Bình Cửu

Chương 48



Bình Cửu theo Tiết Sự An học nghệ từ bé, kỳ môn độn giáp đều thành thạo, chỉ trong vòng mấy năm đã sử dụng thuật dịch dung đến xuất thần nhập hóa, cùng với khí chất bây giờ của hắn khác xa ngày xưa. Lục Thu Hồng thời niên thiếu phóng túng, không biết kềm chế. Bốn năm trước, tinh thần Bình Cửu sa sút, không còn bình tĩnh, mà hiện giờ, hắn khôi phục ít phóng khoáng tùy tiện ngày xưa, nhưng sống nội tâm hơn, đi giữa chốn đông người cũng hạ thấp bản thân, không để người khác chú ý. Hắn luôn mặc bộ áo thô, mang nón rộng vành lớn, các động tác rất chú ý để làm giảm đi sự chú ý của người khác.

Với hắn, giờ đây, nếu có thể tìm một chỗ yên bình, rời xa thị phi để quy ẩn thì thật tốt biết bao.

Nhưng từ ngày gặp nhau ở Gia Khang ấy. Thần Dục bỗng không chống được nữa mà ngất xỉu lên người hắn. Bình Cửu thuận tay điểm huyệt ngủ của ngài, thừa dịp trời tối đưa ngài về phủ ở Gia Khang, ngày tháng yên bình cũng bắt đầu chấm dứt.

Cách ngày từ biệt ấy đã qua ba tháng.

Bình Cửu ra khỏi Gia Khang, đầu tiên là lánh ở chỗ Tiết Lão Quái mấy ngày, sau đó đi rong ruổi khắp nơi. Tuy không nghe tin tức gì trên giang hồ, nhưng Bình Cửu cũng hiểu rõ trong lòng, nếu Thần Dục biết hắn còn sống, sẽ không bao giờ để mặc hắn tự do.

Bình Cửu ăn ở một quán cơm nhỏ xong, để bạc vụn trên bàn, khi ra quán, liếc thấy có hai người đang lén lút ẩn nấp ở góc, ánh mắt Bình Cửu lạnh lùng, thân thể biến mất trong đám đông như một tia sáng.

Bình Cửu chọn những đường nhỏ, hiểm trở để đi, đi thẳng đến ngoại ô Nhạn Thành, không thấy ai theo sau, lúc này mới đi chậm lại.

Đầu tiên hắn đến một trấn nhỏ ở ngoại ô Nhạn Thành, với ý định tìm thức ăn. Hắn mua một bát mì, chưa ăn được hai miếng, đã nghe tiếng cãi cọ ầm ĩ náo loạn ở tiệm thuốc bên cạnh.

Có bốn năm vị kiếm khách mặc áo màu lam cưỡi ngựa như bay đến, phi ngựa thẳng đến cửa tiệm thuốc thì xuống ngựa. Một người trong đó còn chở một người bị thương, chảy đầy máu, vào tiệm thuốc la hét kêu thầy thuốc tới, thật vất vả gọi được thầy thuốc ra, thầy thuốc vừa sờ mạch một lát đã lắc đầu.

Vị kiếm khách mặc áo lam nhỏ tuổi liền lo lắng khóc đến đỏ mắt, kéo ống tay áo thầy thuốc nói: “Đại phu, ngươi cứu sư huynh ta đi, cứu huynh ấy đi, huynh ấy còn thở mà!”

Một kiếm khách khác lớn hơn còn xông đến, rút kiếm ra, chém lên cái bàn bên cạnh, muốn xông lên thì bị sư huynh đệ cuống quít ngăn lại, đành nổi giận mắng: “Thằng lang băm này, chưa chữa mà kêu người ta chuẩn bị hậu sự, còn y đức nữa hay không!”

Thầy thuốc nọ bị dọa cho run rẫy, oan ức nói: “Oan uổng quá, vị hiệp khách này mất quá nhiều máu, độc trên người vị này…… Tiểu nhân, tiểu nhân cũng chưa từng gặp! Các vị đại hiệp giơ cao đánh khẽ ạ!”

Trước cửa tiệm thuốc um sùm khiến rất nhiều người tụ lại.

