Bình Hoa Nghịch Tập

Chương 40



Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

Tô Mạt Nhi đã tính rất kĩ, nếu chính mình đã muốn đầu tư vào điện ảnh, vậy nhất định phải làm cho thật tốt, quan trọng là phải tôn trọng khán giả.

Coi khán giả như kẻ ngốc mà lừa gạt, thì cuối cùng cũng chỉ nhận lấy thất bại. Một đoàn phim làm ra tác phẩm có tốt hay không, họ xem, họ nhìn rồi họ đánh giá, đôi mắt của họ sáng như sao. Lừa gạt khán giả, chính là lừa gạt chính mình.

Tô Mạt Nhi cũng không dấu Từ tỷ mình muốn rời công ty, rất mong Từ tỷ sang giúp cô, Từ tỷ cũng nói để suy xét thêm.

Sau khi xuất viện, Tô Mạt Nhi bắt đầu lao vào hệ thống điên cuồng học tập. Võ thuật, biên khúc, biên kịch, cô còn học để nâng cao kỹ thuật diễn, cô vẫn luôn cố gắng không dám thả lỏng bản thân. Mỗi khi nghỉ ngơi cô cũng sẽ suy nghĩ một chút về cốt truyện của 《 tiên đồ.

Hiện giờ 《 tiên đồ 》 đã đổi mới hơn chín mươi vạn chữ, tồn cảo cũng có hơn một trăm ba mươi vạn. Còn lại khoảng ba mươi vạn chữ nữa là có thể hoàn chính văn. Bộ truyện này kết thúc trong lòng Tô Mạt Nhi rất vấn vương. Nói cho cùng thì bộ truyện này cũng đã đi theo cô một thời gian dài, cô đặt vào nó không ít tâm huyết. Nói kết thúc liền kết thúc.

Bây giờ cô cũng phải nghĩ đến việc khai hố bẫy độc giả.

Cô tính hố mới này viết một bộ hiện đại, cốt truyện không ngược, là thể loại yêu đương, ngọt sủng. Độ dài vừa phải, khoảng hơn ba mươi vạn chữ. Viết thể loại này cũng coi như điều hòa lại sinh hoạt một chút.

Gần đây Khúc Tình sống cũng không được tốt cho lắm, các cảnh trong đoàn còn chưa quay xong, bởi vì có liên quan tới việc chèn ép Tô Mạt Nhi trong đoàn phim, ngày nào cánh phóng viên cũng chặn Khúc Tình ở cửa đoàn phim. Cánh phóng viên đào tin càng ngày càng sâu, không hề có dấu hiệu hại nhiệt. Mới mấy ngày fans của Khúc Tình cũng đã rớt một nửa! Có một ít fans còn bình luận chửi Khúc Tình, nói mình nhìn lầm người!

Trong lòng Khúc Tình oán hận vô cùng!

Cô ta hận Tô Mạt Nhi, chỉ là diễn cảnh rơi xuống nước, lại không sảy ra chuyện ghê gớm gì, còn cố tình chuyện bé xé ra to, phải làm cho mọi người đều biết!

Cô ta hận Mạc Hứa, rõ ràng biết cô ta thích hắn, lại không bảo vệ cô ta, còn hướng mũi dùi về phía cô ta!

Cô ta càng hận Ôn Tĩnh và đạo diễn Lý Thịnh Phong, cô là nữ chính của đoàn phim, bọn họ lại đứng về phía Tô Mạt Nhi, tất cả đều muốn đối nghịch với Khúc Tình!

Mấy ngày nay trạng thái diễn xuất của Khúc Tình không ổn định, mỗi một phân cảnh đều bị NG, năm sáu lần mới có thể qua. Cuối cùng Lý đạo không có cách nào liền gọi biên kịch tới, sau nhiều lần họp bàn liền quyết định xóa bớt phân cảnh của Khúc Tình.

Mà phân cảnh của Khúc Tình lại có liên quan tới nam chính, trên cơ bản xóa cảnh của Khúc Tình đồng nghĩa với việc nam chính cũng mất không ít đất diễn. Vì thế, trong lòng nam chính rất thống hận Khúc Tình.

