Biết Trước Sẽ Vỡ Tan

Chương 6




Lúc bước vào trong nhà, mẹ chồng tôi nhìn thấy con trai vàng bạc của mình thì cười tươi như hoa:
– Con đến rồi đấy à? Sao xách nhiều đồ thế, mẹ bảo rồi, nhà mình có thiếu gì đâu, xách đến làm gì cho vất vả ra.
– Mẹ, đồ này là của Quỳnh Chi mua, cô ấy bảo lần đầu đến nhà nên mua quà cho mọi người.
– À…
Lúc này, mẹ chồng mới dời mắt sang tôi, nụ cười trên môi nhạt bớt đi một ít, nhưng vì có Thành ở đây nên bà ấy không thể hiện thái độ ra mặt, chỉ xã giao nói một câu:
– Quỳnh Chi không cần phải khách sáo thế đâu, hai đứa đến là được rồi.
– Vâng ạ. Cháu… à con thấy nấm linh chi tốt cho sức khỏe nên mua cho bố mẹ tẩm bổ. Mẹ nhận đi cho con vui.
Mặc dù cả hai đều cảm thấy xưng hô kiểu này rất miễn cưỡng, nhưng vì Thành nên chúng tôi buộc phải làm cư xử khác khi trước. Mẹ chồng tôi quay đi, khẽ hắng giọng một tiếng:
– Ừ. Thôi, hai đứa vào nhà đi. Mẹ sắp xếp phòng rồi, cất đồ lên phòng rồi xuống ăn cơm.
– Vâng.
Nhà chồng rộng, rất nhiều phòng, nhưng ở đây chúng tôi không thể ngủ riêng giống như nhà bên kia được, nên đành dọn đồ vào chung một phòng.
Mẹ chồng tôi rất yêu quý đứa con trai thất lạc mấy chục năm trời này nên đã chuẩn bị cho chồng tôi một căn phòng rộng rãi nhất, bên trong đồ đạc đầy đủ không thiếu thứ gì. Tôi để ý thấy giữa phòng còn có một tấm ảnh gia đình cỡ lớn được chụp cách đây nhiều năm, khi đó chồng tôi mới chỉ là một bé trai gần hai tuổi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt trong sạch sáng ngời suốt bao nhiêu năm vẫn không thể lẫn đi đâu được, chỉ cần liếc một cái là tôi nhận ra ngay.
Mẹ chồng thấy cả tôi và anh đều nhìn tấm ảnh này mới nói:
– Ảnh nhà mình năm 198x đấy, chị Thúy đứng cạnh mẹ, con thì được bố bế trên tay, con có nhận ra con không?
Thành cười cười:
– Con không nhớ được, nhưng cũng thấy có vài nét hơi giống con bây giờ.
– Ừ. Ngày nhỏ con đẹp trai nhất xóm, da trắng môi đỏ, ai gặp cũng thích. Giờ lớn rồi nhưng các nét vẫn không thay đổi nhiều, môi vẫn đỏ, lông mày vẫn giống hệt bố, mỗi tội da không trắng nõn nà như ngày thôi.
– Vâng.
Anh trầm mặc quan sát tấm ảnh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
– Chị Thúy lúc nhỏ trông giống mẹ nhiều hơn.
– Ừ, trước ai cũng bảo mẹ khéo đẻ, con gái giống mẹ, con trai giống bố. Thế mà con Thúy càng lớn càng phá nét, dần dần rồi cũng giống hệt bố mày. Cuối cùng chẳng đứa nào giống mẹ.
– Con và chị Thuý đều có nét giống mẹ mà.
Anh hơi mỉm cười:
– Mà bố đâu rồi ạ?
– Bố đang trên tầng thắp hương. Ông ấy ngóng con từ sáng đến giờ, mãi giờ mới lên thắp hương đấy, con lên với bố đi.
Thành khẽ liếc sang nhìn tôi. Lúc này, tôi đang mải nhìn mấy bông hoa ở ban công xem nó là hoa gì mà lạ thế. Mẹ chồng tôi chắc nghĩ con trai lo cho vợ nên mới bảo:
– Đồ đạc để đó mẹ với Quỳnh Chi xếp cho, cứ để con bé ở đây với mẹ, không sao đâu.
