Bàn Tử rốt cuộc cũng hẹn được nữ thần mà mình ngưỡng mộ bao lâu ra ngoài ăn cơm, sáng sớm tốn một đống thời gian đi trang điểm, còn định mượn cà vạt của Ngô Tà, kết quả vừa đeo lên thì trông còn lưu manh hơn bình thường, chỉ đành từ bỏ, cuối cùng vẫn mặc áo sơ mi cỡ lớn phù hợp với dáng người với thêm một cái áo bông.
Bàn Tử vui vẻ ra cửa, buổi tối trở về thì khởi binh hỏi tội Ngô Tà, đã nói là tặng chocolate trước, ngay cả thiệp ám chỉ cũng đã chuẩn bị tốt, tại sao trong hiện trường buổi hẹn còn xuất hiện thêm em gái của nhà gái nữa vậy?
"Coi Bàn gia tôi là trưởng bối, cuối tuần dẫn bọn nhỏ đi chơi à? Rốt cuộc cậu tặng quà thế nào vậy hả?" Bàn Tử tức giận hỏi.
"Lúc tôi tới Vân Thái không có ở trong văn phòng, tôi cũng gấp nên để hộp chocolate lên bàn làm việc của cô ấy."
"Cho nên cậu không có tự tay đưa cho cô ấy?" Bàn Tử hỏi.
Ngô Tà buông tay, bất đắc dĩ nói: "Cô ấy không có trong văn phòng, tôi biết làm thế nào, hơn nữa nếu tôi thật sự tự tay đưa cho cô ấy, lỡ cô ấy hiểu lầm người theo đuổi cô ấy là tôi, vậy chẳng phải còn không xong hơn à? Sao cô ấy lại không nhận được chứ, phòng tài vụ đâu có mấy người, tôi còn để trên bàn làm việc của cô ấy cơ mà."
Bàn Tử thở dài: "Tôi có nói bóng gió, cô ấy nhận được rồi. Quên đi, Bàn gia tôi đại nhân đại lượng không so đo với cậu."
"Không ngừng cố gắng, nếu anh đã hẹn được lần đầu thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, chỉ cần anh có đủ nghị lực, sẽ có ngày anh ôm được mỹ nhân về thôi." Ngô Tà an ủi.
Còn hơn một tháng nữa là tới Tết âm lịch, bận tới rối tinh rối mù, mọi người ai cũng muốn xử lý xong công việc trước năm mới để hưởng lễ an nhàn, tránh cho nghỉ lễ xong phải đối mặt với một đống chuyện phát sinh.
Dưới tình huống như thế mà Trương Khởi Linh không những không đi làm, mà gọi điện không nghe, email cũng không trả lời. Tuy là giá cả chiết khấu năm ngoái đã thương lượng xong, nhưng trên quy trình vẫn cần hắn xét duyệt. Cho nên nếu hắn không làm thì đơn hàng không tới được nhà xưởng. Ngô Tà sốt ruột, bởi vì lượng đơn đặt hàng lớn, thời gian giao hàng có hơi gấp, tốt nhất là hôm nay có thể phát đơn cho nhà xưởng, nếu để muộn chỉ sợ lại phát sinh ra chuyện gì.
Ngô Tà tìm HR, tìm lễ tân, lại tìm A Ninh ở bộ phận quan hệ công chúng, kết quả tất cả mọi người không ai biết Trương Khởi Linh đang ở đâu, cũng không biết phương thức liên hệ nào khác của hắn. Quái lạ. Người nề nếp cuồng việc như Trương Khởi Linh, chưa từng khiến người ta lưu lại kẽ hở nào, cho dù hắn có đang họp với khách hàng hay không tiện nghe điện thoại thì ít nhất cũng sẽ gửi lại tin nhắn hay email, hoàn toàn mất tích thế này đúng là lần đầu tiên.
HR không có số điện thoại nhà của Trương Khởi Linh, bây giờ hầu như không còn ai lắp điện thoại bàn nữa, một cái điện thoại di động là có thể xử lý hết toàn bộ mọi chuyện từ lúc mở mắt tới lúc đi ngủ.
