* Lão Trương không chịu nghe di ngôn x Lão Ngô nghẹn đến nội thương
* Cố gắng đâm thủng giấy cửa sổ theo phong cách nguyên tác
- ------_--------
Ngày thứ ba sau khi trở về từ Lôi Thành, sau khi Tiểu Hoa có thể đi bộ được, dưới áp lực của chủ nợ, rốt cuộc tôi cũng bị mấy người bọn họ bắt đến bệnh viện trong thành phố chụp X-quang.
Trước đây tôi có tâm lý trốn tránh, lão Tiêu nói phổi của tôi đã được trị khỏi, nghe vậy tôi cũng vui vẻ tin luôn, thực ra chủ yếu là do cái giá phải trả quá lớn, tôi hoài nghi bản thân sẽ không chấp nhận nổi mấy chữ cả đường phí công.
Trong lúc chờ có phim X-quang, năm người bọn tôi ngồi dựa vào một hàng ghế nhựa, tôi dựa Bàn Tử, Bàn Tử thì vừa nhếch miệng cười vừa dùng tốc độ tay kinh người nhắn tin với bà chủ tiệm cắt tóc. Hắc Hạt Tử hút Yakult còn Tiểu Hoa thì nhắm mắt dưỡng thần, còn Muộn Du Bình bên trái tôi lại chỉ ngồi khoanh tay, chẳng biết đã đi vào cõi thần tiên nào. Đến khám ở bệnh viện trong thị trấn đa phần là người lớn tuổi, năm người bọn tôi ngồi cùng nhau trông như một thắng cảnh độc lạ, ai không biết còn tưởng là năm đứa con hiếu thảo của nhà nào.
Tôi ngồi chờ lâu đến mức bắt đầu thấy mệt, mơ hồ nghe thấy có người gọi tên tôi.
"Người nhà Ngô Tà? Người nhà Ngô Tà đâu?"
Bốn người bên cạnh tôi đứng lên, tôi dựa vào người Bàn Tử cũng đứng thẳng theo, năm ánh mắt nhìn qua, bác sĩ nghẹn họng, dường như có chút sợ hãi sẽ xảy ra tranh chấp về việc điều trị, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "...Ừm, người nhà Ngô Tà... Ai qua đây?"
Tuy rằng vẻ mặt Tiểu Hoa trắng bệch, nhưng với tư cách là người nắm trong tay nguồn tài chính và chịu trách nhiệm chi trả các hóa đơn ngày hôm nay, y vẫn không do dự bước tới. Tôi giữ chặt y, Bàn Tử bên kia dũng cảm đứng ra.
Tôi bước nhanh đến trước mặt bác sĩ nói: "Tôi là Ngô Tà, bác sĩ đừng sợ, có gì cứ nói trực tiếp với tôi." Tôi phất tay với Bàn Tử, ý bảo hắn mau ngồi trở lại. Hắn liếc tôi một cái, đó là loại ánh mắt mà tôi chẳng muốn miêu tả chút nào.
Tôi đi theo bác sĩ vào phòng, trở tay đóng cửa, ông rất khách sáo mời tôi ngồi xuống, phim chụp X-quang phổi của tôi treo trước hộp đèn, một vòng tròn đen trong khoảng trắng, không có gì khác so với những phim chụp trước đó. Lòng tôi trầm xuống, nhưng không ngoài ý muốn là bao.
"Còn bao lâu nữa?" Tôi hỏi bác sĩ.
"Theo lý thuyết, phổi trở thành như vậy thì cậu phải thành người chết từ lâu rồi, nhưng trạng thái của cậu có vẻ tốt... Tôi chỉ có thể nói, có lẽ tình hình này sẽ tiếp tục duy trì, cũng có thể một ngày nào đó đột nhiên chuyển biến xấu..." Vị bác sĩ già gãi đầu: "Tốt nhất là cậu nên đi bệnh viện lớn khám xem, chỗ tôi cũng không có cách."
