Ngoài cửa sổ, tuyết lớn giăng kín bầu trời, trong phòng lửa than hừng hực nhóm lên chút ấm áp.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có một bàn tay dịu dàng ôm lấy từ phía sau, nửa lồng ngực trần nóng hừng hực áp sát, cũng không có hành động gì khác.
Nhưng không biết qua bao lâu, bàn tay đó bỗng nhiên rời khỏi, nhiệt độ sau lưng chợt biến mất.
Thần Dục luôn ngủ không sâu, như phát giác mà cau mày một cái.
Dần dần đã có phần tỉnh táo, tư duy cũng dần sáng tỏ, nhưng lại chưa mở mắt ra.
Vì có ánh nhìn dịu dàng mà thâm tình chiếu vào mặt.
Là có ai đó cúi người hôn nhẹ lên đôi mày đang cau nhẹ của ngài.
Tiếng nói của người đó rất thấp rất nhẹ, tựa như nói cho mình nghe. Giọng nói ấy xen lẫn chút chua xót thở dài.
Hắn nói: “Nếu có thể sống, ta rất muốn thấy tận mắt… “
Rất muốn thấy tận mắt, thiên hạ thịnh thế của ngươi.
Thần Dục mở mắt ra.
Giấc mộng vụt tắt, không còn ai bên cạnh.
Trong phòng có rất nhiều nến đang cháy, ngoài cửa sổ vẫn đen kịt.
———- phân cách ———-
Chương Chung Sơn nhậm chức tri phủ Gia Khang hơn mười hai năm, hôm nay ông ta cuối cùng cũng đối mặt với thử thách lớn nhất đời mình.
Bởi vì ngay lúc này, thánh thượng đang ở trên địa bàn cai quản của ông.
Đưa cho ông ta một mệnh lệnh trực tiếp.
Chương Chung Sơn tuổi trung niên đã có phần phát tướng, gặp lén thánh thượng nên không thể mặc quan phục, chỉ có thể lấy ra một bộ thường phục tươm tất nhất, chỉnh sửa bản thân thật chỉnh tề, vào cửa thấy hoàng thượng, vội cúi đầu xuống, ra vẻ muốn ba quỳ chín lạy.
Hoàng thượng trực tiếp phất tay miễn những lễ nghi dư thừa của ông, vẻ mặt chứa sự uể oải vì nghỉ ngơi không tốt, hỏi ông: “Tìm được người chưa? “
Chương Chung Sơn cúi đầu đứng phục tùng ở một bên, cẩn thận nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, tìm được rồi, là con một nhà nông trồng rau họ Hồ ở phố Tây Quế, năm nay hơn tám tuổi, trước nó còn có hai người tỷ tỷ, người không bị thương, hiện giờ đang rất sanh long hoạt hổ. “
Ngón tay hoàng thượng gõ nhẹ một cái lên mặt bàn, chợt đứng dậy, nói: “Dẫn trẫm đi xem xem.”
Chương Chung Sơn kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra biểu hiện gì, vội vã dẫn đường.
Nói đến, hôm nay từ khi hoàng thượng vào thành, cả người cũng có chút khác thường.
Hoàng thượng ở quán trọ, mệnh lệnh thứ nhất chính là phải tìm được đứa trẻ kia.
Mệnh lệnh thứ hai lại là, không được phái người của quan phủ đi điều tra.
Nhận được hai chỉ lệnh này, Chương Tri phủ trong lúc chợt có phần hoang mang. Có điều thánh dụ luôn là chuyện khẩn cấp, mà cũng không chuyện khó khăn gì, vậy mà còn làm hư chuyện thì tuyệt đối có quả ngon cho ông ăn, Chương Tri phủ nghĩ thầm một lát, liền thúc giục người làm sống tại địa phương trong phủ mình đi hỏi thăm.
Hỏi thăm khoảng hai ngày, rốt cục có chút tin tức, một giây cũng không trì hoãn báo lên, đáp lại là thánh thượng muốn đích thân đi gặp đứa bé nhà quê nọ.
Từ xưa, ý vua khó đoán, ôi, thật không biết ngài nghĩ thế nào.
Xuyên qua phố xá, chờ tới gần khu nhà của hộ gia đình kia, tiếng người ồn ào sôi động.