Bình Cửu ăn xong, tính tiền, khi ra ngoài sờ lên túi tiền xẹp xuống của mình, chợt cảm thấy hơi lo.

Đám kiếm khách mặc áo lam đến giờ đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật đồng môn sắp vĩnh viễn đi xa, cả đám lộ vẻ đau thương, nhưng không thể làm gì khác hơn. Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng người: “Nếu trả tiền khám bệnh, tại hạ có thể thử một lần?”

Mấy người vừa ngạc nhiên, vừa nghi ngờ, xoay người, thấy trong đám người có một người thanh niên dáng người cao gầy, mặc áo thô, đỉnh đầu đội một cái mũ rộng vành lớn, khuôn mặt rất bình thường, nhưng trên mặt hơi mỉm cười.

Người đàn ông áo lam đi đầu lập tức bước lên một bước, vẻ mặt kích động: “Vị nhân huynh này biết cách chữa ư?”

Người thanh niên hơi ôm quyền, nói: “Tại hạ chẳng có tài cán gì, nhưng được làm đệ tử ký danh ở dược cốc, từ nhỏ đã rành các loại độc, có lẽ có thể chữa được.”

Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt vài vị kiếm khách áo lam đều cứng lại. Dược cốc là một nơi hẻo lánh ở giang hồ, trong cốc không ai biết võ, nhưng họ đều giỏi về y lý, đệ tử đông đảo ở khắp nơi, rất có danh vọng trong giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo đều nể mặt họ.

Nếu người trước mắt này là đệ tử dược cốc thật thì có lẽ sư huynh được cứu rồi, người con trai nóng nảy rút kiếm vừa rồi tránh khỏi sự kìm chế của các huynh đệ, hô: “Nếu ngươi có năng lực, phái Thanh Nhạc xem như thiếu tiền chữa bệnh của ngươi, sau này chắc chắn sẽ trả công hậu hĩnh!”

Bình Cửu nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu, phái Thanh Nhạc chính là một trong năm môn phái lớn trên giang hồ, Bình Cửu tự nhiên không xa lạ với họ. Tuy chưa gặp mấy đệ tử nhỏ đồng lứa, nhưng Bình Cửu đã giao thủ với phần lớn người của thế hệ trước. Có điều bây giờ Bình Cửu không nghĩ nhiều, thân phận của hắn nhạy cảm, giả danh làm đệ tử dược cốc chủ yếu để giấu tai mắt của người khác, tiền cũng sắp hết, tính vậy cũng không tệ.

Mọi người nâng người bị thương vào phòng trong, Bình Cửu sai người tìm ít vải bố trắng sạch sẽ và nước sạch thì vào trước.

Người này trúng một loại độc đặc biệt của Ma giáo. Bình Cửu vừa bắt mạch một cái đã biết ngay, đút cho người nọ một viên thuốc, lấy máu ở ba huyệt vị, rồi viết phương thuốc ra giấy. Khi thấy vẻ mặt nôn nóng của mọi người, Bình Cửu vừa đưa phương thuốc cho học trò ở tiệm thuốc, vừa quay đầu nói với mọi người: “Xong rồi đó, vào thăm đi.”

Nghe vậy người con trai nóng tính rút kiếm vừa rồi tên Phương Vũ Hồng, lập tức ngạc nhiên, hỏi lớn: “Nhanh vậy ư?”

Bình Cửu mỉm cười nói: “Chuyện này còn giả được sao.”

Mấy người chen vào cửa như một tổ ong, Bình Cửu đứng ở ngoài cửa dặn dò cậu học trò trong tiệm thuốc vài câu. Không bao lâu, Phương Vũ Hồng ra, vỗ mạnh lên bả vai Bình Cửu, nói: “May nhờ có huynh đệ ngươi!” Loading...

Bình Cửu bị vỗ một cái lảo đảo, lại được Phương Vũ Hồng vội đỡ lấy, lắp bắp: “Ai da, tại ta ta tại ta, ngươi xem, ta mừng quá nên quên người dược cốc các ngươi không luyện võ. Ta quen đùa giỡn với các sư huynh đệ vậy rồi nên lỡ tay.”

Bình Cửu xoa bả vai, nói: “Không sao.”

