Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 17



“Vậy tính theo bối phận thì hình như là biểu muội của Đại tướng quân?” An Vương vuốt râu nhìn những người trẻ tuổi kia một lần nữa đi xa, ông vuốt râu dưới cằm nói: “Xử sự thế mà lại khá là khôn khéo.”

“Ừm.” Mạnh Hành đáp một tiếng qua loa lấy lệ.

Lúc màn kịch nhỏ tặng hoa xảy ra, Mạnh hành và An Vương đang ở lầu nhỏ bên cạnh vườn hoa nói chính sự, từ một góc cửa sổ nhìn thấy rõ ràng tranh chấp của đám thiếu niên.

“Vương phi đã nhắc qua với ta về vị cô nương Thịnh gia này,” An Vương ngắm nghía bóng lưng của Thịnh Khanh Khanh: “Nói là hôm nay phải cảm ơn nàng ấy thật tốt.”

Mạnh Hành vẫn mang sắc mặt trầm thấp: “Ừm.”

An Vương suy tư về ý tứ trong lời nói của thê tử mình — hình như là Thịnh Khanh Khanh phù hợp, nhi tử cũng thích thì có thể thử nối dây tơ hồng: “Chúng ta cũng đi xem xem?”

Mạnh Hành cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ, hắn quay đầu lạnh nhạt nói: “Có gì hay mà xem.”

“Chính sự này của chúng ta cũng nói xong rồi,” An Vương bật cười: “Các thanh niên không biết nặng nhẹ, vẫn là có người ở bên cạnh theo dõi một chút mới tốt. Còn nữa, ta cũng muốn giúp vương phi nghiên cứu một chút xem.”

Mạnh Hành nghiền ngẫm từng chữ một mà nhấn mạnh hai chữ trong lời nói của ông: “Nghiên cứu.”

“Đúng vậy.” An Vương có chút đau đầu, cho dù xung quanh không có ai nhưng ông vẫn theo bản năng tới gần bên cạnh Mạnh Hành, giảm thấp giọng nói: “Tiểu tử nhà ta mới mười bốn tuổi mà vương phi đã muốn tìm người thích hợp cho nó rồi.”

Sắc mặt Mạnh Hành lập tức trầm xuống.

An Vương chưa nhận ra, mặt mày ủ rũ tiếp tục nói: “Có lẽ là lúc đó lão đại mất sớm nên đã thành tâm bệnh của nàng ấy, cho dù bây giờ không đánh trận nữa nhưng nàng vẫn luôn nhớ trong lòng… ôi.”

Dĩ nhiên An Vương không phải chỉ có một nhi tử là Thế tử bây giờ.

Bất kể tính thế nào thì tuổi các của vị An Vương Thế tử này cũng quá nhỏ, cũng có thể xem như là đứa con có được lúc về già.

Trưởng tử của An Vương và An Vương phi năm đó mười mấy tuổi là đã cùng Mạnh Hành đi đánh trận, công trạng không nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn trọng thương hy sinh thân mình, không thể sống sót quay về An Vương phủ.

Bây giờ mỗi năm Mạnh Hành đều sẽ đến An Vương phủ, chính là thay người huynh đệ đã mất thăm hỏi phụ mẫu.

Nghe An Vương mịt mờ nhắc đến chuyện cũ, Mạnh Hành im lặng hồi lâu rồi lại hỏi: “An Vương phi vừa ý ai?”

“Vừa ý thì ngược lại có mấy người.” An Vương khoanh tay: “Cho nên đây không phải là ta mới nghĩ đến, ta cũng đi âm thầm xem xem cô nương nhà ai thích hợp sao.”

Ông nói xong thì lại lần nữa khuyến khích Mạnh Hành: “Đi đi đi, Đại tướng quân nhìn người luôn luôn chuẩn, cũng xem giúp cho ta đi.”

Mạnh HÀnh cười lạnh: “Nhìn người thì cũng được, nhưng nếu như…”

An Vương chờ giây lát, không đợi được đoạn sau đột ngột dừng lại của Mạnh Hành: “Nếu như?”

Mạnh Hành nhíu mày đứng dậy: “Không nói nữa, đi.”

An Vương túm râu: “Đúng lúc, ta biết có một nơi có thể không làm bọn chúng phát hiện ra chúng ta đang nhìn, Đại tướng quân đi theo ta!”

*

Túc cầu là trò chơi thịnh hành của Đại Khánh, bất kể là người có tiền hay không có tiền, chi cần có thể tìm được một mảnh đất trống là có thể chơi đùa, nam nữ già trẻ tất cả đều hợp, cho nên gần như người người đều hiểu một hai.

