Bình Cửu đánh xe ngựa đi thẳng về hướng tây nam, chạy suốt hai ngày hai đêm, con ngựa kia đã mệt rã từ lâu.
Hai ngày nay, Thần Dục đã phần đều hôn mê, vừa tỉnh đã ho ra máu liên tục. Bình Cửu chẩn mạch cho Thần Dục, mày càng thêm nhăn chặt.
Độc tính đã gần ổn định, bị người gian lận, tình huống càng tệ hơn trước. Bây giờ muốn trừ tận gốc độc tố e không dễ như vậy, trừ phi…
Bình Cửu nhìn hai mắt nhắm nghiền của Thần Dục, gương mặt trắng bệch, lòng có phần không bình tĩnh. Thụy Vương sẽ đứng đầu thiên hạ trong tương lại, nếu chỉ vì khó khăn nhỏ này mà tất cả mất hết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao.
Ánh trăng bàng bạc, bóng cây lay động rì rào theo gió, xung quanh yên tĩnh làm cho bất kỳ âm thanh nào phát ra như vang vọng lại.
Bình Cửu trầm tư một lát, bỗng rút kiếm ra, rồi cắt nhẹ một đường lên cổ tay mình.
Máu tươi cứ thế tuôn trào ra, từng giọt máu rơi xuống nền vải xanh của quần áo, hòa vào mùi máu đó là một mùi hương nhẹ kỳ lạ.
Bình Cửu nâng Thần Dục dậy, đưa cổ tay đang chảy máu của mình lên miệng ngài. Thần Dục nuốt vào hai ngụm máu nhỏ, có vẻ cảm thấy lạ nên mở ngay mắt ra.
Đôi mắt kia đen sẫm lạ thường, xen lẫn tâm tình khó nhận ra, càng không giống một người đang đối mặt với tình huống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc người. Môi ngài dính máu, khiến cả người ngài toát ra loại phong độ tuyệt thế lạ thường, ngài từ từ khàn khàn hỏi: “Đây là gì?”
“Là máu của ta.” Tầm mắt Bình Cửu vẫn chưa dời khỏi mặt ngài. Lúc nói chuyện, vẻ mặt hắn lộ vẻ buồn thương, nhưng Thần Dục chỉ nghe hắn cất giọng như bình thường: “Máu của ta dị bẩm trời sinh, có thể áp chế bách độc. Có điều, ngươi trúng độc quá sâu, máu của ta cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng cho ngươi.”
Thần Dục yên lặng vài giây, chợt nở nụ cười, kèm theo tiếng ho khan nhẹ, từng sợi máu đứt quãng tràn ra khóe miệng, lại cât giọng hỏi rất sắc bén: “Máu có mùi hương lạ, có thể giải bách độc… Thì ra, ngươi là người Phục?”
Cho đến ngày nay, hầu như mọi người đều chưa từng nghe bất cứ lời đồn nào liên quan đến người Phục, nhưng nhắc tới thì ai cũng biết. Người Phục chính là hoàng tộc tiền triều.
Muốn nói đến câu chuyện giữa người Phục và hoàng tộc Bắc Thanh, thì phải biết trước về ông của Thần Dục đã. Ông của Thần Dục là cha của đương kim hoàng thượng, chính là hoàng đế mở nước của Bắc Thanh – Thần Sóc.
Thần Gia vốn là võ tướng tiền triều của Di Tộc, cha của Thần Sóc, khi còn sống từng nhận chức tướng quân tiền triều, chiến công hiển hách, nhưng sau đó bị người ta đổ cho tội mưu phản, bị hoàng đế người Phục chém đầu cửu tộc. Sau khi Thần Sóc may mắn chạy trốn được thì kết đảng khởi nghĩa, lòng vẫn luôn rất căm hận người Phục. Sau khi lên ngôi, việc làm đầu tiên là giết hết người Phục ở đế đô. Dòng họ bên ngoài của người Phục, dù quan hệ gần hay xa cũng bị đuổi bắt hết, chỉ cần phát hiện sẽ giết chết ngay không cần luận tội. Cuộc tàn sát kéo dài đến trăm năm. Lại thêm xưa nay máu của người Phục có thể giải bách độc, mùi máu khác hẳn với máu người thường, rất dễ nhận ra với người thường. Triều đình đuổi tận giết tuyệt người Phục gần trăm năm, vì muốn để cái dòng máu này mất hoàn toàn, giải mối thù diệt môn của ông tổ năm xưa.
Vì thế, đến nay, người đời đã lâu chưa nghe tin liên quan với dòng dõi người Phục.
Bình Cửu không trả lời hồi lâu, lại nghe Thần Dục lại cất giọng suy yếu ép hỏi: “Lục Thu Hồng, cuối cùng ngươi muốn cái gì, ngươi muốn tìm đường sống cho người Phục à?”
