Giang Khương bước ra khỏi phòng chữa trị, à Tiền vẫn lòng đầy căng thẳng đứng trước cửa, hai tay chắp lại, thỉnh thoảng còn nhắm mắt lầm bầm gì đó. Khuôn mặt nhăn nheo vì năm tháng của bà đã chan đầy nước mắt.
Giang Khương nhìn bộ dạng tiều tụy và căng thẳng của bà Tiền, trong lòng hơi đau xót. Vốn bà Tiền không cần phải căng thẳng như thế.
Nếu họ có tiền, sao bà Tiền phải căng thẳng như vậy. Họ chỉ cần vào bệnh viện 99% là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng vì họ không có tiền, cho nên chỉ có thể mạo hiểm. Tiền tuy không phải vạn năng, nhưng không có tiền, quả thật là chuyện không thể...
Nhưng may là bà may mắn, có thể gặp được mình. Bác sĩ bình thường ai dám làm ca phẫu thuật này cho cháu bà chứ?
Nghĩ tới đây, Giang Khương âm thầm thở dài, sau đó mỉm cười kêu lên:
- Bà Tiền... Bà đừng lo lắng nữa, không sao rồi.
Bà Tiền hai mắt đang nhắm, tay chắp lại miệng lầm bầm gì đó nghe thấy Giang Khương nói vậy rõ ràng vẫn chưa phản ứng lại kịp, chỉ ngạc nhiên mở to mắt, đứng lên căng thẳng nhìn Giang Khương nói:
- Bác sĩ Giang... ban nãy cậu nói gì?
Giang Khương cười cười, nói:
- Bà Tiền, không sao rồi, chút nữa Tiểu Bảo có thể ra được rồi...
- A... Thật sao? Bác sĩ Giang, thật sự không sao chứ?
Bà Tiền nghe thấy Giang Khương nói như vậy đôi mắt đục ngầu kia lập tức lóe sáng, kéo tay Giang Khương vui mừng hỏi.
Giang Khương gật mạnh đầu nói:
- Thật, không sao nữa rồi...
- Thật...
Bà Tiền gật mạnh đầu. Nước mắt của bà lăn xuống. Bà cầm tay Giang Khương, sau đó đột nhiên quỳ mạnh xuống, dập đầu với Giang Khương:
- Bà Tiền, không được không được... sao làm thế này được...
- Bác sĩ Giang, cậu đúng là Bồ Tát sống... là ân nhân cứu mạng của bà già này...
Bà Tiền được Giang Khương đỡ cố gắng bò dậy, vừa lau nước mắt vừa nói cảm ơn.
- Không có gì. Không có gì... Đây là chuyện bọn cháu nên làm, bà ngồi đi, ngồi đi...
Giang Khương dìu bà Tiền ngồi lên ghế rồi mới cười nói:
- Giờ bác sĩ Lý đang băng bó cho Tiểu Bảo bên trong, bà ngồi đây đợi một lát. Lát nữa cậu ấy sẽ ra. Vẫn còn bệnh nhân đang đợi cháu, cháu đi trước!
Sau khi Giang Khương trấn an xong bà Tiền liền định quay về phòng khám, đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện. Sau đó hắn đi vào phòng thuốc, cười nói với anh Hoàng phòng thuốc:
- Anh Hoàng... Lát nữa bà Tiền có trả tiền thuốc, anh nói bà ấy chỉ cần trả một trăm chín thôi nhé, số còn lại cứ ghi cho em!
Anh Hoàng nghe Giang Khương nói vậy, cười nói:
- Bác sĩ Giang... tiền này sao để cậu bỏ được. Như thế không hay đâu!
Giang Khương cười lắc đầu nói:
- Không sao... Giờ em cũng chẳng có việc gì dùng tiền. Ngày nào cũng ăn ngủ ở phòng khám, giữ tiền cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, cứ coi như làm chút việc tốt đi!
- Được... Thế thì được, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp tốt.
Sau khi dặn dò anh Hoàng xong, Giang Khương vội vàng quay về phòng khám.
Hồ lão y sư thấy Giang Khương tiến vào vội vàng dừng bút, nhìn Giang Khương trầm giọng hỏi:
- Giang Khương, tình hình đứa trẻ sao rồi?
Giang Khương cười gật đầu nói:
- Phẫu thuật xong rồi, không sao rồi ạ. Chỉ cần tiêm vài ngày nữa, thay thuốc hai lần có lẽ sẽ khỏi ạ!
