Mùa đông đã đến, mang theo cái lạnh đặc trưng và những cơn gió rét buốt.
Những hàng cây trụi lá, cành cây khẳng khiu vươn mình trong gió, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và bình yên.
Dù vậy, không khí lạnh lẽo bên ngoài không thể làm nguội đi những tình cảm ấm áp đang nảy nở trong lòng các cô cậu học sinh.
Một buổi sáng mùa đông, khi những giọt sương mai còn đọng trên những chiếc lá khô, Minh Diệu và Dương Mai cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường.
- Cha em dạo này thế nào rồi.
- Nhờ gia đình anh giới thiệu công việc lên cha em giờ...
Nói chưa hết lời, Dương Mai đưa ánh mắt hướng về phía Minh Diệu, đôi mắt nhí nhảnh ánh lên sự vui tươi.
- Rất... rất... rất là tốt.
Minh Diệu mỉm cười rất tươi, ánh mắt cậu đầy sự dịu dàng.
- ....... Anh thực sự muốn cứ thế này mãi.
Anh muốn bên em nghe tiếng em cười khúc khích đến những lúc em buồn bã và cần một người lắng nghe.
Dương Mai nhìn Minh Diệu, cảm thấy một cảm giác bình yên tràn ngập trong lòng.Đôi má cô ửng đỏ.
Minh Diệu vội nắm chặt tay Mai, như muốn giữ lấy những khoảnh khắc quý giá này.
- Mai... anh rất biết ơn vì có em bên cạnh. Em đã làm cho những ngày mùa đông lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Minh Diệu khẽ vuốt tóc Dương Mai, nụ cười anh tràn đầy tình cảm.
Cô đáp lại anh bằng cách nhẹ gật đầu, đôi mắt long lanh trốn tránh ánh mắt Minh Diệu.
Trong khi đó
Một buổi tối lạnh giá, khi tuyết bắt đầu rơi nhẹ nhàng, Trọng Hiếu và Diệu Linh ngồi trong quán cà phê ấm cúng
thưởng thức những ly cà phê nóng hổi.
Trọng Hiếu đã phát hiện ra một bí mật đen tối mà Diệu Linh cố gắng che giấu.
- "Linh, tôi đã biết cả rồi..... những truyện cậu làm.....
Cậu ta nói, giọng lạ lùng khác ngày thường, rất nghiêm nghị và cứng rắn.
Diệu Linh chợt giật mình, ánh mắt cô hiện rõ sự sợ hãi:
- "Mày đang nói cái gì vậy
Hiếu?.......Tao không hiểu...
Trọng Hiếu tiến tới gần hơn, ánh mắt cậu không rời khỏi Diệu Linh:
- "Tôi biết về những việc cậu đã làm. Những điều mà cậu nghĩ không ai biết...... Gia đình cậu......... không quan tâm đến cậu,........ nhưng điều đó không cho cậu quyền làm những việc đó.
Diệu Linh tái mặt, cô lùi lại cố gắng giữ bình tĩnh:
- Tao chẳng làm gì cả.
- Truyện cậu làm tối hôm đó, tôi đã thấy....... Hơn nữa tôi còn quay lại cảnh...... nếu cậu quên những gì cậu đã làm..... tôi có thể.
Vừa nói cậu ta vừa cầm chiếc điện thoại trên tay.
Diệu Linh hoảng loạn vội chồm người lên tính giật lại nhưng bất thành.
Trọng Hiếu nhìn Diệu Linh, lòng cậu đau nhói khi thấy cô trong tình trạng này.
Cậu biết rằng Diệu Linh không phải người xấu, chỉ là cô đã bị đẩy vào một tình huống khó khăn.
- "Linh, tôi sẽ không nói với ai. Nhưng cậu phải hứa với tôi, cậu sẽ thay đổi. Cậu sẽ dừng lại những hành động đó..... và sống đúng với con người trước kia của cậu.
Ánh mắt Diệu Linh căm phẫn khi nhìn Trọng Hiếu.
Mắt cô ngấn lệ đỏ au, nhìn theo bóng Trọng Hiếu, tay cô nắm chặt, hai hàm nghiến chặt.
Một buổi sáng mùa đông, khi sương mù còn dày đặc và những cơn gió lạnh buốt thổi qua, Trọng Hiếu và Diệu Linh lại gặp nhau.
Trọng Hiếu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cậu không thể không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Diệu Linh.
Sự căm phẫn và giận dữ lóe lên trong đôi mắt ấy, dù cô cố gắng che giấu nó dưới một lớp mặt nạ giả tạo.
- "Linh, mong cậu sẽ thay đổi,"
Trọng Hiếu nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
- " Tôi biết cậu có thể trở thành một người tốt hơn, nếu cậu thật lòng muốn......"
Diệu Linh gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo:
- "Hiếu, tôi sẽ cố gắng thay đổi. Tôi thật sự rất.... rất...
rất.... biết ơn cậu.
Diệu Linh bắt đầu thay đổi cách cư xử của mình.
Cô trở nên dịu dàng và lịch sự hơn, cố gắng tỏ ra quan tâm đến Kỳ cũng như mọi người xung quanh.
Bạn bè và thầy cô dần dần nhận thấy sự thay đổi tích cực ở cô.
Dưới lớp mặt nạ giả tạo, Diệu Linh vẫn giữ một trái tim lạnh lẽo và đầy toan tính.
Cô cố gắng tiết chế bản thân, tỏ ra ngoan ngoãn và biết điều trước mặt Trọng Hiếu, nhưng trong lòng, cô vẫn âm thầm lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo.
Mỗi buổi sáng, khi bước vào lớp, Diệu Linh đều giữ một nụ cười dịu dàng và ánh mắt ngọt ngào.
Cô cố gắng học hành chăm chỉ hơn, tham gia các hoạt động ngoại khóa và tỏ ra là một người bạn tốt.
Nhóm Phong – Kỳ và Mọi người xung quanh dần dần bắt đầu tin tưởng và quý mến cô hơn.
Nhưng khi đêm về, khi ánh đèn tắt đi và mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Diệu Linh lại trở về với bản chất thật của mình.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi, lòng đầy toan tính và căm phẫn..