Có điều hôm nay các cô nương đều mặc trang phục lộng lẫy, không tiện ra sân, chia ra hai đội hoạt động chỉ có các thiếu niên hoa y cẩm phục.

Hạ nhân đã sớm chuẩn bị bàn trái cây ở bên cạnh, Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh ngồi cùng nhau, nàng ấy hỏi nàng: “Trước kia đã từng chơi túc cầu chưa?”

Thịnh Khanh Khanh vu0t ve hoa trong tay, nghe vậy thì nở nụ cười, ngọt ngào nói: “Có biết chút ít, ta nhớ phép tắc, nhị tỷ tỷ đừng lo lắng.”

Lúc nàng nhỏ tuổi hơn đã từng đi theo huynh trưởng học một chút, so với khí thế càn quét của thủ thành Giang Lăng khi chơi đá bóng, Thịnh Khanh Khanh thật sự cảm thấy trình độ của mình chỉ “biết chút ít” mà thôi.

“Vậy thì tốt.” Mạnh Sính Đình gật đầu, nàng lấy một hạt lạc cho Thịnh Khanh Khanh ăn, vừa nói: “Lát nữa muội cẩn thận một chút, đừng để bị liên lụy vào là được.”

“Tạ ơn nhị tỷ tỷ —” Thịnh Khanh Khanh nhận lấy nhân quả đậu phộng, liền vui vẻ: “Ta chỉ ở đây xem, sao có thể bị kéo vào được, quả túc cầu kia bay về phía người ta à?”

“Cái đó thì không chắc,” Hồ cô nương đi ngang qua trước mặt hai người, không biết có phải là trùng hợp không mà nghe thấy hai người nói chuyện, cười nhẹ nhàng xen vào một câu: “Ví dụ như ca ca ta có một thói quen, trước khi huynh ấy đá túc cầu thì luôn muốn người ta nói hai câu dễ nghe rồi mới bằng lòng ra sân, cảm thấy may mắn.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt nhìn nàng ta, ngây thơ nói: “Vậy thì thật là tốt, hôm nay có muội muội ruột là Hồ cô nương ở đây, chắc chắn là Hồ công tử vô cùng an tâm, không ai có thể dâng lên lời chúc khiến người ta cao hứng hơn bằng người thân máu thịt.”

Lần trước Hồ cô nương bị Mạnh Sính Đình dứt khoát dùng lời nói chặn họng lại, lần này thì là không mềm không cứng mà đụng phải cái đinh trên người Thịnh Khanh Khanh.

Nàng ta dừng một chút rồi mới cười đáp lời: “Ta và ca ca ta từ nhỏ đã gặp nhau mỗi ngày, đã sớm nhìn chán mặt nhau rồi, Thịnh cô nương đang xem thì huynh ấy không bằng lòng tìm ta đâu.”

Lời nói này khéo léo, mặc dù nghe giống như là ghét bỏ, giọng điệu lại rất thân mật, vừa nghe là biết quan hệ của hai người Hồ gia không hề tệ.

“Ta cũng muốn gặp lại huynh trưởng của ta đây,” Thịnh Khanh Khanh than thở cụp mắt nói: “Dù là một lần cũng được.”

Vẻ mặt Hồ cô nương cứng lại, lúc này mới nhớ tới Thịnh Khanh Khanh lẻ loi một mình đến Biện Kinh cậy nhờ Mạnh phủ, người thân trong nhà không có một ai may mắn còn sống sót, không khỏi có chút ảo não — những điều trái ngược này càng cho thấy lời nói ban nãy của nàng ta thật sự không chu đáo.

“Ta xin lỗi, Thịnh cô nương, là ta lỡ lời rồi.” Hồ cô nương tiến lên hai bước, suy nghĩ một chút cười nói: “Như vầy đi, ta cho cô nương mượn dùng ca ca của ta, có được không?”

Lúc nàng ta nói chuyện thì Hồ công tử đã chạy tới, hắn ta vô cùng có sức sống dừng lại trước mặt mấy người, nhảy nhót hai cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Thịnh Khanh Khanh: “Muội muội Thịnh gia, ta chơi túc cầu có một thói quen…”

Vừa mới nói đoạn mở đầu, các quý nữ nghe thấy lời nói vừa rồi của Hồ cô nương đều cười lên, huyên náo đến mức Hồ công tử không được tự nhiên mà gãi đầu: “Thế nào, lời này của ta không đúng chỗ nào?”

“Vừa rồi muội đang nói chuyện này với Thịnh cô nương đấy.” Hồ cô nương xua xua tay, nàng ta mang theo ý cười nói: “Không có gì không đúng, ca ca có gì muốn nói thì nói thẳng là được.”