Tôi nói tôi hiểu rồi, sau đó để ông ấy tùy tiện kê cho chút thuốc uống, làm như thể sẽ không từ bỏ việc điều trị này. Sau khi ra ngoài tôi cũng nói với bọn họ, cũng không giấu giếm gì, chuyện nên biết không bằng biết sớm một chút, chuẩn bị tốt tâm lý. Tiểu Hoa không nói gì, lặng lẽ gọi điện tìm người liên hệ với bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem phim chụp của tôi, ngoài tiếng y gọi điện thoại ra thì xung quanh tôi im lặng một cách nặng nề.
Trả một cái giá đắt như thế chỉ để biến tôi từ Ngô Tà sắp chết thành Ngô Tà của Schrodinger.
Trên đường quay về thôn, Bàn Tử bảo Hắc Hạt Tử dừng xe cạnh một mảnh ruộng rồi mua một túi khoai lang Ngư Lân từ bà con. Buổi chiều khi Tiểu Hoa vào trong phòng đối chiếu sổ sách thì bốn người chúng tôi ngồi xổm ở cửa sân nướng khoai lang, Bàn Tử lấy mấy củ to nhất ngọt nhất bọc giấy báo mang đi cho Phiêu Phiêu, bảo là sẽ không về ăn cơm chiều. Hắc Hạt Tử cười mắng hắn không tinh tế, Bàn Tử đốp lại một câu lão giang hồ như anh thì biết cái gì, người trẻ tuổi mới xem trọng tinh tế, còn đàn ông trưởng thành như chúng tôi sẽ trao tình sâu nghĩa nặng. Nói xong lại lật qua lật lại khoai nướng trong tay.
Tôi cười cười, quan tâm nói một câu đi đường chú ý an toàn. Bàn Tử có kế hoạch riêng hết rồi, chuyện này quả thực rất tốt, anh ta dễ xúc động nhất cũng dễ bị tổn thương nhất, nhưng cũng là mau đến mau đi, người như anh rơi vào ổ bánh tông còn có thể xắn tay áo bày bàn chơi mạt chược được, là người khiến tôi ít lo nhất trong cả nhóm. Tiếp theo là Tiểu Hoa - người có tiền có thế rất khó có bạn bè thân thiết, ít một người là ít đi một mảnh ghép trái tim, tuy rằng sẽ cô độc nhưng ít ra y vẫn có tiền có thế. Còn về vấn đề của Hắc Hạt Tử, Tiểu Hoa đã từng nhắc tôi tìm cho anh ta một nơi như thôn Vũ để trốn kẻ thù, nếu không sau này anh ta mù thật thì muốn giữ thi thể vẹn toàn cũng khó. Tôi định để anh ta làm công việc của tôi, vậy thì sau này vẫn có thể ở đây sống, có hai người Muộn Du Bình và Bàn Tử còn sợ không che giấu được anh ta? Chỉ sợ anh ta không chịu ngồi yên một chỗ, ngày nào đó chạy lên trấn mở một tiệm mát xa người mù, miệng mồm nói năng không cẩn thận rồi ẩu đả với khách hàng.
Tôi nhìn lửa trại suy tư thật lâu, nghĩ về tương lai của Muộn Du Bình.
So với Hắc Hạt Tử thì anh còn khó lo hơn, ít nhất Hạt Tử cũng biết mát xa, biết chạy DiDi, biết nấu cơm, biết hưởng thụ cuộc sống, nhận mấy đồ đệ hiếu thuận dưỡng lão cũng không thành vấn đề, còn Muộn Du Bình? Ở thôn Vũ hơn nửa năm cùng chúng tôi, anh ngay cả cơm cũng chưa từng động tay vào. Giống như đàn ông ở xã hội nguyên thủy, bản thân nên làm gì không nên làm gì đều xác định rất rõ ràng, mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang một đầu con mồi trở về cho cả nhà già trẻ ăn, nhưng nếu muốn nhờ anh phụ trách việc nấu nướng thì sẽ nhận lại một ánh nhìn "Đây không phải là việc cậu cần làm à?" khiến người ta nghẹn cả họng. Xác định vị trí của bản thân là một khía cạnh, ngoài ra Muộn Du Bình thật sự cũng không mưu cầu thứ gì. Tôi từng nhiều lần cố gắng khiến anh hứng thú với mỹ thực nhưng đều không có kết quả, thật sự không dám tưởng tượng khi ở một mình con người này có thể sống cẩu thả đến thế nào. Anh làm tôi liên tưởng đến ông bà nội khi không có con cháu ở cùng chỉ tùy tiện nhai một miếng dưa muối, húp miếng cháo là qua ngày.