Phương Vũ Hồng nói: “Huynh đệ, lần này ngươi cũng đến Nhạn Thành hả? Tiền chữa bệnh sẽ trả đủ, giờ ngươi đã cứu đệ tử Thanh Nhạc ta, chính là ân nhân phái Thanh Nhạc chúng ta, chờ tới Nhạn Thành, phải để phái chúng ta tiếp đãi ngươi thật chu đáo.”

Bình Cửu nói, “Nhạn Thành? Thế có chuyện gì náo nhiệt không?”

Phương Vũ Hồng nhìn Bình Cửu đầy nghi ngờ: “Chuyện náo nhiệt ư? So với đại hội võ lâm nửa tháng sau thì làm gì bằng? Đừng nói ngươi không biết nha.”

Đại hội võ lâm?

Đại hội võ lâm cứ 5 năm diễn ra một lần, tính thời gian đúng là gần tới rồi.

Bình Cửu nắm quyền che miệng ho khan một tiếng, không để lộ biểu cảm, nói: “Đúng vậy, dược cốc từ trước đến nay không tranh sự đời, lần này ta tới đây chỉ để xem náo nhiệt.”

Nghĩ lại, đại hội võ lâm cá rồng hỗn tạp, hắn đi theo phái Thanh Nhạc vào đó, sẽ ít gặp rắc rối hơn tùy ý đi loạn một mình.

Nghỉ ngơi lại trấn nhỏ hai ngày, đến khi bệnh tình của người bị thương ổn định, có thể làm những cử động nhẹ, phái Thanh Nhạc cử người mướn một chiếc xe ngựa tới, đỡ người bị thương lên, nghĩ Bình Cửu không có võ công nên mời Bình Cửu lên ngồi luôn, tiện đường có thể chăm sóc người bị thương. Bình Cửu cũng không từ chối.

Trấn này cách Nhạn Thành nhiều lắm là nửa ngày đường, sau khi vào Nhạn Thành, người đi đường càng lúc càng đông, khiến xe ngựa cũng khó đi tới trước. Khoảng một canh giờ sau mới đến quán trọ đã hẹn trước, mấy vị phái Thanh Nhạc vừa vào thành đã được mọi người xung quanh chào hỏi, có lẽ cũng là những người có danh tiếng trên giang hồ.

Bình Cửu theo phái Thanh Nhạc vào quán trọ, đặt một phòng riêng cho hắn, đến khi hắn thu xếp đồ xong thì có người đến gõ cửa phòng hắn, cách cánh cửa, hỏi một cách rất lễ phép: “Lục tiên sinh thu xếp đồ xong chưa ạ?”

Lục Tam là tên giả chuyến này của Bình Cửu, ban đầu mọi người phái Thanh Nhạc gọi hắn là Lục Tam tiên sinh, dần dần thành Lục tiên sinh hoặc Tam tiên sinh, làm Bình Cửu nghe là biết đang kêu hắn.

Bình Cửu đẩy cửa ra, người đứng ngoài cửa chính là tiểu sư đệ trong chuyến đi này của phái Thanh Nhạc, tên là Lăng Việt Phong, thấy Bình Cửu mở cửa thì cười nói: “Lục tiên sinh, sư phụ kêu ta tới chuyển lời rằng, ngày mai mọi người tham gia đại hội sẽ tập trung, người các phái đều đến. Có điều chắc tiên sinh cũng biết truyền thống này của đại hội võ lâm, sư phụ nói chừa chỗ cho tiên sinh, hy vọng tiên sinh có thể tới.”

Bình Cửu gật đầu: “Nhất định đến.”

Lăng Việt Phong thấy Bình Cửu đáp ứng vui vẻ, cũng không tiện ở lại lâu, lúc đang chuẩn bị đi thì chợt nhớ một chuyện, quay đầu nói với Bình Cửu: “Đúng rồi, Lục tiên sinh, chiều chiều mấy sư huynh đệ chúng ta tính ra ngoài ăn với uống rượu, Phương sư huynh kêu ta tiện thể nhắn tiên sinh nhất định phải tới, không biết tiên sinh có hứng thú đi chung với chúng ta không?”

Bình Cửu ôm quyền cười nói: “Thế tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.