Hồ công tử nắm tay lại ngăn trước miệng ho khan một tiếng, lúc lấy dũng khí muốn lên tiếng thì một đám thiếu niên xông ào ào từ phía sau lên, không thèm nói đạo lý mà nâng hắn lên không trung khiêng quay về, hò hét loạn lên không để Hồ công tử có cơ hội nói thêm một câu.

Hồ công tử vùng vẫy mấy cái, tay chân đều bị người ta tóm chặt chẽ, lớn tiếng kháng nghị: “Các ngươi làm gì vậy!”

“Sao mà dễ để tiểu tử huynh gian xảo trộm chạy mất!”

“Thắng túc cầu đi đã rồi hẵng đến trước mặt muội muội Thịnh gia xum xoe!”

“Hôm nay Tần ca và Đại tướng quân đều không ở đây, chúng ta quyết thắng bại!”

“... Không phải, đang yên đang lành, nói đến Tần ca thì cũng thôi, nói Đại tướng quân gì chứ, ta suýt nữa quăng Hồ Tam rồi.”

“Khụ, trước đó ta còn nhìn thấy Đại tướng quân, đi cùng với An Vương.”

“Đừng nói nữa đừng nói nữa, nếu như Đại tướng quân ở đây thì ngay cả rắm ta cũng không dám thả, đá bóng cái gì chứ.”

Nhìn một đám thiếu niên hò hét khiêng Hồ công tử đi, Thịnh Khanh Khanh không khỏi cười ra tiếng, nàng chớp mắt với Hồ cô nương: “Vừa rồi hình như Hồ công tử chưa kịp lấy lời chúc, Hồ cô nương có muốn đuổi theo đi qua nhanh chóng nói một tiếng không?”

Hồ cô nương cũng cười theo, nụ cười của nàng ta cũng không lộ sơ hở: “Đâu ra chuẩn như vậy chứ.”

Nhưng mà, sự việc chính là chuẩn như vậy.

Đội của Hồ nhị cô tử quả thật được xem như là thất bại thảm hại, An Vương Thế tử cố gắng xoay chuyển tình thế cũng không thể nào địch nổi tư thế một chọi ba người của Vệ Phong ở đối diện, mới nửa canh giờ là đã bị đánh cho tơi bời hoa lá.

Chỉ một mình Vệ Phong mà đã đưa bóng da nho nhỏ vào cầu môn to bằng cái chậu rửa mặt (*) ba lần, một mình ghi ba điểm.

(*)Hình minh họaundefined

Dù là người xem không hiểu túc cầu thì cũng có thể biết được, cục diện này có thể nói là một bên hoàn toàn áp chế một bên còn lại.

Mạnh Sính Đình nhìn ra được một chút cách thức, trong tay bóc hạt dưa cho Thịnh Khanh Khanh, vừa thản nhiên nói: “Cổ vũ thì vẫn phải có, có vài người thật sự rất hưởng thụ.”

Tiểu cô nương trước đó tranh hoa với Vệ Phong hừ một tiếng, vẫn tức giận với Vệ Phong: “Vận may tốt thôi.”

Thịnh Khanh Khanh nhặt nhân hạt dưa thơm ngon, cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng hôm nay trong sân túc cầu là Vệ Phong có tình thế trội nhất, đúng không?”

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút rồi bĩu môi: “Thịnh tỷ tỷ đừng nói lời hay cho huynh ấy, có vài người sẽ lập tức vểnh đuôi lên đấy.”

Nàng ấy nói xong, quay đầu nhìn về phía đám người vừa ra khỏi sân tìm Vệ Phong, kéo mí mắt xuống làm cái mặt quỷ với hắn.

Vệ Phong sửng sốt, lau vệt mồ hôi đi về phía tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mặt tròn “Ôi” một tiếng, nhảy dựng lên từ cái ghế bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, dáng vẻ đã chuẩn bị muốn ầm ĩ một trận với Vệ Phong.

Nhưng Vệ Phong làm như không thấy mà đi ngang qua bên cạnh nàng ấy, đứng trước mặt Thịnh Khanh Khanh, thấp giọng nói: “Thịnh cô nương, ta giành được chiến thắng rồi, có thể… tặng cho cô nương một món đồ không?”

“Này!” Tiểu cô nương mặt tròn thở hổn hển chạy về: “Nửa số người của huynh ở đây đâu! Cái gì gọi là huynh giành được chiến thắng?”

Thịnh Khanh Khanh đứng dậy dắt tay tiểu cô nương kéo nàng ấy lại một bước rồi mới nói với Vệ Phong: “Giành được chiến thắng là Vệ công tử và các bạn của Vệ công tử, lại bảo ta trở thành người nhận lễ, đây là đạo lý gì vậy?”

