Lần này không có Bố Duệ, Tần Sâm mở cửa ghế lái phụ ra, Cảnh Tâm cũng không có ngại ngùng trực tiếp ngồi vào.
Vừa lên xe di động Cảnh Tâm vang lên, vừa thấy là mẹ gọi tới, cô không vội nghe, lần này ba mẹ không để ý đến cảm nhận của cô mà đã định mang vai diễn của cô đổi, cô thực sự tức giận, không thì cũng không nhiều ngày như vậy còn chưa về nhà.
Nghiêng nghiêng đầu nhìn Tần sâm, lần này anh giúp cô, không biết có bị phiền toái gì hay không.
Tần Sâm nhận thấy ánh mắt của Cảnh Tâm, cúi đầu nhìn điện thoại di động của cô, nhìn lướt qua màn hình thấy hiển thị “Mẹ”, nhướng mày hỏi: “Không nghe?”
Cảnh Tâm vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
Cô ấn nút nhận cuộc gọi, Cảnh Lam Chi hình như quên mấy hôm trước bọn họ đã làm chuyện gì, âm thanh nhỏ nhẹ nói trong điện thoại: “Tâm Tâm à, sao lâu như vậy mà không về nhà? Tối nay rảnh thì về nhà ăn cơm đi, mẹ bảo thím Trương làm món ăn con thích.”
Trên cơ bản lần nào cũng như vậy, Cảnh Tâm cũng không phải chưa từng náo loạn qua, mặc kệ cô náo loạn đến mức nào, bọn họ đều xem cô như đứa trẻ, không mắng không nói, chỉ có dụ dỗ cưng chiều, cô làm mặt lạnh chống lại thì hai người họ luôn làm bộ mặt tươi cười với cô, cho dù có rất nhiều bất mãn nhưng cũng không náo loạn lâu.
Cảnh Tâm im lặng, giống như một đứa trẻ bực bội: “Con mấy ngày nay phải quay phim không có rảnh, nếu rảnh con sẽ về.”
Cảnh Lam Chi bên kia dừng một chút chủ động nói lời giải thích: “Có phải tức giận với mẹ với ba con? Kịch bản mẹ cùng với ba con đã xem qua, cảm thấy không tốt lắm nên mới giúp con đổi vai, còn nếu có kịch bản phù hợp, thì con lại diễn được không?”
Điều này nói ra còn dài lắm, kịch bản thích hợp cái gì? Cảnh Tâm hừ hừ: “Hai người luôn để cho con đóng mấy kịch bản mà hai người thấy tốt, chính là tuyệt đối không tốt, tất cả đều là vai diễn bình hoa, hiện tại mọi người đều gọi con là bình hoa! Hơn nữa lần nào cũng diễn mấy vai giống nhau có khác gì viêc ngày nào cũng ăn một món ăn không? Mẹ cùng ba đừng nghĩ sẽ thuyết phục được con, con đã tiến vào đoàn làm phim, nhất định phải quay cho xong.”
Cảnh Tâm nói xong những lời này, lặng lẽ liếc nhìn sườn mặt của Tần Sâm một cái, cô biết anh giúp cô, mà trong lòng anh cũng biết rõ ràng, hai người lại ăn ý không hề nhắc đến chuyện này, nhưng cô lại trực tiếp trước mặt anh nói chuyện điện thoại, liền cảm thấy không được tự nhiên, còn giống như có một tia ái muội không rõ ràng.
Nghĩ vậy, Cảnh Tâm không đợi mẹ mình nói chuyện, vội vàng nói: “Tối nay con có hẹn ăn cơm với bạn, sẽ không trở về, mấy ngày hôm nay phải quay phim, không có rảnh về gặp hai người, cứ như vậy trước nha, con cúp máy đây.”
Cắt đứt điện thoại, bên trong xe yên lặng vài giây, Tần Sâm cười nhẹ nói: “Thật ra mọi người gọi em là bình hoa cũng không phải chỉ vì em diễn nhân vật bình hoa.”