Hoàng thượng xuống ngựa ở đường nhỏ, cầm dây cương giao cho người sau lưng, nói nhẹ một câu: “Không cần theo.” rồi một mình đi về phía trước.
Hôm nay, hoàng thượng mặc đồ rất đơn giản, áo lót màu trắng, khoác thêm áo ngoài màu xám, góc viền áo bào dệt vân cẩm tú, đôi mắt ngài như núi xa, đường nét khuôn mặt sắc bén như vẽ, như rút đi hào quang trên vạn người, đúng là phong độ khiếp người.
Nhưng ngài ngồi trên cao, lại có mấy ai dám phỏng đoán nét mặt cao cao tại thượng, tất cả mọi người chỉ biết cúi đầu.
Thần Dục đứng ngoài cửa cổng, có một bé gái khoảng mười tuổi chạy đến, bất ngờ nhìn thấy ngài, hoảng sợ đến mức kêu một tiếng.
Ngay sau đó, một bé gái lớn hơn cũng chạy đến, kéo muội muội ra sau, cô bé ấy khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn Thần Dục một chút, cả khuôn mặt bỗng đỏ lên, nói chuyện cũng có hơi lắp bắp: “Vị quan, quan nhân này… Có chuyện gì không? “
Bắt gặp ánh nhìn này, trong lòng cô bé chợt căng thẳng không rõ tại sao, dân chúng tầm thường cả đời cũng không gặp được quan lớn, chưa từng biết khí thế của đế vương như thế nào, trong lòng nàng chỉ cảm thấy vị công tử trước mắt này không phải tầm thường, nhất định là nhân vật lớn rất lợi hại, nhưng lợi hại ra sao thì nàng cũng không diễn tả được.
Ngược lại, cô bé phía sau nhỏ hơn nghe vậy, lí nhí nói: “Tiểu đệ đi tìm tiên sinh lấy thuốc.”
“Tiên sinh? ” trong miệng đọc lên hai chữ này, tựa như đang nghiền ngẫm.
Vừa nhắc tới tiên sinh, tiểu cô nương kia đánh bạo nhô đầu ra, kêu lên: “Chính là Tam tiên sinh đó… “
Cô nương lớn hơn kịp ngăn lời tiểu muội, giọng chứa ý xin lỗi nói: “Thật ra, chỗ chúng ta có một vị tiên sinh làm nghề thuốc, nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên gọi tên bậy. Tiên sinh mới tới Gia Khang không lâu, chúng ta với ngài ấy cũng không quen lắm, nhưng ngài ấy là một vị lang trung rất tốt.”
Thần Dục đứng chựng lại, rồi hỏi tiếp: “Cớ gì gọi người đó là Tam tiên sinh? “
Cô nương lớn hơn nở nụ cười ngại ngùng, nói: “Bởi vì tiên sinh vừa tới đây, người ta hỏi họ tên xuất thân của ngài ấy, có người nhà không, đến từ đâu, ngài ấy đều trả lời không nhớ. Lâu dần, bọn nhỏ đều thích gọi ngài ấy là tiên sinh ba không biết, dần dần, mọi người cũng gọi theo là Tam tiên sinh. “
Khóe môi hơi cong lên, đáy mắt thoáng qua sự ấm áp, lập tức lại có phần đầy cô đơn.
Thần Dục nói nhỏ: “Thì ra là vậy. “
Nói xong, Thần Dục bỗng ho khan, mặt ngài trắng như tờ giấy, khóe miệng chảy ra một vệt máu khiến người ta nhìn thấy đã giật mình, khiến hai vị cô nương Hồ gia thấy mà hoảng sợ kêu thành tiếng.
Cô nương lớn hơn lo lắng nói: “Nếu công tử bị bệnh, không bằng cũng đi tìm Tam tiên sinh xem thử. Tam tiên sinh không phải giống mấy loại lang trung giang hồ kia, nếu ngài không tin… “
Thần Dục nâng đôi mắt lờ mờ lên, nói: “Cũng không biết vị Tam tiên sinh này giờ nhà ở đâu?”
Tỷ muội Hồ gia cũng nhiệt tình, mới nghe hỏi như thế đã xung phong nhận việc dẫn đường. Loading...