- Ừ... Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Hồ lão y sư nghe Giang Khương nói vậy trong lòng cũng yên tâm. Những bệnh nhân bên này lúc này cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Giang Khương với ánh mắt thán phục. Bác sĩ biết cả nội ngoại khoa, hơn nữa còn giỏi như vậy thật sự không nhiều.
Đặc biệt là còn chịu mạo hiểm cứu người khi bệnh nhân không có tiền, điều này càng khiến họ thán phục hơn.
Trong lòng Hồ lão y sư vui mừng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói:
- Đúng rồi, Giang Khương... Con đi dặn dò bên phòng thuốc, chỉ thu của họ hai trăm tệ thôi, sau này tiêm hay đổi thuốc gì đó, đều ghi vào sổ của phòng khám.
- A...
Giang Khương nghe thấy những lời này liền bất đắc dĩ cười.
Hồ lão y sư thấy Giang Khương đứng yên bất động liền thúc giục nói:
- Đi nhanh đi, còn lề mề gì nữa!
Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Thầy, con đã dặn dò anh Hoàng, số tiền còn lại ghi cho con...
- A...
Hồ lão y sư nghe thấy cũng sửng sốt, sau đó cười, lắc đầu thở dài nói:
- Cái thằng nhóc con, mỗi tháng mới kiếm được có chút tiền, không để giành lấy vợ, xài tiền cũng hào phóng đấy nhỉ...
- Được rồi, mau đến làm việc đi. Tí nữa thầy bảo lão Hoàng chuyển sang sổ của phòng khám... Con làm việc tốt rồi, sao còn bắt con chịu khoản tiền này được...
Hồ lão y sư vội vàng cười ngoắc tay nói.
Giang Khương nghe Hồ lão y sư nói vậy cũng đành gật đầu đồng ý, vội vàng quay lại khám bệnh cho bệnh nhân.
- Hai thầy trò đều là người tốt... nhân nghĩa...
Mọi người nghe thấy đoạn đối đáp của hai người đều lần lượt cảm thán. Chuyện vừa chữa bệnh cứu người, vừa trả lại tiền thuốc cho bệnh nhân bây giờ thật sự rất hiếm thấy.
Đúng như Giang Khương đã dự liệu, ba thầy trò bận rộn đến mười hai giờ rưỡi mới khám xong cho tất cả bệnh nhân. Đến giờ ăn trưa, Giang Khương đã rất đói bụng.
Có điều sau khi hắn ngồi lên bàn ăn ăn hết hai chén, sắc mặt hắn lại trở nên cổ quái. Bình thường hắn ăn cơm một bữa hai bát đã tàm tạm rồi, nhưng hôm nay... giống như bữa sáng, hai bát cơm này cùng lắm chỉ no được bốn năm mươi phần trăm.
Không có cách nào khác, Giang Khương đành phải đi bới thêm chén nữa. Chị Lưu thấy Giang Khương bới thêm chén nữa liền cười nói:
- Hôm nay bác sĩ Giang mệt quá, ngay cả cơm cũng ăn nhiều thêm bát nữa!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười ha hả.
Vẻ mặt Giang Khương bất đắc dĩ, sau đó cười nói:
- Hôm nay sợ là phải ăn nhiều thêm hai bát mới đủ ạ.
- Ôi... Ca phẫu thuật bác sĩ Giang làm hôm nay, đừng nói hai bát, bốn bát cũng được!
Bác sĩ Lý ngồi cạnh cười ha hả nói.
Kết quả đến lúc Giang Khương thật sự bưng bát đi xúc bát cơm thứ tư, cạo sạch đáy nồi, mọi người mới hơi choáng váng...
Hôm nay bác sĩ Giang sao ăn khỏe thế. Bát của phòng khám không hề nhỏ, bình thường các nữ y tá bác sĩ ăn một bát là đã đủ no. Các bác sĩ nam thường cũng chỉ ăn hai bát. Một bữa ăn bốn bát thật sự hiếm thấy trong lịch sử của phòng khám.
Nhưng mọi người chỉ hơi nhìn sững chứ không nói gì. Chỉ có Hồ lão y sư vỗ vai Giang Khương nói:
- Không sai... đàn ông phải ăn nhiều một chút mới có sức khỏe chứ!
Vừa nói xong, còn quay sang dặn dò dì La giúp việc bên cạnh:
- Chị La... Tối chị nấu thêm nửa lon gọi nửa nhé. Đừng để Tiểu Giang của chúng ta bị đói!