Cảnh Tâm mím môi một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, bởi vì bộ dáng của tôi xinh đẹp.”
Tần Sâm không nghĩ cô sẽ thẳng thắn như vậy, cười nhẹ một trận: “Đúng vậy, cho nên em không để ý biệt danh này.”
Cảnh Tâm bị Tần Sâm cười đến mức hai má nóng lên, sắc mặt nghiêm chỉnh nói: “Ban đầu còn để ý, tuy nhiên rất nhanh liền nghĩ thông, biệt danh bình hoa này thực sự cũng thật đáng yêu.”
“Là rất đáng yêu.”
Đèn đỏ phía trước, Tần Sâm dừng xe lại nghiêng đầu nhìn cô.
Cảnh Tâm nhận thấy được ánh mắt của anh, không khỏi ngẩng đầu lên, khuôn mặt thâm thuý, mũi cao ngất, khoé miệng có chút ý cười như có như không: “Tối nay em có hẹn?”
Tim bỗng dưng lỡ mấy nhịp, cô lắc đầu: “Không có, là tôi lừa mẹ thôi.”
Cảnh Tâm bây giờ hoàn toàn phải dựa vào sự kỹ thuật diễn mới khống chế được tầm mắt xúc động của mình, may mắn đèn xanh đến, Tần Sâm quay đầu tiếp tục lái xe.
“Nếu không có hẹn, tối nay ăn cơm cùng nhau đi.”
Hả? Tuy rằng đoán trước khả năng Tần Sâm sẽ nói như vậy, nhưng Cảnh Tâm vẫn hoảng một chút, sau đó đột nhiên nghĩ đến: “Tôi gọi điện thoại trước cho Nghi Ninh, bây giờ cô ấy cong ở nhà tôi, gọi cô ấy cùng đi.”
Trong lòng tính toán, ba người ăn sẽ không xấu hổ.
Tần Sâm không quên Chu Nghi Ninh còn ở nhà Cảnh Tâm, cũng dự đoán Cảnh Tâm sẽ đề nghị như vậy, con bé Chu Nghi Ninh kia thật đúng là gây thêm phiền toái.
“Được.” Thanh âm nam tính phát ra từ mũi, đầy từ tính.
Cảnh Tâm gọi điện thoại cho Chu Nghi Ninh, lúc bọn họ đến dưới lầu, Chu Nghi Ninh đeo túi cũng vừa từ cửa đi ra, cô mở của xe ra nhìn bọn họ tủm tỉm cười.
Tần Sâm thản nhiên liếc cô nàng một cái, hỏi Cảnh Tâm: “Em muốn ăn gì?”
Cảnh Tâm nghĩ một chút: “Ăn hải sản được không?”
Chu Nghi Ninh không có ý kiến gì: “Tốt, tôi cũng thích ăn hải sản.”
Xác định xong sẽ ăn gì, Tần Sâm liền an bài.
Chu Nghi Ninh ngồi ở ghế sau, vẫn quấn quýt lấy Cảnh Tâm nói chuyện phiếm, đến dưới lầu một nhà hàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Tâm: “Có thể có phóng viên chụp cô không?”
Cảnh Tâm nghĩ đến mấy ngày trước ở nhà ga gặp phóng viên, có chút bất đắc dĩ nói: “Phóng viên đều không thèm chụp tôi, tôi cũng không có scandal cũng không nổi tiếng…”
Chu Nghi Ninh bỗng nhiên lùi về sau vài bước, đem cô đẩy đến bên cạnh Tần Sâm, cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Như vậy là có scandal, nữ ngôi sao đi chung hoặc đi ăn với anh họ tôi đều trở thành từ khoá tìm kiếm hot nhất weibo, nếu không tôi chụp ảnh hai người đăng weibo? Nói không chừng sau khi chúng ta ăn cơm xong liền trở thành từ khoá tìm kiếm hot nhất weibo.”
Cảnh Tâm: “…”
Cô cảm thấy Chu Nghi Ninh rất có tiềm lực làm người đại diện.