Bình Cửu xé vải quấn vết thưởng ở cổ tay, máu dần dần ngừng lại, mùi hương trong không khí lại vẫn chưa tản hết, nói: “Sư phụ mất rồi, bây giờ người Phục trong thiên hạ chỉ còn lại một mình ta, mối thù trăm năm của tiền triều, đặc xá hay không cũng không quan trọng nữa.”
Thần Dục dùng ngón tay cái lau vết máu trên môi, cho vào miệng nếm thử, mùi máu ngai ngái, nồng nồng của dược thảo: “Ngươi không sợ… thân phận người Phục của mình lộ ra… ta sẽ giết ngươi à?”
“Ta sợ, nhưng ta càng sợ vương gia chết ở núi Bình Viễn trước khi ta tìm được cách cứu ngài.” Bình Cửu nhìn Thần Dục, đầu ngón tay di chuyển nhẹ nhàng, miêu tả viền mắt của ngài, nói: “Máu của ta chỉ có thể ngăn độc tạm thời. Nếu vương gia muốn lấy tính mạng của ta, thì vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt trước mới phải.”
Thần Dục nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt trống không kia như hiện lệ tâm tư nặng nề, ngài nhắm mắt lại. Loading...
Địa thế trên núi Bình Viễn rất hiểm trở, núi cao lại dốc, mới đầu đông núi đã phủ tuyết trắng xóa, không cách nào đi xe ngựa lên núi được.
Bình Cửu khoác kín quần áo thật dày cho Thần Dục, xuống xe ở sườn núi. Phóng tầm mắt nhìn ngọn núi cũng khoác lên mình chiếc áo bạc, mỗi cây mỗi bụi đều phủ tuyết trắng, Bình Cửu nhìn quang cảnh quen thuộc xung quanh, vác Thần Dục đã ngất lên lưng, bước lên núi.
Bình Cửu lớn lên trên ngọn núi này. Khi còn bé, sư phụ không cho hắn và sư muội xuống núi một mình, Bình Cửu cũng chỉ có thể ở trên đỉnh núi này, luyện võ, học nghệ, khám phá tất cả trận pháp sư phụ thiết lập, mỗi một cục đá nhỏ đều in sâu trong trí nhớ hắn.
Bình Viễn có tất cả ba ngọn núi, nhà Lục Nhất Phẩm được xây trên một trong ba ngọn núi đó. Có người muốn đến đây, dọc đường đi phải phá giải năm trận pháp, những trận pháp kỳ lạ khó giải trong mắt người khác, Bình Cửu đã đi qua trăm ngàn lần.
Còn đường về nhà này, cây mai trước sân này, mỗi một bức tranh chữ trong lầu này, mỗi dược liệu trong tủ âm tường của Nhất Trung này, cái bàn vuông bằng gỗ Đào Tử này, mỗi một cái hố ngầm trong phòng này… Bình Cửu đã quen thuộc ngàn vạn lần từ lâu.
Tiếc là cảnh còn người mất từ lâu, không còn ai ép hắn luyện võ nữa, không còn ai ép hắn học y biện thuốc nữa, cũng không ai ngồi ở cửa, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn nữa.
Bình Cửu nhớ ngày xưa, sư muội yếu đuối từ nhỏ, không học được võ công, phải uống thuốc bổ thể định kỳ, không cẩn thận sẽ bệnh, dù lớn lên, sư phụ cũng chưa bao giờ cho sư muội xuống núi.
Bình Cửu lại có nhiều cơ hội ra ngoài. Mỗi lần Bình Cửu ra ngoài, sư muội thường hay ngồi ở sân trước cửa, chờ Bình Cửu về kể về dáng vẻ ngoài núi cho nàng nghe.
Những hình ảnh kia khắc sâu, trải qua thời gian mà hình thành quán tính hữu hình, đến khi Bình Cửu đi lên bậc thang cuối cùng, sân nhà quen thuộc mới hiện ra, thậm chí Bình Cửu thấy rõ khung cảnh năm ấy. Có một thiếu nữ ngồi chống cằm trên tảng đá trước cửa, vẻ mặt buồn rười rượi. Có điều, khi giương mắt kia thấy Bình Cửu về, lại nhảy ngay lên khỏi tảng đá.
Sư muội chưa từng bị nhiễm bởi hồng trần hỗn loạn, mười tám tuổi mà vẫn giữ vẻ mặt của đứa bé, đôi mắt dịu dàng sạch sẽ, như hoa sen sau cơn mưa, từ lông mày đến nét mặt đều hiện vẻ vui tươi, chờ hắn đến gần mới giậm chân hỏi hắn: “Sư huynh, sao huynh về trễ vậy?”
Tiếc là thoắt cái, bóng người kia đã tan biến như bọt biển. Chỉ để lại cửa nhà trống rỗng và tảng đá phủ đầy tuyết trắng.
Bình Cửu lẳng lặng đứng ở trước cửa một lát, sợi tóc chỉ phủ lát đát mấy bông tuyết, nhưng lòng lạnh, mà tay chân đã không còn cảm giác.