Tới tối, Ngô Tà vẫn không có tin tức của Trương Khởi Linh. Cậu chen chúc trên tàu điện ngầm về nhà, toàn bộ đầu óc đều đang nghĩ xem rốt cuộc là Trương Khởi Linh xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, Ngô Tà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, cậu thấy Trương Khởi Linh giống như linh hồn vậy, tuy lúc nào cũng tồn tại, nhưng nếu hắn đột nhiên biến mất sẽ biến mất triệt để, ai cũng không tìm được. Ngoại trừ công việc ra thì Trương Khởi Linh không có liên hệ nào khác với người xung quanh, chưa từng ăn cơm với đồng nghiệp, chưa từng nói chuyện phiếm, không ai biết sau khi tan làm hắn làm gì, hắn đi đâu, bình thường làm gì, có sở thích gì. Nếu không phải lần trước cậu tới nhà hắn giúp hắn lấy quần áo, Ngô Tà thậm chí còn không biết hắn sống ở đâu.
Mới vừa bước chân vào nhà, di động đổ chuông, là một dãy số lạ.
"Đồng chí nhỏ, cậu mau tới nhà của tên câm đó, à, nhà của sếp cậu đó, tôi gửi cho cậu một phần tài liệu, cậu phải tìm hắn ký tên trước mười hai giờ đêm nay sau đó scan tài liệu gửi lại cho tôi nhé."
Má, là cái tên Hắc Nhãn Kính kia.
Ngô Tà hỏi: "Sao anh có số điện thoại của tôi? Còn nữa, tôi tên là Ngô Tà, tôi không phải đồng chí nhé!"
"Cậu bắt trọng điểm kiểu gì vậy hả? Bây giờ đã sắp bảy giờ rồi, cậu không còn bao nhiêu thời gian đâu, trễ giờ là dính phải phiền phức lớn lắm đó! Mau đi đi! Mười hai giờ đêm nay!"
Hắc Nhãn Kính không cho cậu nói gì đã cúp điện thoại.
Ngô Tà vuốt cái bụng đang sôi lục bục, mở tủ lạnh lấy ra hai bọc cơm nắm với một chai coca bỏ vào túi, sau đó xoay người ra cửa.
Mở hòm thư lên, quả nhiên có một email gửi tới, người gửi là[email protected] com?
Con quỷ dám tin anh làm luật sư chắc chắn là quỷ đói! Huống hồ địa chỉ mail này đúng là kỳ lạ, nếu gã không gọi điện thoại báo trước, nhất định người ta sẽ coi nó như thư rác, hơn nữa còn chặn địa chỉ này, không ai thèm mở ra xem.
Ngô Tà trước tiên tìm tiệm in ấn in hết mớ tài liệu ra, giỏi thật, mấy chục trang tài liệu tiếng Anh, nhiều chữ đến khiến người nhìn hoa cả mắt. Làm người đủ tư cách tốt nghiệp đại học ở thế kỷ mới, tiếng Anh ít nhất cũng phải được cấp bốn, đọc hiểu đại khái cũng không có vấn đề gì. Nhưng là một người có đạo đức nghề nghiệp, cậu sẽ không đọc trộm tài liệu của người khác. Cho nên lúc ngồi trên xe taxi, Ngô Tà chỉ liếc qua mấy chữ ngoài bìa.
The Agreement of Acquisition
Hợp đồng mua lại
A? Công ty muốn mua lại công ty nhà ai à? Sao chẳng có tin tức gì nhỉ? Từ từ, hợp đồng mua lại thì có liên quan gì tới Trương Khởi Linh? Tuy hắn là tổng giám đốc kinh doanh quản lý thị trường trong nước, cũng coi như quản lý cấp cao trong công ty, nhưng cùng lắm chỉ có thể đề xuất ý kiến, không có khả năng ký tên lên hợp đồng mua lại. Hay là Trương Khởi Linh là một trong những vị tai to mặt lớn của công ty, hay hắn là chủ công ty nào khác nhỉ?
Cấp trên vậy mà là nhà giàu kín tiếng! Khó trách lại giấu thông tin cá nhân tốt thế, nếu thân phận này mà lộ ra, không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức nữa.
Được đó, Ngô Tà lại biết thêm một bí mật nữa của cấp trên, có phải từ giờ trở đi cậu sẽ thành "người một nhà" của sếp không?