Tôi phải làm gì đó cho Muộn Du Bình, anh không cần cũng được, không biết ơn cũng được, ít nhất tôi sẽ an tâm hơn một chút.
Hắc Hạt Tử nướng khét khoai lang, gần đây anh ta khi nấu ăn cứ hay mất tập trung, nấu cái gì cũng khét, bị tôi mắng mấy trận vẫn không chịu sửa, còn kiêu ngạo nói cậu biết cái gì, khét mới thơm. Tôi bảo anh ta nạy chỗ bị khét ra, ngón tay anh ta cứ sờ tới sờ lui trên củ khoai mãi mới tìm được chỗ tôi nói, trong đầu tôi liền ong một tiếng, sau khi phản ứng kịp, ánh mắt anh ta cũng trầm hẳn xuống.
Tôi nhìn chằm chằm Hắc Nhãn Kính, anh ta cũng quay đầu cười như muốn bị ăn đập với tôi. Tôi lười đốp chát với anh ta, nói thẳng: "Anh mù rồi thì ở lại đây đi, căn phòng kia của tôi sẽ dọn dẹp lại cho anh ở."
"Cậu ở cùng Câm Điếc?" Hắc Hạt Tử hỏi.
"Tại sao tôi lại ở cùng Tiểu Ca?" Tôi ngạc nhiên nói: "Ý tôi là tới lúc anh mù thì phỏng chừng tôi cũng chẳng khác gì anh nữa, vừa lúc để anh dọn đến."
Bốp!
Hắc Hạt Tử cầm khoai lang vỗ vào ót tôi.
"Đệt! Anh làm gì vậy!!" Tôi hét to nhảy dựng lên, nhớ lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng nhiều năm trước bị anh ta điên cuồng đánh vào đầu, suýt nữa theo phản xạ vung tay lên. Lúc này Muộn Du Bình đứng dậy, tôi nhất thời không đoán được là anh giúp tôi đánh Hạt Tử hay là muốn giúp Hạt Tử đánh tôi, sửng sốt vài giây, chỉ thấy anh ai cũng không giúp, hai tay đút vào túi quần chậm rãi xoay người rời đi.
Tôi không hiểu tình huống hiện tại cho lắm, nhìn về phía Hắc Hạt Tử, anh ta nhặt khoai lang lên thổi bụi rồi mới nói: "Câm Điếc không muốn nghe mấy lời này."
Tôi chợt hiểu, anh vốn đã nghe di ngôn nhiều đến ngán, người còn cách cái chết vài khoảng Schrodinger như tôi mà nói về hậu sự của mình nghe càng đạo đức giả hơn. Lòng tôi đã sớm không còn lửa giận, chỉ cười khổ một chút: "Được rồi. Nhưng anh nghe cho kĩ đó, việc này liên quan đến lợi ích của anh mà."
"Phụt!" Hạt Tử cắn trúng chỗ bị nướng khét, liên tục phun mấy ngụm: "Mẹ nó, đắng quá!" Anh ta mắng.
Một trận ầm ĩ này làm chúng tôi dời lực chú ý đến khoai nướng. Khoai lang tôi chọn nướng là loại phơi nắng đến hơi khô lại, sau khi hơi nước bốc lên thì vị ngọt của củ khoai đậm đà hơn hẳn, tôi nướng đến khi trào nước đường ra, mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm ngửi được mùi đều thèm khóc.
Sinh mệnh của tôi sau khi hơi nước bốc lên dường như vẫn vậy.