Tần Sâm lườm Chu Nghi Ninh một cái, nhìn về Cảnh Tâm ở phía sau, lãnh đạm nói: “Tất cả đều là phóng viên viết loạn, em cũng không cần lo lắng sau khi ăn cơm xong sẽ trở thành từ khoá tìm kiếm hot nhất.”
Cảnh Tâm: “….”
Đây là Tần Sâm giải thích với cô sao? Thật sự cô cũng không để ý chút nào việc mình trở thành từ khoá tìm kiếm hot nhất….
Dù sao đã rất lâu cô không được trải qua việc là từ khoá tìm kiếm hot nhất rồi…
Lần tước trở thành từ khoá tìm kiếm hot nhất cũng là tháng 8 năm ngoái, thời điểm gia thế bối cảnh bị lộ, đã qua hơn chín tháng.
Nếu cô và Tần Sâm thật sự trở thành từ khoá tìm kiếm hot nhất, đoán chừng Thẩm Gia sẽ mừng như điên.
Thấy Tần Sâm còn nhìn mình, Cảnh Tâm vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không có lo lắng.”
Tần Sâm cười cười: “Tôi đây có thể lý giải là, em muốn cùng tôi có scandal?”
Cảnh tâm: “….”
Cô không nghĩ sẽ trả lời như vậy, cảm thấy có chút ngại, nếu đến lúc đó bọn họ thật sự có scandal hoặc scandal trở thành sự thật thì sao?
Tần Sâm nhìn về phía đôi tai chuyển thành màu hồng của cô, mỉm cười thu lại thần sắc: “Đi vào thôi.”
Cảnh Tâm đi theo bậc thang, vội vàng gật đầu: “Được.”
Chu Nghi Ninh đứng ở phía sau, nhìn hai người kia tình tứ không coi ai ra gì, cảm thấy hôm nay mình đến đây làm bóng đèn, cô có nên một mình ngồi một gian phòng?
Không đợi cô suy nghĩ ra kết quả, đã bị Cảnh Tâm trở về giữ chặt một cánh tay: “Cô nhanh lên nào.”
Ba người vào một gian phòng ngồi xuống, rất nhanh đã có thức ăn.
Cảnh Tâm và Chu Nghi Ninh lần lượt ngồi xuống, Chu Nghi Ninh đòi Tần Sâm đưa cho mình cái chìa khoá xe, tự giác nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong em tự đi xe về.”
Tần Sâm nhìn Chu Nghi Ninh một cái: “Em tính ở đây bao lâu? Ba mẹ em đã gọi điện thoại cho anh rồi.”
Chu Nghi Ninh bĩu môi: “Ở đến khi nào bọn họ loại bỏ ý nghĩ bắt em đính hôn ra khỏi đầu thì thôi, nếu chỗ này không ở được nữa, em sẽ đến nơi khác trốn.”
Nói xong bỗng nhiên nhìn về phía Cảnh Tâm, hỏi: “Bình hoa, nếu ba mẹ cũng bắt cô đính hôn với một người đàn ông cô không thích thì cô sẽ làm thế nào?”
Hỏi vấn đề này rất được, Tần Sâm nhìn về phía Cảnh Tâm, cũng không biết cô sẽ trả lời vấn đề này thế nào, cha mẹ cô hắn cũng đã lĩnh giáo qua, ham muốn khống chế rất mạnh, vấn đề Chu Nghi Ninh hỏi cũng không hẳn là không có khả năng xảy ra.
Cảnh Tâm không chút suy nghĩ đã nói: “Tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, tuy nhiên tôi chắc sẽ không đào hôn đâu.”
Cô dừng một chút, đột nhiên nhận thấy ánh mắt Tần Sâm, hơi hơi cúi đầu: “Ừ….Tôi cảm thấy vấn đề này đau đầu nhất không phải là tôi đi.”
Chu Nghi Ninh nghe không hiểu: “Vậy là ai?”
Khoé miệng Tần Sâm nhếch lên: “Đau đầu nhất chắc là người đàn ông thích cô ấy.”