Bình Cửu không bất ngờ khi thấy Tống Thục Dao xuất hiện ở đây.
Bình Cửu đang chờ nàng đến.
Rất rõ ràng, nhìn vào hành vi khác thường gần đây của hoàng đế, vị Hoàng quý phi duy nhất trong hậu cung này đã ngồi không yên.
Người phụ nữ này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nàng có thể ngồi đến vị trí như bây giờ, ngoài dựa vào gia thế, còn phải dựa vào đầu óc của chính mình. Từ lúc nàng có ý thuyết phục tiểu Thanh Hạnh đến tìm Bình Cửu lúc nửa đêm năm ấy, đồng thời lại bị Thụy Vương bắt gặp trong phòng đúng lúc như vậy, Bình Cửu đã biết, đây không phải chỉ là trùng hợp. Ý đồ ban đầu của nàng là tạo cảnh tượng hai ngươi bị bắt gian, khiến Thần Dục trách tội lên đầu Bình Cửu. Nhưng có lẽ bản thân nàng cũng không ngờ, chuyện này chỉ khiến Thụy Vương giận chó đánh mèo, trút giận vào một đứa nha hoàn, chứ không ảnh hưởng gì tới Bình Cửu.
Bình Cửu và Tống Thục Dao có duyên gặp nhau mấy lần, nhưng chưa lần nào nói chuyện trước mặt, vậy mà Tống Thục Dao có thể nhìn ra quan hệ giữa Thần Dục và Bình Cửu đã không phải chuyện đơn giản, đồng thời còn kết luận Bình Cửu có thể tạo thành uy hiếp với nàng, nói rõ người phụ nữ này không chỉ có ánh mắt sắc bén, trực giác còn rất chính xác.
Trong mắt người phụ nữ này bây giờ, Bình Cửu là địch, còn là người nàng mong biến khỏi thế giới này nhất.
Bằng không, sao nàng phải đến đây?
Tống Thục Dao trừng mắt nhìn Bình Cửu bằng đôi mắt khinh bỉ lẫn thù hận. Dù nàng đã dẹp dáng vẻ dịu dàng bình thường, nhưng không giảm khí thế chút nào, trông nàng càng thêm lạnh lùng và diễm lệ hơn. Lúc nàng nói, giọng điệu rất nhẹ, xen lẫn chút mỉa mai: “Nếu đã vào cung thì phải tuân theo quy tắc trong cung, ngươi là thân phận gì, thấy Bổn cung sao không quỳ?”
Lời nói đầu tiên này của Tống Thục Dao cũng khá hợp tình hợp lý, điều này khiến Bình Cửu tự nhiên chợt nhớ dáng vẻ vừa gặp Thụy Vương lúc xưa. Có lẽ phụ nữ bình thường gặp phải tình huống này cũng xử lý như vậy thôi. Bình Cửu nói: “Nếu như ngươi cũng mong ta mau rời khỏi đây, mãi mãi không về đây nữa, thì ta thấy chúng ta có thể nói chuyện thêm một lát.”
Tống Thục Dao nghe vậy, không biết sao vẻ mặt bỗng đơ cứng: “Có ý gì?”
Trông Bình Cửu rất bình tĩnh, nói: “Ý trên mặt chữ, dù ngươi không giúp ta, ta chắc chắn cũng sẽ đi khỏi đây.”
Một lát sau, gương mặt xinh đẹp của Tống Thục Dao không khống chế được trở nên nhăn nhó, ánh mắt nàng lộ ra sự oán trách và thù hận, không cam lòng, thậm chí còn có một sự vui sướng khó nói nên lời, nàng cười hai tiếng: “Ngươi muốn đi à? Ha, ha ha ha, quả thật buồn cười đến cực điểm, ngươi muốn đi à?”
Bình Cửu cau mày nhìn Tống Thục Dao, lẽ ra hắn nghĩ dù hai người họ nó chuyện không hợp, thì ít ra sẽ có một lần nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh. Bình Cửu nói: “Sao, ngươi không tin ư?”