Ban đêm tôi ngủ rất sâu và mộng thấy một khung cảnh rất đỗi yên bình, tôi ngồi trước miếu lạt ma ở Mặc Thoát sưởi ấm, câu được câu không nói chuyện phiếm với tiểu hòa thượng, kể những ký ức vui vẻ thời thơ ấu, rồi dần dần thiếp đi trong cả cơn mơ. Tiểu hòa thượng còn muốn nói chuyện tiếp, cậu bé lấy tay lắc lắc tôi, tôi hé mở mắt rồi mờ mịt nhìn cậu. Tôi nhìn thấy dường như không phải là tiểu hòa thượng mà là một bóng đen.
Kết quả của quá trình luyện tập lâu dài xuất hiện, tôi thừ người ra không phản ứng, nhưng thân thể đã lặng lẽ tiến vào trạng thái đề phòng cao độ.
Bóng đen đứng trước giường tôi, đưa tay ra để hờ trước mặt tôi chứ chưa chạm vào, không biết nó muốn làm cái quỷ gì, chỉ đứng ở đó như vậy một chút rồi rời đi. Trong phòng rất tối nên tôi không nhìn rõ đó là ai, rất nhanh tôi lại bị tiểu hòa thượng kéo vào trong mơ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Sáng hôm sau Bàn Tử mang xíu mại và bánh bao về, nói là điểm tâm sáng ở trước cửa tiệm cắt tóc nên yên tâm. Mọi người đều nhìn ra được anh ta đang run lên vì hưng phấn nên liền gạ gẫm Bàn Tử phát lì xì trong nhóm Nộn Ngưu Ngũ Phương. Tiểu Hoa ở trong phòng đối chiếu sổ sách không đi ra, rốt cuộc lại cướp được bao lớn nhất.
Sau khi ăn xong tôi nhốt mình trong nhà, lấy bút ký của ông nội ra tiếp tục viết. Tôi vẫn tránh nói chuyện Lôi Thành với bọn họ, dường như bọn họ cũng ăn ý với nhau đều không nhắc tới, vậy nên tôi chỉ có thể dựa vào bản ghi chép để làm rõ suy nghĩ của mình, xem lại những chi tiết vụn vặt, suy tính xem kế tiếp nên đi đường nào, Kho 11, chú Ba, tàn dư Uông gia, ông chủ Tiêu, niết bàn tịch tĩnh, tôi như trở về khoảng thời gian nhiều năm về trước khi tôi bắt đầu bày binh bố trận lật đổ Uông gia. Khi một người có thể tính toán được cái chết của mình thì tâm trí sẽ bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Tôi lại viết thêm vài ngày nữa, trong mấy ngày này dường như mỗi đêm tôi ngủ đều có người tiến vào phòng mình, người này cái gì cũng không làm mà chỉ lắc lư đứng ở đó, nhưng tôi không bắt được hắn vì cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức đến nỗi mắt làm sao cũng chẳng thể mở ra được, mà người kia lại cảnh giác hơn tôi rất nhiều.
Tôi khép lại bút kí vào ngày thứ bảy, cảm thấy đây là thời khắc bắt đầu soạn khúc nhạc cuối cùng.
Tiểu Hoa đã hẹn xong bác sĩ cho tôi, trước khi đi Bàn Tử lấy ra chiếc máy ảnh SLR mà tôi đã đem cất ra lau sạch. Anh ta nói rằng nam hạt bắc ách đông tà tây hoa trung bàn, Nộn Ngưu Ngũ Phương như chúng ta hiếm khi tựu lại cùng một chỗ, cùng chụp tấm ảnh đi.
Tôi đặt máy ảnh lên đỉnh một bức tường thấp, lấy nét, hẹn giờ rồi vội chạy về gia nhập với bọn họ, đúng lúc đụng trúng tay đang nhét vào túi quần của Muộn Du Bình, anh đỡ bả vai tôi, tôi nhếch miệng cười lại.