- A... được ạ!
Dì La đứng bên cười tủm tỉm đồng ý, nói:
- Trong Tiểu Giang của chúng ta trắng trẻo quá. Con trai gầy yếu quá không được. Đàn ông nông thôn chúng ta phải ăn cho khỏe mới làm được việc!
Dì La đáng thương còn nói là Giang Khương gầy yếu, câu này nếu để cho những vong hồn uổng mạng dưới dao của Giang Khương mấy năm nay nghe được chắc sẽ đau đớn khóc rống lên mất.
Giang Khương chỉ vừa cười cười gật đầu vừa ăn uống, không để ý đến mấy lời này... Mình cứ lấp đầy bụng mình trước rồi nói sau. Chiều nay nấu thêm nửa lon gạo nữa thì tối mình không phải cạo sạch đáy nồi nữa rồi.
Giữa trưa nghỉ ngơi một lát, gần hai giờ, Giang Khương lại bưng ly nước của mình, kẹp theo quyển sách đến Đại học Đông Nguyên giảng bài.
Hôm nay lại có tiết Trung y chuyên sâu của năm tư, giờ Hồ lão y sư đã yên tâm giao hết cho hắn, ngay cả đến lộ mặt một chút cũng lười. Hồ lão y sư biết, đám sinh viên này đều thích nghe Giang Khương giảng. Giang Khương giảng bài cũng nhanh hơn ông, ông cũng lười đi ganh đua với hắn.
Mỗi tuần năm tư chỉ có một tiết, đây là tiết đầu tiên Giang Khương giảng bài cho năm tư sau đợt bị thương ở đùi lần trước.
Giang Khương vừa bước vào giảng đường đã thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình. Giang Khương nhìn nhìn, vẫn là mấy sinh viên trông tương đối quen mặt, trong đó dĩ nhiên có cả Từ Thanh Linh và Trương Du Chính.
Giang Khương thấy hai người này ngồi cạnh nhau trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên cảm giác khó chịu này nhanh chóng biến mất sau khi hắn nở nụ cười mỉm, sau đó hắn quay sang gật đầu với hai người.
Mặc dù trong lòng Trương Du Chính cũng không thích Giang Khương nhưng cũng vội vàng cười gật đầu. Chỉ có Từ Thanh Linh là nhìn Giang Khương với ánh mắt hơi kỳ quái, dường như có thêm chút u oán. Sau khi cô nhìn thấy Giang Khương bước đi không có gì khác lạ, ánh mắt mới thoáng bình thường hơn một chút.
- Thầy Giang... thầy không sao chứ?
Giang Khương đi đến trước hàng ghế đầu, có rất nhiều sinh viên vây quanh Giang Khương ân cần hỏi thăm.
Giang Khương nhìn một chút, đây đều là những sinh viên tương đối hoạt bát trong các tiết học trước. Còn có cả Vương Ngọc Linh lần trước xin mình số điện thoại, rồi cả vài sinh viên tương đối quen.
Hắn lập tức cười cười nói:
- Cảm ơn mọi người đã quan tâm... Chân tôi khỏi rồi!
- Ồ... khỏi nhanh thế ạ!
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, trên mặt các sinh viên thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
- Thầy Giang... Đao đó của thầy hôm ấy siêu quá, em thấy thầy chẳng thèm ngắn, một dao bay thẳng qua chính giữa mi tâm luôn.... Đúng là quá đẹp trai!
Một sinh viên tương đối đẹp trai vui vẻ nói.
Chàng nam sinh này Giang Khương cũng biết, tên Triệu Vân Cường, hắn liền mỉm cười giải thích:
- Khi còn bé tôi khá ham chơi, thường vào trong núi bắn chim với người lớn, từng dùng súng bắn thỏ, heo rừng, sau đó thấy súng dùng phiền phức nên đã thử luyện dao... Dần dần kỹ thuật cũng khá chuẩn!
- A... Thầy Giang còn đi săn nữa à...
Triệu Vân Cường kinh ngạc nói:
- Thầy Giang, thầy là người ở đâu vậy?
- Tôi ở huyện Lưu Hà...
Giang Khương không giấu diếm những chuyện này, mỉm cười nói.
- Ờ... Chả trách. Em nhớ xung quanh huyện Lưu Hà chúng ta có mấy rừng núi sâu, những nơi khác không nhiều thú săn lắm...