“Không phải trước đó Thịnh cô nương cũng nhận hoa của muội ấy à?” Vệ Phong nhìn tiểu cô nương.

“Hay lắm Vệ Phong huynh, muốn giẫm lên ta để xum xoe?” Tiểu cô nương tức giận đến mức nhảy lên cao ba thước, quả thật là phóng đến trước người Vệ Phong.

Thịnh Khanh Khanh không giữ được bị tuột tay, lúc đang muốn tiến lên khuyên thì Mạnh Sính Đình đưa tay ngăn cản, nàng ấy thản nhiên nói: “Biểu huynh muội người ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên ầm ĩ, muội chen vào làm gì.”

Thịnh Khanh Khanh ngẩn ra, lần này không lo lắng nữa.”

Nếu như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đại khái ngày ngày đều chung sống như thế, người ngoài tùy tiện nhúng tay vào ngược lại có vẻ vô cùng mạo muội.

Thế là nàng chỉ đứng tại chỗ nhìn Vệ Phong và tiểu cô nương vòng quanh sân bóng lớn như vậy đuổi đánh chạy thật ra, khóe miệng chứa ý cười: “Nhị tỷ tỷ, lúc nhỏ ta và huynh trưởng cũng ầm ĩ như thế.”

“Muội?” Mạnh Sính Đình có chút kinh ngạc: “Nhìn không ra đó.”

“Khi còn bé ta là tiểu ma vương không có việc xấu nào là không làm, đi ra ngoài đều phải cưỡi trên cổ ca ca ta.” Thịnh Khanh Khanh phụt cười một tiếng, quay đầu làm động tác giữ bí mật với Mạnh Sính Đình, nét mặt vui tươi nói: “Có điều cũng chỉ là lúc trước khi ta sáu tuổi, sau sáu tuổi thì đệ đệ và muội muội ta lần lượt ra đời, phụ thân và huynh trưởng tòng quân, mẫu thân yếu ớt không giúp được, ba đệ đệ muội muội gần như đều do một tay ta nuôi nấng.”

Nàng nói xong thì nhìn về phía Vệ Phong và tiểu cô nương đã chạy xa, trong mắt vẫn chưa hết ý cười.

“... Cho nên nhìn thấy bọn họ như vậy, ta giống như được quay về lúc trước.”

Mạnh Sính Đình do dự trong chốc lát, nuốt xuống lời đã đến khóe miệng, đang muốn kéo tay Thịnh Khanh Khanh thì lại nghe một tiếng “Muội muội Thịnh gia!” từ nơi không xa đột nhiên truyền đến.

Không biết Hồ công tử hái được một đóa tường vi nở rộ ở đâu, trên cành mọc mấy cái nụ hoa hoặc nở rộ hoặc e ấp, hắn mang khuôn mặt hớn hở giơ đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh, nói: “Tặng muội, đẹp hơn cái vừa rồi.”

Thịnh Khanh Khanh còn chưa lên tiếng thì trước mặt lại có thêm mấy bàn tay, cũng giơ hoa tươi khoe màu đua sắc, mắt thấy đều là vừa mới hái xuống.

An Vương Thế tử cũng ở trong số đó, hắn gãi ót, dáng vẻ ngại ngùng, lời nói cũng rất hùng hồn: “Nếu Thịnh cô nương đã thích hoa, vậy thì càng nhiều càng tốt.”

An Vương ở chỗ cao quan sát ôi chao môt tiếng, hưng phấn quay đầu nói với Mạnh Hành: “Tiểu tử này thật sự không hổ là con ruột của ta, giống ta năm đó lúc đang còn phong lưu hào phóng, đó chính à… khụ, Đại tướng quân?”

Mạnh Hành đang cúi đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh ở bên dưới bị hoa tươi và các thiếu niên vây quanh nửa vòng, không hề biết biểu cảm của mình khắc nghiệt đáng sợ tới mức nào.

— Chẳng là Thịnh Khanh Khanh này bên ngoài tô vàng nạm trọng, bên trong thì thối rữa cho nên Mạnh Hành mới không thích?

An Vương cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, lại hỏi: “Cô nương Thịnh gia này ở nhờ Mạnh phủ, có lẽ Đại tướng quân đã gặp qua rồi, người thật như thế nào?”

Câu hỏi này của ông vẫn tính là không rõ ràng, nhưng với cảnh tượng tặng hoa nồng hậu bên dưới và câu tự biên tự diễn trước đó, ý tứ khảo sát ứng cử viên có thể làm con dâu tương lai thật ra cũng rất rõ ràng rồi.

Mạnh Hành lạnh lùng nhìn về phía ông, mặc dù không nói chuyện nhưng trong mắt chính là ba chữ: Ông thử xem?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.