Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 44



“Sinh thần của đường huynh sắp đến rồi.” Mạnh Sính Đình nói.

Thịnh Khanh Khanh đang suy nghĩ đầy trong đầu xem phải làm sao tặng quà trả lễ cho Mạnh Hành kinh ngạc ngẩng đầu: “Khi nào?”

“Chính là mùng một của tháng sau.” Mạnh Sính Đình nói: “Có điều huynh ấy không thích náo nhiệt, bởi vậy cùng lắm là về Mạnh phủ ăn bữa cơm rau dưa, không chiêu đãi người ngoài.”

Nàng ấy nói xong thì dừng lại một chút rồi bổ sung: “Đương nhiên muội không phải là người ngoài.”

“Vậy quà cáp thì sao?” Nghĩ đến đó là một cơ hội vô cùng tốt, Thịnh Khanh Khanh truy hỏi: “Không nhận quà sao?”

“Ngược lại thì có nhận, nếu không mọi người trong phủ cũng xấu hổ.” Mạnh Sính Đình bất đắc dĩ nói: “Có điều những người trong thế hệ này của chúng ta nhỏ hơn huynh ấy, dựa theo lệ cũ của những năm qua thì đều không tặng.”

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, thầm nghĩ cũng phải, Mạnh Hành ở tuổi này, đổi thành người khác thì đã sớm có đứa con có thể đi học được rồi, sao lại nhận quà của tiểu bối chứ.

Có điều khúc quanh này cũng rất dễ đi vòng qua.

“Mọi người thì có trưởng bối tặng cho huynh ấy, muội thì không có, không thể thiếu việc tự mình chuẩn bị được.” Thịnh Khanh Khanh nói: “Tỷ cũng tiết lộ cho ta biết một chút đi, huynh ấy thích gì vậy?”

Mạnh Sính Đình bị làm khó: “Từ trước đến nay huynh ấy nhận cái gì cũng như nhau, biểu cảm không khác gì bình thường, nhất định phải nói thì đoán chừng là các loại binh khí hộ giáp — những thứ này huynh ấy lại không thiếu. Đừng nói là muội, hàng năm mẫu thân ta chọn lựa quà cũng đều cực kỳ sầu muộn.”

Thịnh Khanh Khanh chống cằm lật quyển sổ hoa văn: “Ngược lại là ta bị ngốc. Hành ca ca muốn đồ gì, huynh ấy tự tìm còn thuận tiện hơn.”

Trong của hồi môn không rõ lai lịch của nàng ngược lại có rất nhiều bảo vật quý hiếm, lựa chọn tỉ mỉ thì luôn có thể tìm được đồ thích hợp tặng cho Mạnh Hành, chỉ là chạy đi xa để lấy quả thật quá nổi bật, sợ bị người ta chú ý tới.

“Ta lại cảm thấy muội không cần khó khăn như vậy.” Mạnh Sính Đình ngạc nhiên nói: “Rõ ràng là đường huynh rất thiên vị muội, muội tuỳ tiện tự tay làm thứ gì đó tặng huynh ấy thì tốt hơn, khiến người ta yêu thích hơn bất cứ thứ gì.”

Trước kia Mạnh Sính Đình vẫn không cảm nhận được, nhưng khi nhìn thấy một màn Mạnh Hành gần như đưa Mạnh lục cô nương vào Địa Ngục, nàng ấy hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được: Trong lòng Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh chiếm vị trí khá là đặc biệt.

Đặc biệt đến mức hắn nguyện ý ra tay không hề lưu tình đòi công đạo về cho nàng, nhưng lại ra lệnh cưỡng chế tất cả mọi người không được nhắc đến trước mặt nàng.

Chuyện Mạnh lục cô nương sẽ bị cưỡng ép đưa đến phủ tam hoàng tử, Mạnh Sính Đình và tất cả mọi người của Mạnh phủ cùng nhau giấu diếm Thịnh Khanh Khanh đã được hồi lâu, cũng không biết lúc nào mới có thể bóc trần.