Ảnh chụp cũng không tệ, Muộn Du Bình không giống mọi người trong ảnh, anh nhét một tay vào túi quần đứng ở phía cuối bên cạnh, một tay ôm vai tôi, vẻ mặt dịu dàng, trông ngoại hình chẳng khác gì một anh hàng xóm bình thường. Bàn Tử trấn giữ ở giữa, cười tít hết cả mắt, nhìn như vừa mới được Phiêu Phiêu hôn. Còn Tiểu Hoa thì tay trái bó thạch cao, áo khoác khoác trên vai, vẻ mặt cười như không cười, nhìn như một đại lão hắc đạo. Hạt Tử có vóc dáng cao nên ra sau đứng, vậy mà dám làm dấu tay hình hai tai thỏ trên đầu tôi, một bên tai còn cụp xuống. Cứ như vậy đi, tôi tự nói với lòng mình, có lẽ hình tượng hài hước lại hợp với tôi hơn, ít ra sau này bọn họ nhìn lại những tấm ảnh chụp còn có được một lý do để cười.
Bàn Tử và Hạt Tử ở lại thôn Vũ, còn tôi thì đi cùng Muộn Du Bình.
Tiểu Hoa hẹn hai bác sĩ, một người kiểm tra giúp tôi, một người dẫn Muộn Du Bình đi đo tuổi xương, xác định anh có mười tám cái xuân xanh.
Xã hội ngày một thay đổi theo hướng hiện đại hơn, bây giờ thì cái gì cũng cần hệ thống tên thật từ lớn đến nhỏ, từ đi du lịch đến sinh hoạt hằng ngày. Ngay cả khi tôi và Bàn Tử cùng chung sức dạy Muộn Du Bình sử dụng điện thoại thông minh thì những công năng anh có thể sử dụng cũng có giới hạn, rất nhiều thao tác cần phải xác nhận thân phận. Tôi cứ thấy chua xót trong lòng, thời đại này thật ức hiếp người lớn tuổi.
Cho nên trước hết tôi phải giải quyết hộ khẩu của anh đã, năm sinh càng muộn càng tốt, có thể dùng được nhiều năm. Mười tám tuổi à, nếu muốn thì còn có thể thi đại học lấy cái bằng tốt nghiệp.
Bây giờ là xã hội pháp trị, mọi thứ cũng trở nên chuẩn mực hơn, tôi vốn định để anh ở Ngô Sơn Cư, nhưng thứ nhất là mọi người đều biết tôi là con một, thứ hai là một người có trái tim lương thiện như tôi sẽ không có chuyện hai mươi năm trước làm ai đó lớn bụng lại không chịu nhận nên tôi không thể nào nhận anh làm con được. Cuối cùng, tôi đành phải tìm một hộ gia đình mà mười mấy năm trước có con nhỏ thất lạc rồi diễn tiết mục tìm lại được nhân thân.
Nhưng kể cả khi tôi có cầu xin ông nội bà nội rồi nợ Tiểu Hoa thêm thật nhiều ngân phiếu khống thì chuyện Muộn Du Bình ở lại cũng cần đến một tháng mới lo liệu xong.
Tôi có hơi nhụt chí, đây không phải thời đại của chú Hai, cũng không phải thời đại của tôi. Tôi thật sự hy vọng sau khi chúng tôi rời đi Muộn Du Bình vẫn có thể sống một cuộc đời yên ổn trên mặt đất.
Trong mấy tháng này, tôi thường bị chú Hai hoặc Tiểu Hoa kéo đi khám bác sĩ, lần nào cũng đều nhận được kết quả giống nhau: tôi vừa sống vừa chết, là trạng thái chồng chập lượng tử, thân thể không tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng cũng không có chuyển biến tốt, các tế bào không có dấu hiệu tự chữa trị. Tôi ho ra máu trong thời tiết sương mù khắc nghiệt của Bắc Kinh, Tiểu Hoa lập tức gọi xe cứu thương đến cấp cứu, ngay cả trong phòng vô khuẩn cũng không ngăn được phổi tôi chảy máu, đến giấy báo nguy kịch Tiểu Hoa cũng đã ký tên lên, tôi tưởng lần này không được rồi, định ngắt adrenalin tự tử. Nhưng khi người nhà tôi đến nhìn mặt lần cuối thì phổi của tôi lại ngừng chảy máu một cách khó hiểu, ngoại trừ mất máu và chóng mặt ra thì không có gì khác thường.