Lễ Giáng Sinh đến Tô Mạt Nhi cùng công ty giải trí chính thức kết thúc hợp đồng, dù cô không có oán niệm gì với công ty. Nhưng từ giờ khắc hợp đồng với công ty chính thức kết thúc, cô vẫn có thể cảm giác được toàn thân khoan khoái, tâm tình thoải mái. Giống như một hòn đá đang đè nặng trên người đột nhiên biến mất, cảm thấy cuộc sống một lần nữa tràn ngập ánh mặt trời.

"Về sau hợp tác vui vẻ."

"Tô tiểu thư không thể đổi ý thật sao, đem phòng làm việc để dưới danh nghĩa giải trí Yên Vui? Cô cũng biết, so với các công ty giải trí khác cô đối với chúng tôi tương đối thân thuộc, sẽ không có chuyện hố người. Tôi cũng biết lý do Tô tiểu thư kiên định lựa chọn kết thúc hợp đồng, nhưng cũng vì công ty phạm phải sai lầm, thì sau này mới không tái phạm, không phải sao?"

Tô Mạt Nhi cũng thừa nhận, vị phụ trách này nói rất có đạo lý, cô cũng đã cân nhắc rất nhiều lần, vẫn không muốn bản thân bị ủy khuất.

"Tôi tin sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để hợp tác. Chờ Tết Âm Lịch qua đi, tôi gửi cho các vị bộ kịch bản, trong đó có mấy nhân vật tôi muốn tuyển ở quý công ty, bộ kịch bản này theo cảm giác cá nhân của tôi thì cũng không tệ lắm."

Người nọ nhún nhún vai nói: "Vậy được rồi."

Sự việc kết thúc, sau khi Tô Mạt Nhi trở về liền nhận được điện thoại của Diệp Minh Triết.

"Chuyện gì?"

"Hiện tại em ở nhà?"

"Uh."

"Em chờ, chút nữa tôi sẽ tới tìm em."

Không đợi Tô Mạt Nhi mở miệng cự tuyệt, Diệp Minh Triết đã ngắt điện thoại.

Nghe khẩu khí của hắn có vẻ tức giận, trong lòng Tô Mạt Nhi có chút dự cảm không được tốt. Phong cách làm việc của vị thiếu gia này trước nay đều rất tùy hứng, chỉ cần hắn thích là được, mặc kệ kết quả, có lẽ hắn cảm thấy việc hắn làm sẽ không nháo đến mức không thể vãn hồi.

Đây có lẽ là tự tin thuộc về hắn.

Một lát sau âm thanh chuông cửa vang lên. Tô Mạt Nhi ra mở cửa, ngoài cửa chỉ có Diệp Minh Triết, vị trợ lý vạn năng của hắn không theo cùng. Tô Mạt Nhi có chút tò mò, nhưng cũng không mở miệng hỏi.

"Anh muốn uống gì?"

Diệp Minh Triết ngồi trên sô pha, hắn không nói một lời nào mà nhìn chằm chằm Tô Mạt Nhi. Ánh mắt mang chút ánh sáng, nữ nhân này, lớn lên đẹp quá mức cho phép. Mấy ngày nay hắn xuất ngoại công tác, tưởng rằng nhớ nhung của hắn đối với cô sẽ theo đó mà phai nhạt.

Nhưng chính hắn lại đang xem nhẹ lực ảnh hưởng của nữ nhân trước mặt này rồi.

Trong khi hắn rối rắm về cảm súc của bản thân, suy xét muốn chính thức thổ lộ, thế mà nữ nhân này vô thanh vô tức liền cùng nam nhân khác truyền ra scandal!

Hắn khó chịu!

Cảm giác như sắp nổ tung!

Tô Mạt Nhi thấy hắn không nói lời nào, liền đứng lên đến tủ lạnh cầm cho hắn một lọ nước khoáng. Diệp Minh Triết lại không nhận, thanh âm lạnh đi nói: "Tô Mạt Nhi, mấy ngày này, em sống không tệ nhỉ!"

"Nhờ phúc của anh, tôi sống cũng tạm."

"Chuyện em cùng tên hỗn đản Mạc Hứa kia đến cùng là như thế nào?"

Tô Mạt Nhi nói: "Quan hệ của tôi với anh chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, chuyện này là việc riêng của tôi, tôi hình như không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh thì phải?"

"Việc riêng? Em hay quá rồi!"