Thịnh Khanh Khanh xem lời Mạnh Sính Đình nói là chuyện cười: “Đồ ta tự tay làm thì không thể tránh khỏi rẻ mạt, làm sao tặng được?”

Mạnh Sính Đình bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng nói: “Vậy thì cũng đơn giản, muội đi hỏi đại bá mẫu là có thể biết được đường huynh thích gì.”

Đây ngược lại là một biện pháp tốt, ngày hôm sau liền đi ra ngoài tìm Mạnh đại phu nhân.

Về phần Mạnh đại phu nhân có nói trước cho Mạnh Hành biết hay không?

Thịnh Khanh Khanh không quá lo lắng.

Khoảng thời gian một hai tháng ngắn ngủi đã đủ cho nàng nhìn hiểu phương thức chung sống giữa Mạnh đại phu nhân và Mạnh Hành.

Đường đi đến viện của Mạnh đại phu nhân nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cả đoạn đường Thịnh Khanh Khanh cũng gặp được không ít hạ nhân trong viện khác.

Các hạ nhân phần lớn đã quen với Thịnh Khanh Khanh ở nhờ Mạnh phủ, gặp mặt liền cúi đầu ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng “Biểu cô nương an”.

Nhưng hôm nay Thịnh Khanh Khanh đã gặp được h4 thân tứ phòng mà ngày bình thường không hay gặp được.

— Sau khi Hồ thị và lục cô nương bị cấm túc, chủ nhân hai viện này không đi lại bên ngoài, bọn họ nhân càng không dám cao giọng nói chuyện, đi đường giống như cô hồn.

Thịnh Khanh Khanh chỉ gặp người của tứ phòng hai lần.

Thật sự không phải nàng cố tình chú ý tới, mà là ánh mắt của người tứ phòng nhìn nàng quá dễ phân biệt.

Ví dụ trong mắt của tiểu nha đầu trước mắt đây, tràn đầy phẫn hận và khinh thường.

“Biểu cô nương an.” Tiểu nha đầu miệng nói an, lại không cúi đầu cũng không hành lễ, một đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh không có lòng gây chuyện hơi gật đầu xem như tiếp nhận, bước chân nàng hơi đổi dự định trực tiếp đi vòng qua từ bên cạnh tiểu nha đầu này.

Nhưng tiểu nha đầu lại không muốn thả cho nàng đi, tiến lên hai bước vô tình hay cố ý mà ngăn cản hướng đi tới của Thịnh Khanh Khanh, nói: “Không biết biểu cô nương có nghe nói không? Tứ gia nhà ta chẳng mấy chốc sẽ hồi Kinh.”

Trước khi chuyện cấm túc xảy ra, Thịnh Khanh Khanh đã nghe nói về việc này, nàng ôn hòa gật đầu: “Có nghe nói, tứ cữu cữu sẽ quay về trước khi qua năm mới.”

“Không phải qua năm mới!” Tiểu nha đầu chống nạnh, đắc ý giương cằm lên: “Tứ gia đã khởi hành rồi, mười ngày nửa tháng nữa, nhiều nhất là một tháng là có thể đến Biện Kinh rồi!”

“Vậy thì tốt quá, chắc hẳn ngoại tổ mẫu rất vui mừng.” Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười với nàng ta.

Thấy Thịnh Khanh Khanh giống như nghe không hiểu ý trong lời nói của mình, tiểu nha đầu không vui dậm chân: “Chờ tứ gia trở về, lục cô nương và tứ phu nhân sẽ có thể ra ngoài, chờ đến khi đó —-”

Tiểu nha đầu không thể nói hết lời, một ma ma lao ra từ trong góc nghiêng đập một cái vào gáy nàng ta, cắt đứt lời nói độc ác.

Ma ma đè đầu tiểu nha đầu cười làm lành với Thịnh Khanh Khanh nói: “Biểu cô nương thứ lỗi, nha đầu này không biết nặng nhẹ, ta trở về sẽ bẩm báo tứ phu nhân, dạy dỗ nó một trận đàng hoàng.”