Sau đó tôi ngơ ngác ngồi trong phòng bệnh vô khuẩn đợi bác sĩ cho phép xuất viện, Tiểu Hoa đứng ngoài cửa sổ thủy tinh cũng ngơ ngác nhìn tôi, bác sĩ điều trị đi đến cũng mang vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống, ba người nhìn nhau lại không ai giải thích được chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi quay về Hàng Châu thì tôi cũng không thể tiếp tục giấu giếm được bệnh trạng của mình nữa, tôi dứt khoát về thẳng nhà vỗ về hai cụ rồi hằng ngày dẫn họ đi tản bộ. Muộn Du Bình được tôi sắp xếp ở lại Ngô Sơn Cư giúp thẩm định hàng hóa. Mấy ngày nay tôi phải chạy qua chạy lại hai bên, vừa xử lý chuyện ăn ở của anh vừa phải chú ý đến hai ông cụ bà cụ nhà mình, một tháng này tôi bận đến mức gầy đi mười cân.
Cân điện tử của nhà tôi mất điện từ lâu rồi, gầy đến mười cân cũng là Muộn Du Bình ước lượng ra.
Ngày hôm đó khi đang cùng anh ăn cơm chiều, vì đang dán mắt vào món hàng lớn nên bát cơm trong tay tôi nửa ngày cũng chẳng vơi đi, Muộn Du Bình gõ gõ đũa xuống bàn nói: "Ăn cơm."
Tôi đang lo về mức đấu giá của món hàng nên chỉ ậm ừ qua loa, lại tiếp tục không nhúc nhích nửa ngày nữa, cuối cùng Muộn Du Bình đập mạnh cả đôi đũa xuống bàn làm tôi bị dọa điếng cả người, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh, anh cũng nhìn lại tôi rồi nói: "Cậu gầy đi rồi."
"Tôi không gầy." Tôi theo phản xạ đốp lại một câu, anh đứng lên ngay lập tức và cũng xách tôi theo. Sau đó hai tay anh nắm chặt eo tôi nâng cả người lên, tôi như túi gạo vô tri bị anh xách lên ước lượng.
"Mười hai cân rưỡi." Anh nói ra một con số chính xác rồi thả tôi về chỗ ngồi. Tôi vẫn còn hơi mơ hồ, quan trọng là làm sao anh biết trước kia tôi nặng bao nhiêu? Nghĩ lại thì khi ở Lôi Thành chính là vị tổ tông này xách tôi tới lui như cún con, không biết mới là lạ, tôi thì thào nói: "Ừm... Lực tay của anh cũng khá chính xác ha?"
Anh bất đắc dĩ nhìn tôi, chậm rãi thở ra một hơi.
Tôi đột nhiên nhớ tới hồi tôi còn là một đứa nhóc bướng bỉnh, suốt ngày chỉ biết chọc ông nội tức giận mà ông thì không nỡ đánh mắng tôi, chỉ có thể nén giận hít sâu một hơi. Tôi nhanh chóng lắc đầu xua tan suy nghĩ này đi, thành thật cất di động rồi gạt mấy miếng cơm vào miệng.
Nhưng càng ăn thì tôi càng thấy có gì đó rất lạ. Dưới lòng đất anh tiện tay xách tôi lên thì cũng không có gì, nhưng trên mặt đất êm đẹp cũng làm như vậy thì thật sự có chút bất thường.
Tôi liếc nhìn anh nhưng anh rất bình tĩnh.
Quên đi, tuy rằng quanh năm tôi thường tranh làm ba ba của mấy anh em tốt, nhưng ông lớn trước mặt này vĩnh viễn là ông lớn, muốn chống lại anh cần rất nhiều dũng khí.
Nhưng trời đánh tránh bữa ăn, tôi đang nhai cơm giữa chừng lại phải ra ngoài tiếp vài cú điện thoại. Muộn Du Bình này bình thường cũng không hay hỏi chuyện của người khác, nếu vẫn còn lý trí mà vẫn muốn chọn kết thúc mọi chuyện thì anh ta sẽ không ngăn cản bạn, nhưng ngày đó anh lại phá lệ hỏi tôi: "Ngô Tà, cậu đang bận chuyện gì?"
