Mấy cốc uống trà rơi xuống đất vỡ nát, ấm trà lăn tới góc tường, nhưng không một ai dám chạy đến nhặt.
Ai nấy nín thở tập trung tinh thần, cúi đầu. Trong phút chốc, tiếng một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Mãi đến khi Thần Dục đang rất tức giận, cuối cùng cũng cất ra một tiếng: “Cút hết cho ta!” mọi người như thức tỉnh lui cả ra ngoài, hai thị vệ đang nâng người Bình Cửu cũng vội đặt hắn lên giường, sau đó thở cũng không dám thở, chạy biến.
Bình Cửu tựa lên mép giường, trong xương tủy đều đau đến phát run. Thần Dục đứng tại chỗ một hồi, từ từ đi tới bên giường, đôi mắt âm trầm khó lường nhìn xuống Bình Cửu.
Sau đó ngài đè lên người Bình Cửu, giơ mặt Bình Cửu lên, trào một nụ hôn đầy tính chiếm hữu.
Tay Bình Cửu run run, đặt lên eo Thần Dục, giữa răng môi của họ đầy khí lạnh, Thần Dục lại càng hôn mạnh hơn. Ngài cởi áo ngoài của Bình Cửu ra, đẩy Bình Cửu ngã xuống giường, rồi rối loạn cởi áo gấm của mình ra, nơi vạt áo lộ ra một vùng cơ bắp mềm mại mà đầy tính co dãn.
Bình Cửu hỗn loạn, chỉ cảm thấy trên thân thể lạnh lẽo của mình bỗng có một lồng ngực nồng hừng hực dựa vào.
Hắn nhẹ mở mắt ra thì thấy một đôi mắt đầy sóng ngầm mãnh liệt mà thâm sâu như u uyên đang tỏa ra lửa giận.
Đây là ý thức cuối cùng của Bình Cửu.
————– đường phân cách ————–
Lúc Bình Cửu tỉnh lại, nửa thân trên để trần.
Hắn cảm thấy dường như mình đã làm một giấc mộng rất dài, nhưng cảnh vật trong mộng là một mảnh hoang vu, chẳng có gì cả.
Tay hắn sờ lên ngực mình, động tác tay khiến sinh ra một cơn đau đớn nho nhỏ, nhờ ánh sáng nhìn thấy nửa thân trên vốn trắng sáng, giờ lại đầy dấu vết ám muội chỗ xanh chỗ tím, có chỗ còn rách da. Để người không biết thấy, còn tưởng rằng hắn gặp chuyện thảm rất cỡ nào.
Bình Cửu khẽ thở dài một hơi, mặc quần áo tử tế, đứng dậy ra ngoài.
Đi thẳng tới lều mà Thần Dục hay nghỉ ngơi, lại đến không đúng dịp, thị vệ gác cửa nói, Vương phi đi từ sáng sớm, vương gia không có trong lều.
Đi một vòng cũng không thấy bóng dáng Thần Dục đâu, hỏi binh lính đi ngang qua thì nói vương gia tiễn Vương phi đi từ sớm, bây giờ còn chưa trở về.
Bình Cửu đến nhà bếp tìm gì đó lót dạ, ăn xong thì trờ về lều của mình, mới vào đã thấy Thần Dục đang ngồi ngay ngắn bên trong, nhìn trang phục ngài mặc, có vẻ vừa mới trờ về từ bên ngoài.
Bình Cửu ngồi vào chỗ đối diện Thần Dục, cảm giác ánh mắt nặng nề dính vào hắn từ lúc vào lều đến giờ, Bình Cửu bình tĩnh mở miệng: “Mấy người Trắc Vương phi đi rồi à?”
Thần Dục lạnh lùng liếc hắn: “Đúng vậy thì sao?”
Bình Cửu bước lên trước nắm chặt đôi tay Thần Dục: “A Dục, chuyện này là do ta không xử lý tốt, cô nương kia tuổi còn nhỏ, ngươi biết, ta…”
Nói đến đó thì không biết phải nói gì nữa. Thần Dục thu tay mình về, nở một nụ cười không rõ vui giận: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta còn so đo với một hạ nhân à, ta thả ả đi rồi.”
Bình Cửu ngạc nhiên: “Thật ư?”
Ý cười Thần Dục tắt đi, nhìn Bình Cửu một lúc, đứng lên muốn đi.
Thần Dục đứng tại chỗ, mặt không hề lộ cảm xúc, nhìn Bình Cửu, không hề thoái nhượng chút nào. Bình Cửu thì xem như không thấy khí thế uy nghiêm khiếp người của Thụy Vương, tiến lên ôm nhẹ lấy ngài, tay siết chặt lấy eo ngài, than thở: “Lời của ngươi nói, ta tự nhiên đều tin.”
Tuy nói, Thụy Vương xử sự về người ngoài luôn giữ vẻ mạnh mẽ không hề thay đổi, nhưng theo sự thấu hiểu của Bình Cửu đối với Thần Dục, hắn phát hiện tính khí người này thực sự không xem là tốt. Có lẽ làm hoàng tử vương gia quen rồi, bá đạo còn chưa nói, đụng chỗ nào không thích thì không bao giờ để yên.