Thịnh Khanh Khanh vẫn chưa đến mức tính toán chi li với một tiểu nha đầu ngay cả bản thân cũng bị sử dụng như vũ khí, nàng chỉ cười gật đầu rồi để cho ma ma áp giải tiểu nha đầu cùng rời.

Thanh Loan bĩu môi: “Nha đầu trong gia đình giàu có không phải ai cũng tốt.”

Thịnh Khanh Khanh cười cười không nói.

Tứ phòng đây là muốn thị uy với nàng đấy.

— Việc cấm túc này còn chưa kết thúc mà tâm tư đã hoạt động trước rồi, chẳng trách trong bốn phòng của Mạnh phủ, chỉ có một mình tứ phòng là bị ba phòng khác mập mờ xa lánh.

Quả thật tính cách của Hồ thị ở trong Mạnh phủ này quá không giống bình thường.

Mạnh đại phu nhân xuất thân nhà tướng, tính cách ngay thẳng; mẫu thân của Mạnh Sính Đình là Mạnh nhị phu nhân thì Thịnh Khanh Khanh đã gặp hai lần, là một mỹ nhân văn tĩnh thư hương; Mạnh tam phu nhân có tính tình không tranh quyền thế, dịu dàng thùy mị, gần đây càng chuyên tâm dưỡng thai mà không bước chân ra khỏi nhà.

Giữa ba vị phu nhân này đều hòa hợp êm đềm, xưa nay không tranh không đoạt, thậm chí cả Thịnh Khanh Khanh cũng chưa từng thấy người của ba phòng từng có xung đột.

Duy chỉ có tứ phòng là một ngoại lệ.

Mạnh lão phu nhân không chào đón Hồ thị, cũng thật sự có nguyên nhân.

Lúc đi đến viện của Mạnh đại phu nhân, Thịnh Khanh Khanh đã quên hết chuyện của tứ phòng.

— Đương nhiên là sinh thần của Mạnh Hành tới hơi gấp, mùng hai tháng sau, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ còn thời gian mười lăm ngày, bất kể làm gì thì Thịnh Khanh Khanh cũng phải tăng cường thời gian đẩy nhanh tốc độ.

Đợi sau khi Thịnh Khanh Khanh nhắc tới một cách đơn giản mục đích đến với Mạnh đại phu nhân thì nàng đã nhìn thấy trên mặt Mạnh đại phu nhân lộ ra một nụ cười kỳ lạ.

“Tiểu tử này đúng là có đồ yêu thích, ta cũng biết rõ ràng, có điều muốn tặng… thì lại không dễ lắm.” Mạnh đại phu nhân có chút thần bí nói.

“Đại cữu mẫu cũng chơi trò bí hiểm với con rồi.” Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Trước đó còn đã hỏi Sính Đình, còn là tỷ ấy bảo con tới hỏi người đấy.”

“Ồ?” Mạnh đại phu nhân nhướng mày: “Sính Đình nói thế nào?”

“Bảo con tự tay làm đồ chơi…” Thịnh Khanh Khanh bất đắc dĩ nói: “Không dối gạt người, nữ công may vá thì con còn biết chút ít, cũng chỉ là may vá một tí thôi, cái khác thật sự không giỏi lắm nên không dùng được.”

Mạnh đại phu nhân suy nghĩ một chút, trong lòng đã có dự tính mà nói: “Ta có cách, cũng không cần tốn thời gian quá lâu, đối với con mà nói… cũng không khó.”

Thịnh Khanh Khanh nổi lòng tôn kính: “Quả nhiên biết con không ai bằng mẹ, con đến tìm người thỉnh giáo thật sự là tìm đúng người rồi.”

Mạnh đại phu nhân đắc ý giương cằm lên với Thịnh Khanh Khanh: “Ngày đó trở về từ phủ An Vương, không phải con đã tặng cho Mạnh Hành một cái lá sao?”

Đương nhiên Thịnh Khanh Khanh vẫn còn nhớ rõ chuyện này — chiếc lá đó đến đúng lúc, nàng cũng không nghĩ nhiều mà chuyển tay đưa cho Mạnh Hành, sau này mặc dù có hao tâm tổn trí tìm đi nữa thì cũng không có vận may tốt như thế nữa.