Nhưng Tống Thục Dao không hề để ý gì tới lời Bình Cửu đang nói, không biết nàng bị kích thích bởi câu nào mà người như phát điên, giọng nàng trở nên tự phụ và sắc bén, cứ như phát hiện một chuyện mắc cười nhất thiên hạ, nhưng ngón tay bấu lên vải gấm, gần như sắp bấu rách nó. Nàng ngã nhào vào lên bàn đá, cố ý gạt ngã chén trà trên bàn xuống đất, kêu lên: “Thần Dục, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha, mắc cười quá, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Bình Cửu nhìn Tống Thục Dao vắt kiệt sức đến nổi cơ thể run rẩy, trong mắt nàng đầy thù hận, nhưng cũng không phải vì Bình Cửu cả. Bởi, dưới sự thù hận ấy còn chôn một sự đau đớn khiến người ta nghẹt thở. Nàng mong mà không được, không chỗ để trút, theo thời gian dần dần càng ngày càng nhiều. Trong mơ, nàng cũng luôn khát vọng một người đàn ông. Cho nên, dù nàng có mưu kế tính toán, kiên cường thế nào đi chăng nữa, nhưng trong trái tim nàng đã tan nát từ lâu.
Bình Cửu nghĩ, từng có lúc, hắn thấy rõ Thần Dục lừa dối tình cảm của Tống Thục Dao để chiếm lợi ích, nhưng chỉ cảm thấy không liên quan đến mình. Hắn từng cho rằng, Thần Dục đối xử với hắn không như thế. Nhưng người sống trên đời, ai lại khác với ai.
Mặc dù không biết người phụ nữ trước mặt này cụ thể đang nghĩ gì, nhưng khi Tống Thục Dao ngẩng mặt lên lần nữa, Bình Cửu thấy đôi mắt mờ mịt nhưng cố chấp của Tống Thục Dao. Hắn nghĩ Tống Thục Dao sẽ giúp hắn.
Vì vậy đối với người phụ nữ này, lúc Bình Cửu ở bên Thần Dục, lòng ghen tỵ cũng đủ khiến nàng sống không bằng chết. Nàng không thể tưởng tượng, càng không thể tha thứ cho việc có một ngày, thứ mà nàng chưa từng có được sẽ bị người khác cướp đi trước. Bình Cửu trả lại cho nàng, nàng nhất định phải lấy.
Đến khi Tống Thục Dao mở miệng lần nữa, vẻ mặt đã tĩnh táo hơn, nàng nói: “Cho nên, Lục Thu Hồng, ngươi có điều kiện gì?”
Bình Cửu nói: “Ngươi cũng biết chuyện xảy ra bốn năm trước rồi đó, tại hạ cũng nói thẳng, ta chỉ muốn quyển sách bằng da người kia, lấy được nó rồi Lục mỗ xin thề, đời này, cho đến chết, cũng tuyệt không bước vào hoàng cung một bước.”
Tống Thục Dao nghe vậy, lại bắt đầu không tự chủ được mà cười, tiếng cười của nàng vốn rất êm tai, lanh lảnh dễ nghe, nhưng cứ có vẻ thảm đạm. Nàng đưa tay, móng tay dài cắt sửa rất đẹp vẽ lên mặt Bình Cửu, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng biết không? Đường đường là vua của một nước, ở trong mắt ngươi còn không sánh bằng một quyển sách da người, ha ha, ngươi đoán người sẽ nghĩ sao?”
Bình Cửu nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt bình tĩnh, nói: “Hắn nghĩ sao ta không quan tâm. Ta chỉ cần không bị ai giam cầm quản thúc, không sống chui nhủi trên đời.”
Tống Thục Dao mấp máy môi mấy cái, nàng thu tay về, nhưng vẻ mặt trắng bệt. Dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng như một ma nữ xinh đẹp, nàng nói: “Ta giúp ngươi thì sao, ngươi lấy được quyển sách da người kia thì sao?”
Bình Cửu nói: “Ta sẽ lấy được nó. Tất nhiên, quyển sách này rất quan trọng với hắn, mà ta… “
Bình Cửu còn chưa nói hết, Tống Thục Dao đã cắt lời: “Ngươi nghĩ, ngươi lấy được quyển sách kia rồi thì Thần Dục sẽ bỏ qua cho ngươi, đúng không?”
Đôi mắt hạnh của nàng chứa ý cười nhìn Bình Cửu. Trong đó còn có cả sự lạnh lẽo, đầy mỉa mai. Nhưng giọng nàng lại mềm xuống, trở nên như thường. Trước khi Bình Cửu đã lời câu hỏi ấy thì nàng đã nói: “Bổn cung giúp ngươi.”
