhìn nhau, đều chậm rãi gật đầu. Đối với điều này, bọn họ tất nhiên là tán đồng. Cả hai đều xuất thân là Luyện đan sư, tuy nói bản thân cả hai là y sư nhất phẩm, nhưng đối với bọn họ mà nói, bọn họ càng coi trọng hơn cấp bậc luyện đan sư. Dù sao trong toàn bộ Thiên Y Viện, y sư nhất phẩm có đến mười người, nhưng Luyện đan sư cao cấp chỉ có bốn năm người.
Hơn nữa, Luyện đan sư so với y sĩ, đối với Thiên Y Viện mà nói thì quan trọng hơn.
Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu cũng chậm rãi gật đầu, không thể không đồng ý La Thiên Minh nói rất có lý.
Chu Hạo Bình tất nhiên là cũng chú ý đến động tác của Từ Khải Liễu, liền nhẹ nhàng chớp mắt. Ngô y sư bên cạnh nhìn thấy, chân mày liền cau lại, biết bây giờ ông phải lên tiếng. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, một sát chiêu như thế sẽ bị La Thiên Minh hóa giải dễ dàng.
- Lão La, tôi cảm thấy chuyện này không thể khinh thường. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện trước giờ đều do Thiên y sư đảm nhiệm, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt nên cần tuyển chọn lại.
Theo như lời Trưởng ban Lưu nói, chức nghiệp của Giang Khương đúng là quá thấp.
- Tuy nói Luyện đan sư cao cấp đã là chức nghiệp cao cấp nhất, nhưng dù sao nó cũng không phải là chức nghiệp chuyên dụng.
Cho nên, tôi cảm thấy ông nói như vậy là chưa được ổn thỏa.
Ngô y sư mỉm cười nhìn La Thiên Minh, giống như không phải bài xích ý kiến của đối phương mà chỉ là đang nói chuyện phiếm.
- Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên Hội Đồng Viện đã là phá lệ lắm rồi, nhưng đây là Ủy viên thường vụ, cũng không thể quá tùy ý. Gần trăm năm qua, chưa có thành viên nào dưới y sư nhị phẩm đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ, chứ đừng nói chỉ là y sĩ.
Nói đến đây, Ngô y sư cố nở nụ cười, nói: - Nếu truyền đi, chỉ sợ sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Nghe Ngô y sư nói xong, ánh mắt Chu Hạo Bình lóe lên sự hài lòng. Lão Ngô này đúng là tận lực. Nếu lần này ông có thể leo lên vị trí Ủy viên thường vụ, lão Ngô nhất định sẽ có công đầu.