Bảo vệ của khu chung cư này rất khó. Ngô Tà cả đường đã nghĩ phải làm sao dưới tình huống bảo vệ không liên hệ được chủ nhà Trương Khởi Linh mà thuận lợi vào trong.
Kết quả, kiểm tra đối chiếu thân phận xong, bảo an không nói hai lời đã trực tiếp bật đèn xanh cho cậu vào.
Ngô Tà tới hầm để xe trước, xác nhận có xe của Trương Khởi Linh mới đi thang máy lên trên. Mỗi nhà một thang máy, trong thang máy với ngoài hàng hiên đều có camera, chỉ cần ra khỏi cửa nhà sẽ không có góc chết, trị an đúng là nghiêm ngặt ghê.
Ngô Tà tới cửa, ấn chuông trước, đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Có khi nào không ở nhà không? Tuy rằng xe ở dưới lầu, nhưng lỡ như người ta có tài xế riêng đưa đón thì sao? Cứ vậy mở cửa vào chỉ sợ không hay lắm. Cậu chần chừ gọi điện thoại cho Hắc Nhãn Kính.
Giọng Hắc Nhãn Kính có chút kinh ngạc: "Không phải cậu có mật mã à? Trực tiếp vào đi chứ!"
"Sao anh biết tôi có mật mã?" Ngô Tà còn ngạc nhiên hơn.
"Tôi nói này đồng chí nhỏ Ngô Tà, sao cậu bắt trọng điểm lạ thế? Đã sắp tám giờ rưỡi rồi, nhanh tìm người ký tên đi. Cậu xem hợp đồng rồi phải không? Ký chậm là tổn thất cả trăm triệu đó."
Đầu bên kia lại cúp điện thoại. Mấy chữ "Tôi không xem" còn kẹt trong họng Ngô Tà chưa kịp nói ra.
Ngô Tà gửi tin nhắn cho Trương Khởi Linh, dùng một đoạn văn 100 chữ trình bày tóm tắt sự bất đắc dĩ của cậu khi chưa được chủ nhân đồng ý đã nhập mật mã mở cửa, cũng chân thành đổ hết trách nhiệm cho Hắc Nhãn Kính, sau đó mới mở cửa vào nhà.
Trong nhà tối thui, sau khi bật đèn lên, ngọn đèn êm dịu chiếu sáng phòng khách yên tĩnh. Căn nhà không nhiễm một hạt bụi, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, giống lần trước khi Ngô Tà vào y như đúc. Căn nhà này cứ như nhà mẫu, cái gì cũng tốt, chỉ là không có hơi thở của sự sống. Nhà ở bình thường thì phải có ly nước tiện tay để lên bàn, trên bàn phải đầy ly tách, hoặc là đồ ăn vặt, hoặc là sách báo tạp chí hay đọc, thậm chí là tài liệu đang đọc dở, áo khoác trên lưng ghế, đồ sạc cắm trên tường, túi laptop bỏ quên trên đất hoặc trên ghế.
Nhưng căn phòng này thật sự quá ngăn nắp. Nếu không phải có xe đậu dưới lầu, Ngô Tà sẽ cho rằng Trương Khởi Linh căn bản không ở đây.
Trong nhà vô cùng im ắng, Ngô Tà gọi vài tiếng không ai đáp lại. Cửa thư phòng với phòng khác đều mở ra, chỉ có phòng của chủ nhà là đóng chặt. Ngô Tà gõ cửa, không có ai trả lời. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nương theo ánh đèn trên hành lang, nhìn thấy một người đang cuộn chặt trên giường.
Ngô Tà gọi mấy tiếng, Trương Khởi Linh không trả lời, cứ nằm trên giường không nhúc nhích. Ngô Tà khẽ bước tới bên giường, bật đèn ngủ lên, chỉ thấy người trong chăn sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, trên thái dương còn có mồ hôi chưa kịp khô, ra giường nhăn nhúm, hiển nhiên là bị người nằm trên đó lăn qua lăn lại, trên gối đầu còn có vết màu trắng, là vết ố của bao gối ướt mồ hôi sau đó khô lại. Nếu bao gối không được giặt sạch như trong khách sạn 5 sao thì chắc chắn không phải Trương Khởi Linh, nên chắc mồ hôi trên bao gối là của hôm nay.