Tống Thục Dao chỉnh gọn lại tóc và quần áo, từ từ lộ ra thần thái ung dung lễ độ, nàng còn cười dịu dàng với Bình Cửu: “Ta biết quyển sách đó ở đâu, nếu ngươi muốn đi thì mấy ngày nay chuẩn bị đi.”
Bình Cửu đưa mắt nhìn Tống Thục Dao ra cửa, trong lòng hắn có phần không đoán được tính tình vui giận thất thường của Tống Thục Dao, cũng không ngờ lần nói chuyện này lại diễn ra thuận lợi như vậy. Mãi đến khi khuya, Thần Dục về, Bình Cửu còn thấy không chân thực. Loading...
Thần Dục vừa vào cửa, mùi rượu trên người đã phả vào mặt Bình Cửu, ngài không dẫn tôi tớ theo sau, tự đóng cửa lại, cứ thế mà dựa vào khung cửa nhìn Bình Cửu.
Bình Cửu nhìn ngài, hỏi: “Ngươi lại uống rượu à?”
Thần Dục nhìn chằm chằm Bình Cửu bằng ánh mắt u tối. Một lát sau, ngài giơ một tay lên, cất giọng đầy men say: “Bình Cửu, ngươi tới đây.”
Bình Cửu đi tới, hai người vốn cao ngang nhau, lúc này vì Thần Dục say rượu đứng không vững, dựa vào cửa nên thấp hơn Bình Cửu một đoạn. Ngài đợi Bình Cửu đến gần, ôm chặt lấy người Bình Cửu, mặt vùi vào bả vai Bình Cửu.
Tâm trạng hôm nay của Bình Cửu hơi loạn. Bất chợt hắn chưa thể điều chỉnh được tâm tình mình, thân thể Bình Cửu gần như đơ cứng khi chạm vào cơ thể nóng rực dính sát vào người mình và mùi rượu phả vào mặt.
Tầm mắt Bình Cửu hơi lay động, không biết phải đối mặt với Thần Dục thế nào.
Giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra ư? Hay giả vờ như chưa từng tổn thương, giữa họ chưa từng có khoảng cách khổng lồ ấy, Thần Dục chưa huỷ hoại cuộc đời hắn, hắn vẫn là Lục Thu Hồng của năm đó?
Không thể nào.
Một khi cục diện bế tắc đã xuất hiện điểm cuối, Bình Cửu không thể tự chủ muốn thoát khỏi tất cả những thứ này càng sớm càng tốt. Một khi sự khát vọng trong lòng đã rõ ràng, sự đau đớn càng bộc phát gấp bội.
Đôi tay đang buông thõng của Bình Cửu không tự chủ được bắt đầu run rẩy, hắn chợt nhận ra, hóa ra mình không thể bình tĩnh như mình nghĩ, cũng không thể mặc kệ tất cả như mình nghĩ. Hắn không hận Thần Dục thật ư? Không, thật ra hắn hận.
Lục Nhất Phẩm đẩy cuộc đời Bình Cửu lên vách núi cao vạn trượng, Thần Dục lại không chút lưu tình mà đẩy hắn xuống.
Cuộc đời của hắn bị huỷ hết rồi, sao hắn không hận được chứ?
Nhưng thứ khiến Bình Cửu đau đớn thật sự không phải hận. Bây giờ Thần Dục bỗng nhiên ôm lấy Bình Cửu, mùi rượu nồng nặc như vậy. Hơi thở của Thần Dục phả vào tai Bình Cửu, đau đớn nghẹn trong cổ họng không kém Bình Cửu, cũng không kém Tống Thục Dao. Nhưng đây không phải cùng một chuyện, ngài nói: “Nếu có một ngày, trẫm, không phải hoàng đế… Ngươi còn… “
Lời nói của Thần Dục cuối cùng bị cắt ngang bởi hơi thở run rẩy bị kìm nén của ngài. Ngài ôm lấy eo Bình Cửu, thậm chí còn buộc lộ ra một sự tức giận và đau buồn, một giọt gì được nong nóng chảy xuống cổ Bình Cửu, khiến trái tim hắn cũng đau nhói.
Bình Cửu không tưởng tượng nổi thứ đó là gì, hắn cũng không hiểu đó là cảm xúc gì.