Dọc theo đường đi là cảnh thôn xóm, trên hàng rào treo mấy dây ớt nhỏ, quần áo giặt rồi phơi bừa, không biết ngỗng nhà ai thả ra bị đám trẻ con trong xóm đuổi theo, chạy loạn đầy đường, kêu lên en ét.
Thần Dục sống vinh hoa phú quý từ bé, làm sao đi qua đường quê hỗn loạn như vậy.
Ngài cất bước chầm chậm theo sau, góc áo bào dính phải bùn lầy nhưng cũng chưa lộ ra vẻ mặt gì.
Chỉ rơi vào lặng im trầm tư.
Thần Dục nhớ lại một chuyện xưa.
Mùa đông năm ấy, Bình Cửu đã từng hỏi ngài, chờ mọi chuyện yên ổn có chuyện gì rất muốn làm không?
Câu trả lời của ngài đại khái là, từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, mọi chuyện không bao giờ yên ổn được cả.
Bình Cửu nghe vậy nở nụ cười, bỏ đi cảm xúc trong mắt rồi nhìn về phương xa, rồi trả lời thế nào ngài cũng không nhớ rõ.
Khi đó ngài vốn không để ý những chuyện này.
Đã từng, Bình Cửu đối với ngài mà nói, cùng lắm chỉ là một con bài.
Một con bài dù có phí đi tâm tư cũng muốn chiếm lấy.
Ánh mắt của ngài nhìn Bình Cửu đầy bình tĩnh, dẫm thẳng lên tất cả bụi gai trên đường mà mặt chưa hề đổi sắc. Y Nhĩ Viễn lần thứ nhất nửa đùa nửa thật nhắc nhở ngài, cuối cùng đừng thật đẩy cả bản thân vào. Khi đó Thần Dục chỉ lành lạnh liếc hắn.
Nghĩ thầm, làm sao có thể?
Bình Cửu là người của ngài, như vậy dù sống hay chết cũng nằm trong tay ngài, không phải sao.
Còn sau đó, từ khi nào mọi chuyện đã bắt đầu thoát khỏi khống chế, hãm sâu từng bước một mà chính ngài không nhận ra.
Thần Dục cuối cùng vẫn không ngờ rằng.
Bình Cửu người này.
Vì ngài, ngay cả mạng sống cũng không cần.
Vậy mà thà chết, cũng không muốn ở lại.
Suy tư chìm nổi, đi qua một khúc ngoặt, cô nương họ Hồ lớn hơn chỉ tay về con phố phía trước nói: “Ở bên kia, căn nhà cuối cùng, chính là nhà Tam tiên sinh. “
Thần Dục nhìn theo phía trước.
Từ đằng xa, thấp thoáng có thể thấy một người đang đứng đó.
Không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy trên người mặc áo ngoài màu xanh xám, nhìn sang chỉ thấy một bóng lưng kiên cường thong dong.
Hắn đang phân loại thuốc đông y trên hàng rào, cổ tay áo hạ xuống, lộ ra một cổ tay thon dài mảnh khảnh.
Trong giây phút đó, dường như có tuyết lớn rơi đầy trời.
Tựa như mỗi giấc mơ ngắn ngủi, một mảnh mái hiên trở nên đen như mực, mây xanh và núi xa, có một người cầm kiếm xoay người, ánh mắt trong veo mà trống rỗng, chỉ là luôn khát vọng rời đi.
Những cơn ác mộng dây dẳng kéo dài ngày qua ngày, cùng với cảm giác nóng bỏng đau đớn từ cánh tay kéo dài tới ngực, dường như có thể nổ tung ngay lập tức.
Trong mắt Thần Dục đầy tơ máu, gần như tàn nhẫn nhìn chằm chằm phía trước.
Giơ tay che ngực, cảm giác đã hơi tê tê.
Cuối cùng đã luân hãm tự bao giờ.
Đã từng, tất cả những thứ này cùng lắm chỉ là thứ có cũng được mà không có cũng được.
Một hồi ván cờ ba năm trước, ngài vốn tưởng rằng mình có thể nắm giữ mãi như vậy.
Nhưng quay đầu lại, ngay cả mình, ngài cũng không gạt được.