"Quản lý Trương? Quản lý Trương?"
Ngô Tà gọi người, vươn tay định vỗ hắn nhưng lại đụng tới bả vai lạnh lẽo của Trương Khởi Linh. Cậu hoảng sợ lùi về phía sau, thiếu chút nữa đứng không vững té trên mặt đất, qua hơn nửa ngày mới run rẩy đưa tay dưới mũi Trương Khởi Linh.
Phù, sợ muốn chết... Ngô Tà vỗ ngực, hít sâu mấy hơi mới nhét được trái tim đang hoảng sợ vào lồng ngực, nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Hắc Nhãn Kính.
Hắc Nhãn Kính vừa nghe đã nói: "May mà phản ứng đầu tiên của cậu không phải là gọi xe cứu thương, bệnh này của hắn bệnh viện không giải quyết được, tới lúc đó còn chọc phải phiền phức khác. Cậu xem trên tủ đầu giường của hắn có phải có chai thuốc không?"
"Chai thuốc không có trên tủ đầu giường. A, bị rớt trên đất rồi." Ngô Tà nhặt chai thuốc đang lăn lóc bên góc tường, nói: "Trống không."
"Uống hết rồi? Viên màu vàng cũng không còn luôn sao?"
"Không còn đâu."
"Tôi biết rồi, cứ gấp gáp đi tìm đường chết chứ gì." Hắc Nhãn Kích thúc giục: "Cậu tìm trong phòng hắn xem có cái nào dùng qua rồi không?"
Dùng rồi tìm ở đâu ra? Ai biết bình thường Trương Khởi Linh dọn dẹp thế nào? Nhưng tình huống khẩn cấp, nghĩ tới thuốc cấp cứu luôn để ở chỗ nào dễ lấy, không phải trong phòng ngủ thì là phòng bếp với thư phòng. Điện thoại không ngắt, Hắc Nhãn Kính còn đang đợi ở đầu bên kia, Ngô Tà để di động lên giường, bắt đầu tìm kiếm. Ngăn kéo tủ đầu giường, tủ quần áo, ngăn kéo tủ quần áo, lật tung không gian cá nhân của Trương Khởi Linh lên. Ngăn dưới cùng của tủ quần áo có mấy cái khăn quàng cổ được cuốn ngay ngắn, bên dưới hình như có cái hộp, có khi để ở trong đó. Ngô Tà lấy cái hộp ra, vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, sao lại giống cái hộp mình thay Bàn Tử đưa cho Vân Thái như đúc thế? Còn chưa kịp nhìn kỹ, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới tiếng của Hắc Nhãn Kính, Ngô Tà nhanh chóng thả hộp chocolate về chỗ cũ, sau đó nghe điện thoại.
"Này, này, còn chưa tìm được nữa hả? Thôi quên đi đừng tìm nữa." Hắc Nhãn Kính nói: "Để tôi gửi cho cậu hai đơn thuốc, cậu tới hai tiệm thuốc khác nhau mua, mua về xong sắc ra rồi cho hắn uống hết là được."
"Sao phải tới hai tiệm thuốc mua? Mua chung không được à?" Ngô Tà dùng vai kẹp di động, đắp chăn cho Trương Khởi Linh đàng hoàng rồi đi ra ngoài.
"Cậu đi thử coi có mua được không?"
Thần kinh. Ngô Tà ráng nhịn không chửi Hắc Nhãn Kính, lại hỏi: "Hắn bệnh gì thế?"
"Bệnh di truyền của gia tộc, không chết được, chỉ là lúc phát bệnh sẽ có chút giày vò thôi." Giọng điệu của Hắc Nhãn Kính nghe rất nhẹ nhàng, giống như đang nói cảm mạo bình thường vậy, còn không được như cúm gia cầm. Cuối cùng gã còn nói thêm một câu: "Đồng chí nhỏ, quan tâm cấp trên dữ vậy?"
Quên đi, vẫn không nên nói chuyện với tên này thì hơn. Ngô Tà cúp máy, nhanh chóng tra địa chỉ nhà thuốc rồi đặt xe.