Có điều, về an ủi Thụy Vương, Bình Cửu đã có một tuyển tập phương pháp vô cùng hiệu quả. Bàn tay hắn cách vải quần áo mà xoa từ từ bên hông ngài, ghé vào tai ngài nói nhỏ, tiếng sau càng phải thấp hơn tiếng trước, trầm thấp nói: “Ừ?” như đang hỏi ý, vừa như lời tâm tình.
Không bao lâu, Bình Cửu đã cảm nhận thân thể cứng nhắc của người đàn ông trước mặt trở nên thư giãn xuống, ngài không hề chống cự, ngoan ngoãn đón nhận cái ôm của Bình Cửu.
Bình Cửu nói thêm mấy câu ngon ngọt nữa, Thần Dục cũng không bớt giận, nét mặt thay đổi càng âm trầm. Ngài giơ tay giữ chặt eo Bình Cửu, một tay khác khoác lên lưng Bình Cửu, tính chiếm hữu dục mạnh mẽ, ghé vào tai Bình Cửu thâm trầm nói: “Con ả kia lại dám chạm vào ngươi.”
Bình Cửu cười khổ: “Vương gia, xin ngài bớt giận, người ta còn mang đầy bệnh, không biết còn tưởng tên trộm hái hoa không được còn bị làm cho nhừ tử đó?”
Thần Dục cười lạnh: “Nếu không phải nghĩ tình hàn cổ của ngươi tái phát, bản vương thật muốn chà đạp rồi chà đạp ngươi.” Loading...
Bình Cửu đến gần hôn ngài: “Ngươi muốn chà đạp khi nào? Ta luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào nha~.”
Thần Dục sửa sang lại đầu tóc, cũng không biết nhớ ra chuyện gì, lại trừng mắt nhìn hắn: “Rõ ràng lần trước ngươi đã đồng ý, vậy mà ngươi lại… Nói không giữ lời, bản vương tuyệt đối không tin mấy lời vô vị của ngươi nữa đâu.”
“Trời đất chứng giám, ngươi nói ở phía trên, ta ngay cả trở mình cũng không trở, hơn nữa…”
Ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ mặt, Bình Cửu tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nghe giọng của ngươi, ta cho là ngươi rất thoải mái.”
Thụy Vương có lẽ đời này lúc tỉnh táo còn chưa bị ai đùa giỡn một cách rõ ràng như thế, nhất thời đứng tại chỗ không nói ra được lời nào.
Bình Cửu nhìn gương mặt không hề cảm xúc của ngài, mày nhíu chặt, nhưng ánh mắt nóng lên, đoán có lẽ có hơi không tiện lắm, suy nghĩ một chút, lại nói: “A Dục, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.”
Bình Cửu dừng một chút, nói: “Mấy hôm nữa, ta muốn đến gặp một vị cố nhân, muốn hỏi mượn ngươi một con ngựa tốt.”
Thần Dục vừa nghe vậy đã nhíu mày chặt hơn: “Cố nhân nào?”
Bình Cửu nói: “Là một người bạn của sư phụ ta. Mấy năm này nhận được sự chăm sóc của vị đó, ta muốn đến thăm một chút.”
Trong giây lát Thần Dục đã bình tĩnh trở lại, đưa mắt chăm chú nhìn Bình Cửu: “Là ai, ta phái người mời kẻ đó tới đây.”
Bình Cửu yên lặng chốc lát, chỉ nói: “A Dục, lần này ta phải đi, ta nhất định trở về sớm.”
Thần Dục thấy Bình Cửu không chịu trả lời trực tiếp câu hỏi của ngài, dường như có ý giấu diếm, ngài nheo mắt lại, sau đó nhếch khóe môi: “Hàn cổ trong người ngươi sắp tới giai đoạn cuối, lúc này còn chạy ra ngoài, ngươi không muốn sống nữa hửm?”
Bình Cửu còn chưa đáp lại, Thần Dục đã đẩy thân thể đang chắn trước mặt mình của Bình Cửu sang một bên, vén mành ra, không quay đầu lại đi mất.
Bình Cửu còn đứng run tại chỗ một hồi, mới từ từ lấy lại tinh thần.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy tháng ngày qua dường như quá tốt rồi.
Thậm chí hắn đã quên mình điều mình phải làm, tất cả kế hoạch khi thật sự sắp tiến hành thì lập tức thay đổi, mềm yếu không thể tả.
Bình Cửu thậm chí từng có một giây phút nào đó cảm thấy, cứ sống tiếp như vậy cũng rất tốt.
Hắn lấy hồ lô ngọc đeo trên cổ ra, bàn tay vuốt nhẹ, trên mặt hắn dần hiện ra nỗi niềm riêng mờ mịt.
Hôm đó, Tiết lão quái để lại thư cho hắn ở Phong Hoài, bảo Bình Cửu đến núi Nhạn Lộc tìm lão, nơi đây cách núi Nhạn Lộc không xa, chỉ mất khoảng ba ngày đi đường.
Cỏ nghiệp liên đã sắp có được trong tay, mà thời gian của Bình Cửu thật sự không còn nhiều lắm.