Còn nữa, thời gian có lá phong đỏ cũng đã đến đoạn cuối rồi.

“Đó cũng không tính là quà tặng gì, sau khi con trở về đã cẩn thận suy nghĩ, Hành ca ca phần nhiều không dùng được những thứ đó.” Thịnh Khanh Khanh nói.

— Một chiếc lá cây mềm nhũn, Mạnh Hành có thể lấy ra dùng để làm gì?

Mạnh đại phu nhân lắc đầu liên tục: “Chuyện này thì con không hiểu rồi, chỉ cần muốn tìm ra công dụng thì thứ gì cũng có thể phát huy tác dụng được.”

Thịnh Khanh Khanh đến cùng cũng không thể cố chấp qua được ý của Mạnh đại phu nhân, bị bà đặt trên ghế gắng gượng học tay nghề cả buổi chiều.

Mạnh Sính Đình giữa chừng nghe nói tới thì đi qua xem một chút, im lặng một hồi đối với một mớ dây thừng màu rối loạn trong tay Thịnh Khanh Khanh, cuối cùng cũng không kiềm chế được, phụt một tiếng bật cười.

Thịnh Khanh Khanh không phục nâng mặt ngẩng đầu trừng Mạnh Sính Đình.

“Ta thật sự không nghĩ tới, muội nhẹ nhàng linh hoạt với mọi chuyện lại có lúc vụng về như vậy.” Mạnh Sính Đình lại nhìn chằm chằm vào bán thành phẩm thảm không nỡ nhìn của Thịnh Khanh Khanh một lúc, nàng ấy không ngừng liên tục quay mặt đi: “Cũng may vẫn còn khoảng nửa tháng nữa, muội tập từ từ là được.”

Thịnh Khanh Khanh im lặng không lên tiếng mà cúi đầu nhìn một đoàn đay rối trong tay mình, lại nhớ tới những sợi dây thừng với kích thước không đồng nhất này ở trong tay Mạnh đại phu nhân ngoan ngoãn nghe lời đến mức nào, không khỏi mím chặt môi.

— Từ nhỏ nàng đã tay chân lanh lợi, học cái gì cũng nhanh hơn người khác một chút, lớn đến mười sáu tuổi cũng thật sự là lần đầu tiên biết được mình cũng có lúc học khó như vậy.

Ba năm lần thử không thành, Thịnh Khanh Khanh còn thật sự càng làm càng hăng với những sợi dây thừng mềm yếu này, ngày hôm đó sau khi trở về từ viện của Mạnh đại phu nhân, nàng liền ở trong viện của mình vất vả nghiên cứu.

Mạnh Sính Đình giống như xem náo nhiệt mà đi qua mấy lần, thấy ngón tay vốn nên vô cùng khéo léo của Thịnh Khanh Khanh lại cứ giống như bị thắt nút lại khi bện dây, nàng ấy ở bên cạnh nhiều lần cười ra tiếng.

“Tỷ cũng xem không chán.” Thịnh Khanh Khanh sâu xa xem thường nàng ấy.

Mạnh Sính Đình cạnh tranh nói: “Muội cũng bện không biết chán — thật sự không được thì đổi quà khác đi?”

“Muội không đâu.” Thịnh Khanh Khanh buồn buồn nói: “Không phải chỉ là một cái… muội vẫn còn mười ngày nữa đấy, dù sao cũng có thể làm ra dáng vẻ vừa mắt.”

Động tác trên tay Thịnh Khanh Khanh dừng lại, kiên nhẫn gỡ một đoạn nhỏ rồi lại tiếp tục bện, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Ở bên cạnh nhìn chăm chú, Mạnh Sính Đình lại đột nhiên yên tĩnh lại, nàng ấy bưng chén trà hết sức chuyên chú nhìn Thịnh Khanh Khanh bận rộn, giữa đôi lông mày lạnh nhạt chậm rãi tuôn ra chúa lo lắng.