Anh có thể hứng thú với công chuyện của người khác, tôi mừng còn không kịp. Sau đó, tôi nhanh nhảu kể từ đầu đến đuôi về sự sắp xếp của tôi cho anh và cả việc nhà chính hiện đang làm ăn tốt như thế nào, tôi chẳng màng quan tâm cuộc trò chuyện này nhàm chán đến đâu, tóm lại nó có thể giảm bớt sự xấu hổ khi hai chúng tôi nhìn nhau mà không nói gì.
Muộn Du Bình trông như đang lạc vào cõi thần tiên, nhưng thật ra vẫn còn nghe lọt được, tôi nói rồi anh đáp lại rằng: "Cậu định trở về tập trung kinh doanh?"
"Không phải, Tiểu Ca, tôi phải lo liệu tất cả trước khi ra đi." Tôi giải thích: "Sau này Tiểu Hoa sẽ thay thế tôi."
Dường như dấu chấm hỏi đang chậm rãi hiện ra trên đầu anh, giống như phiên bản lạnh lùng đẹp trai của meme "Anh bạn nhỏ, cậu đang có nhiều câu hỏi lắm đúng không?"
Tôi cười khổ: "Ngô gia tôi gần như là máy gặt gia sản Giải gia, tuy chú Hai cáo già có thể ăn tươi nuốt sống người ta, nhưng dẫu sao tôi cũng không thể để Tiểu Hoa phí cả người lẫn của."
Ánh mắt Muộn Du Bình nhìn tôi bỗng trở nên sắc bén hơn, tôi không kiềm được quay đầu nhìn sau lưng.
Sau lưng không có vấn đề.
Anh có vấn đề.
"Vì sao lại nói những thứ này với tôi?" Trong nháy mắt anh lại trở về dáng vẻ của một kẻ không có bất kỳ mối liên hệ với ai.
Tôi sửng sốt. Nửa năm qua, là tôi đã luôn nhìn anh ăn cơm, ngủ, chơi điện thoại, ngâm chân hay thậm chí là đi WC. Tôi đột nhiên tức giận khi nghĩ đến không phải do anh hỏi câu chết tiệt này nên tôi mới trả lời sao, anh không thích thì thôi không nghe, nghe rồi còn bới móc, huống hồ Tiểu Hoa đã tổn thất hơn phân nửa thuộc hạ, hao tổn cả nhân lực và tài lực còn không phải là vì giúp anh và Hạt Tử sao... Tất nhiên, đến cùng thì đại gian đại ác vẫn là từ tôi mà ra nên tôi phải tự giác cắt đất đền tiền.
Tôi kiềm chế lại cảm xúc, cũng may đây là Muộn Du Bình, đổi lại là người khác thì tôi đã lật bàn rồi. "Haiz", tôi chỉ có thể thở dài một cách lúng túng.
Muộn Du Bình vẫn nhìn tôi, tôi cũng không nói gì.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Anh vẫn cắn chặt không buông chuyện này, tiếp tục nói: "Giải Vũ Thần cũng không thiếu thốn gì hai ba quả dưa trái táo này của cậu."
Tôi... Tôi đệt! Sao hôm nay tên nhóc này nói chuyện nghe tổn thương như vậy! Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, nước mắt nghèo kiết hủ lậu sắp tuôn trào: "Tôi đây... Tôi đây cũng chỉ có hai ba quả dưa trái táo vậy thôi, có từng đấy thứ cũng bồi thường hết cho y, ít nhất cũng có lòng rồi phải không?"
Vẻ mặt Muộn Du Bình vẫn lạnh lùng như cũ, rõ là chẳng buồn động lòng, anh thản nhiên nói: "Còn tôi thì sao, Ngô Tà, cậu bồi thường gì cho tôi?"
- ------_--------
* Giải Vũ Thần, người bạn từ nhỏ đang rất đau lòng muốn nói một câu: đừng cue tôi vô. *