Nữ nhân này thật không biết tốt xấu! Hắn vội vàng bay từ nước ngoài về, lệch múi giờ cũng chưa kịp điều chỉnh chạy ngay tới đây, chỉ có chút khó chịu vì vụ scandal kia thôi mà, quan trọng là lo lắng cho cô? Sợ cô lại bị người bôi nhọ, sợ sẽ có người hại cô! Nhìn thái độ của nữ nhân bạc tình này đi.

Đây là nữ nhân hắn để ý, Diệp Minh Triết hắn khi dễ cô thì chỉ có thể nói là cô không đúng, kẻ khác đừng mơ động đến.

Hắn nghĩ ý của mình đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng đồ nữ nhân xấu xa Tô Mạt Nhi này hình như không cảm kích, còn có chút ghét bỏ. Chuyện này khiến hắn cảm giác có chút thất bại.

Bỗng nhiên, hắn đứng lên, dùng thân hình cao lớn áp lên Tô Mạt Nhi. Tức giận cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Tô Mạt Nhi. Có lẽ là dùng sức quá mạnh, khi môi hai người chạm vào nhau, trên môi Diệp Minh Triết chảy ra một vết máu.

Tiểu Lục oán hận nói: "Cư nhiên dám chiếm tiện nghi của ngươi! Ký chủ, đổi vật phẩm điện giật, giật chết hắn! Khiến hắn thành thật trở lại!"

Tô Mạt Nhi có chút vô ngữ, ngươi không nói lời nào, trực tiếp giật chết hắn, thì kẻ này đã sớm chịu trừng phạt.

Diệp Minh Triết có chút hung ác quệt đi tia máu trên môi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Mạt Nhi: "Tuy rằng đến bây giờ tôi cũng không rõ ràng, tôi đối với em thích là nhất thời hay là tình yêu chân chính, nhưng tôi không chịu được em cùng người khác có liên quan! Tôi biết là tôi vô sỉ, tôi bá đạo, tôi ích kỷ, nhưng trời sinh tính tình của tôi đã như vậy, nếu em dám hồng hạnh xuất tường, thì cứ việc thử xem!"

Hắn hoàn toàn không đem ký chủ đặt ở trong mắt a, Tiểu Lục cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi, nếu nó có..

Thấy Tô Mạt Nhi không nói lời nào, Diệp Minh Triết tiếp tục nói: "Tôi biết, sinh hoạt của em và tôi có quá nhiều chênh lệch. Em thậm chí rất chướng mắt những hành vi hoang đường trước giờ của tôi, nhưng từ khi quen em, tôi thật sự đã ngoan hơn rất nhiều. Tôi nghĩ mình thật sự đã yêu em, em cần cho người yêu em một cơ hội!"

Tô Mạt Nhi bị làm cho tức giận mà muốn cười!

Đối với người như Diệp Minh Triết mà nói, tình yêu cũng chỉ là thứ để điều hòa cuộc sống; còn cô trong thời điểm hiện tại từng thất bại kiến cô lùi bước, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn mong có được một tình yêu thuần khiết. Một khi yêu hắn, lấy tâm yêu hắn, cuối cùng hắn tuyên bố trò chơi này kết thúc, đến lúc đó cái cô mất đi là tất cả?

Với hắn có thể là chơi bời chốc lát, nhưng với cô những cuộc chơi như vậy cô không chơi nổi.

"Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ bồi anh chơi cái trò tình yêu này. Hơn nữa, hiện tại đối với tôi sự nghiệp mới là quan trọng nhất."

"Yêu em là tôi, còn em cứ phát triển sự nghiệp của em."

Nói xong, hắn lấy trong cặp một chồng văn kiện, "Đây là giấy tờ liên quan tới việc thành lập phòng làm việc, còn có một ít chứng minh phòng làm việc trên danh nghĩa Diệp thị, em xem qua một chút, nếu không có vấn đề, sau khi đặt tên xong là có thể tuyên bố phòng làm việc được thành lập."

Edit: Chả là t phát hiện ra bản dịch này bị chôm sang trang khác (lấy mà không hỏi thì đúng là chôm chỉa rồi còn gì). Thế là bảo bảo tức nổ phổi, bảo bảo bình luận, rồi họ khóa luôn bình luận của bảo bảo. Hừ hừ, bảo bảo muốn hờn cả thế giới.

Bảo bảo đăng chương này lượt truy cập là 1941, khi nào lên đến 2000 thì B mới đăng chương mới nhé!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.