— Thịnh Khanh Khanh và Nguỵ Trọng Nguyên đính hôn đã là chuyện như ván đã đóng thuyền, cho dù Mạnh Sính Đình thấy Thịnh Khanh Khanh và Mạnh Hành khả quan đến mức nào đi chăng nữa thì rốt cuộc cũng không có cách nào nhúng tay vào.

Nàng đành phải ở trong lòng yên lặng mong mỏi đến lúc đó cuộc đính hôn này có thể thất bại.

Ngụy gia đúng là một đối tượng thông gia không tồi, nhưng đối với đại đa số người của Mạnh phủ mà nói, có thể để Mạnh Hành tìm được một đối tượng hợp ý thì còn khó có được hơn cả đồ quý giá quá nhiều.

Những người khác thì Mạnh Sính Đình vẫn không nói chính xác được, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ của Mạnh đại phu nhân thôi là biết trong lòng đối phương nghĩ như thế nào.

Mạnh đại phu nhân còn thiếu việc ở ngoài miệng nói Thịnh Khanh Khanh thành nàng dâu tương lai của mình thôi.

Trong món quà mà Thịnh Khanh Khanh muốn chuẩn bị cho Mạnh Hành thì có một nửa vật liệu đều là do Mạnh đại phu nhân làm cho.

Ồ, không đúng.

Mạnh Sính Đình cẩn thận suy nghĩ, đó là đồ đại hoàng tử phi chuyển tặng, lại bị Mạnh đại phu nhân chuyển tiếp.

Ý kiến của đại phòng Mạnh phủ đã khá là rõ ràng rồi.

Nàng ấy nghĩ đến, cụp mắt liếc nhìn Thịnh Khanh Khanh, thở dài sâu xa: “Đốt thứ ba phía trên bị bện sai rồi.”

Thịnh Khanh Khanh: “...” Nàng gỡ đốt thứ ba, lại một lần nữa nghiêm túc bện tiếp, tư thế nghiêm cẩn giống như thí sinh tham gia kỳ thi, Mạnh Sính Đình nhìn mà nở nụ cười.

Nàng ấy nghĩ, sau khi Mạnh Hành nhận được món quà này thì hẳn là sẽ vui lắm.

Những năm qua Mạnh phủ tổ chức sinh thần cho Mạnh Hành, hắn liền mang khuôn mặt không thay đổi, cùng nhau ăn cơm, sau khi nhận quà của lão phu nhân và các phòng, cả người cũng không nhìn ra được vẻ vui mừng gì, tựa như khoảng thời gian một lần trong một năm này ở trong lòng hắn cũng không có gì đặc biệt.

Trung thu, năm mới, đối với Mạnh Hành mà nói cũng giống như một ngày bình thường.

Mạnh Sính Đình chú ý tới động tác của Thịnh Khanh Khanh, đột nhiên nói: “Sinh thần muội thì sao?”

“Muội cũng không đón.” Thịnh Khanh Khanh nói: “Trong nhà không có ai, nhiều năm không chú ý đến nữa.”

“Vậy thì cũng có ngày tháng chứ?”

“Qua năm mới là đến, mùng hai tháng Giêng.” Thịnh Khanh Khanh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Chính là thời điểm vui vẻ nhất, làm luôn thuận tiện.”

Mạnh Sính Đình lập tức ghi nhớ trong lòng, thầm nghĩ nếu như qua năm mới kịp thì cũng phải làm một bữa cho Thịnh Khanh Khanh.

Lúc này, Thịnh Khanh Khanh không dễ gì mới bện xong một đoạn dây thừng xiêu vẹo trong tay, nàng nhíu mày nâng lên nhìn, không chút do dự mà đưa tay gỡ ra hết, tư thế nhất định quyết đấu với chính bản thân mình cho ra dáng ra vẻ.

Một lần quyết đấu này chính là thời gian khoảng mười ngày.

Nếu không phải Mạnh đại phu nhân đặc biệt tới cửa nhắc nhớ thì Mạnh Hành đã sớm quên sinh nhật của mình rồi.

Hắn không có vấn đề gì mà nói: “Hôm đó con có một vài việc phải làm, có thể sẽ không kịp đến Mạnh phủ.”

Mạnh đại phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng rất nhanh trên mặt đã lộ ra nụ cười: “Lần này con mà không đi là sẽ hối hận đấy.”

Mạnh Hành không phản đối mà lật ra thứ có vẻ là sổ con trong tay, cũng không đáp lại.

Mạnh đại phu nhân chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: “Những năm qua chỉ có những người làm trưởng bối chúng ta chọn quà cho con, tiểu bối các phòng đều miễn theo thói quen, nhưng năm nay thì khác, năm nay có trưởng bối trực hệ của một vãn bối không tặng đồ cho con được.”

Mạnh Hành lập tức ngẩng đầu lên.

Mạnh đại phu nhân lại không vội nói tiếp, bà thổi lá trà nổi trong chén trà, không nhanh không chậm mà tán thưởng một tiếng: “Trà này không tệ.”

“Đại tỷ cũng đã đưa cho người một hộp như vậy.” Mạnh Hành nói.

Mạnh đại phu nhân: “...” Bà mang biểu cảm cứng đờ đặt chén trà xuống, xem như không có chuyện gì xảy ra: “Con không đến cũng được, phần ăn kia của con, ta sẽ cho chó ăn.”

Bà rõ ràng muốn tìm kiếm khẩu vị của Mạnh Hành, sau khi tiết lộ sơ ý tứ thì không đàm phán nữa.

Mạnh Hành tính toán thời gian một chút, cuối cùng cũng khuất phục mồi nhử mà Mạnh đại phu nhân ném ra: “Con đi.”

Mặt mày Mạnh đại phu nhân hớn hở: “Như vậy là đúng rồi.”

“Có phải muội ấy cũng chuẩn bị quà cho con không?” Mạnh Hành truy hỏi.

Mạnh đại phu nhân quay đầu coi như không nghe thấy gì cả: “Ôi chao, trà này thật sự không tệ.”

Mạnh Hành: “...”

Mạnh đại phu nhân thật sự không nói, Mạnh Hành cũng không thể làm gì bà, gắng gượng đợi thêm mấy ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày sinh thần, sáng sớm đi ngay đến Mạnh phủ.

— Mạnh Hành đã lớn như vậy nhưng còn là lần đầu chờ đợi sinh thần của mình như thế, còn hưng phấn bất an hơn cả khi còn bé.

Từ nhỏ hắn đã có khuôn mặt khó gần, Mạnh đại phu nhân cũng khó chọc hắn cười, sinh thần hàng năm nếu không phải một tay Mạnh đại phu nhân xử lý thì Mạnh Hành gần như cũng quên mất.

Chờ hắn tham quân đánh trận rồi thì càng không có tâm tư vào việc này.

Có điều mười năm trong mộng, Mạnh Hành ngược lại đã sớm ghi tạc ngày sinh tháng đẻ của Thịnh Khanh Khanh vào trong lòng rồi.

Lúc người gác cổng nhìn thấy Mạnh Hành thì trên mặt còn có chút mờ mịt, nơm nớp lo sợ nói: “Đại tướng quân tới rồi.”

Hắn ta trông coi Mạnh phủ nhiều năm như vậy, có ngày này của năm nào mà Mạnh Hành đến vào giờ Mão?

Mạnh Hành ừ một tiếng, giấu đầu hở đuôi mà nói: “Ta đi gặp lão phu nhân trước.”

Người gác cổng ngây ngốc ồ một tiếng nhường đường, thấy Mạnh Hành đỡ trường đao đi thẳng vào trong thì dụi dụi mắt, cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ.

— Vừa rồi hắn ta vậy mà lại cảm thấy Mạnh Hành có chút bình dị gần gũi và không kịp chờ đợi, nhất định là hôm qua ngủ quá muộn, đầu óc bị lừa đá rồi.

Mặc dù Mạnh Hành nói đi gặp Mạnh lão phu nhân trước nhưng bước chân lại rẽ ở giữa đường, thân bất do kỷ mà trực tiếp đi về phía viện của Thịnh Khanh Khanh — nửa đường bắt gặp Mạnh Sính Đình.

“Đường huynh.” Mạnh Sính Đình kinh ngạc nói: “Hôm nay huynh tới…” Nàng nói được một nửa thì phản ứng lại, nhìn hướng mình đi, lại nhìn Mạnh Hành một cái, không nói.

Khuôn mặt Mạnh Hành không biểu cảm: “Muội muốn đi đâu?”

Mạnh Sính Đình nói: “Ta đi xem Khanh Khanh dậy chưa.” Nàng dừng lại một chút rồi vô cùng quan tâm hỏi thăm: “Đường huynh cũng đi cùng sao?”

Mạnh Hành thế nào cũng được mà gật đầu ừ một tiếng, giống như hắn chỉ thuận tiện đồng ý với đề nghị của Mạnh Sính Đình vậy.

Lúc đến ngoài viện, Mạnh Hành trước tiên dừng bước lại: “Muội vào xem đi.”

Lỡ như Thịnh Khanh Khanh vẫn chưa dậy, hắn xông vào thì không tốt lắm.

— Không phải nói Mạnh Hành cảm thấy mình không thể làm việc này, nhưng Mạnh Sính Đình ở bên cạnh, hắn cảm thấy mình ít nhiều nhất định phải thu li3m một chút.

Mạnh Sính Đình nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi trực tiếp gõ cửa đi vào trong phòng.

Đương nhiên là Thịnh Khanh Khanh dậy rồi, hơn nữa còn đang vùi đầu làm lụng bên bàn giống như mấy ngày trước.

Mạnh Sính Đình buồn cười: “Người ta là bất đắc dĩ, tạm thời ôm chân Phật, hôm nay cũng đến ngày rồi mà sao muội còn làm lại nhiều lần vậy?”

Thịnh Khanh Khanh tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng ấy một cái, nói: “Không phải tỷ nói, bình thường Hành ca ca đều phải đến giờ ăn cơm trưa mới khoan thai tới chậm à, vẫn còn hơn một canh giờ nữa, ta đã tốt còn muốn tốt hơn một chút không quá đáng chứ?”

“Những năm qua huynh ấy quả thật như thế, năm nay phá lệ.” Mạnh Sính Đình dù bận vẫn ung dung nói: “Không lừa gạt muội, lúc ta trên đường tới đã gặp đường huynh, bây giờ huynh ấy đang ở ngoài cửa của muội đấy.”

Thịnh Khanh Khanh run tay một cái suýt nữa kéo lệch dây thừng, cái miệng luôn lanh lợi cũng nói lắp: “Vậy, vậy tỷ lập tức ra ngoài, nói ta vẫn chưa dậy.”

Mạnh Sính Đình còn định nói thêm cái gì đó thì bị Thịnh Khanh Khanh nhảy dựng lên từ trên ghế nửa nũng nịu nửa cứng rắn đẩy đến cửa.

“Đừng để lộ nha.” Thịnh Khanh Khanh giấu mình bên cửa nhỏ giọng dặn dò Mạnh Sính Đình: “Muội còn phải làm một canh giờ nữa mới có thể hoàn thành được, để người ta biết là sẽ lộ ra việc ta làm cẩu thả, đến ngày còn đẩy nhanh tốc độ.”

Mạnh Sính Đình bất đắc dĩ đi ra ngoài, lúc trở về từ đường cũ đối diện với ánh mắt của Mạnh Hành, nàng lập tức cảm thấy da đầu tê rần.

— Thịnh Khanh Khanh muốn nàng nói dối trước mặt Mạnh Hành, cũng thật sự đề cao nàng quá rồi.

“Đường huynh, Khanh Khanh muội ấy…” Mạnh Sính Đình không tự chủ được mà dời ánh mắt đi chỗ khác, căng thẳng li3m môi một cái: “... Còn chưa dậy đâu.”

Lời nói dối này, đổi lại là ai cũng có thể nhìn thấu được.

Nghe vào tai Mạnh Hành thì là ba chữ đơn giản “Không muốn gặp”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.