Tôi nghe vậy nên cũng nhanh nhảu chen miệng vào:
– Vâng, mẹ nói đúng đấy. Anh cứ đi lên với bố đi, em xếp đồ tý là xong ngay ấy mà.
– Ừ. Em cứ xếp đồ của em đi, đồ của anh để anh tự xếp.
– Vâng ạ.
Nói là nói thế, nhưng sau khi anh đi khỏi thì mẹ chồng tôi vẫn xót con trai, vẫn tự tay gấp đồ đạc cho anh. Mỗi tội, khi không có Thành ở đây thì thái độ của bà không còn vẻ niềm nở ngọt ngào như ban nãy nữa mà trở nên lạnh tanh. Tôi cũng không muốn mẹ chồng phải khó chịu khi ở cùng chỗ với mình nên bảo:
– Mẹ cứ để con dọn đồ cho. Con dọn tý là xong ngay thôi ạ.
Mẹ chồng hơi liếc tôi, nhàn nhạt hỏi một câu:
– Cô đã nói gì với nó?
– Dạ?
Mất hai giây tôi mới hiểu bà ấy muốn hỏi Tôi đã nói gì mà Thành lại đồng ý về bên này ở. Dù sao có nói thật thì mẹ chồng cũng không tin, nên tôi chỉ đáp:
– Chủ yếu vẫn là anh Thành muốn về thôi ạ.
– Thế à?
– Vâng. Với cả con chỉ bảo ở nhà bên ấy một mình buồn, anh ấy đi làm tối ngày, có ốm đau cũng không ai chăm sóc nên bảo anh ấy về bên này ở cho đông vui ạ.
– Gia đình tôi không rỗi hơi để chăm sóc cô. Mà có cô ở đây thì tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Mẹ chồng tôi vuốt phẳng lại chiếc áo sơ mi của anh, từng động tác đều mang vẻ yêu thương vô bờ bến, nhưng lời nói với tôi lại lạnh nhạt như tiền:
– Nhưng thôi, con tôi đã dẫn cô về đây thì tôi cũng chiều theo ý nó. Đừng nghĩ tôi chấp nhận cô, chỉ là tôi không muốn con tôi phải suy nghĩ thôi. Cô hiểu không?
– Vâng, con biết ạ.
– Tôi không biết trước kia cô sống thế nào, nhưng bây giờ cô dọn về ở đây thì từ giờ cô phải sống theo phép tắc nhà này. Gia đình tôi là gia đình có giáo dục, không phải mấy cái thứ vớ vẩn dối trá lừa lọc như nhà ai đó, thế nên cô tự biết đấy mà sống, ở đây không có cái chuyện thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi đâu.
Trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, tôi nghĩ Thành đã vì gia đình tôi quá nhiều như thế, tôi về đây cũng sẽ vì anh mà nhẫn nhịn. Cho nên giờ mẹ chồng có móc mỉa thế nào tôi vẫn mỉm cười đáp:
– Vâng ạ. Con sẽ cố gắng để hòa hợp với cách sống của gia đình mình ạ.
– Không phải là cố gắng, mà là buộc phải sống đúng với nề nếp nhà tôi. Nếu như cô không thay đổi được thì tốt nhất là tự tìm cách mà rời xa con tôi đi, đừng để đến lúc con trai tôi lại phải lựa chọn giữa vợ và mẹ. Mà cô biết đấy, mẹ thì chỉ có một, mà vợ thì người như thằng Thành muốn lấy bao nhiêu cũng được.
– Vâng.
Thấy tôi không tỏ thái độ gì, mẹ chồng cũng chẳng buồn nói nữa. Mỗi tội lát sau khi gấp đồ xong, bà cứ lật đi lật lại va ly, thấy chồng tôi chỉ mang theo mấy bộ quần áo sơ sài thì xót con rồi mắng tôi không biết chăm lo cho chồng, để anh chỉ có vài bộ đồ thế này.
Tôi gật đầu bảo:
– Vâng, để mai kia con được nghỉ thì tranh thủ đi mua ít quần áo cho anh ấy. Tại anh Thành trước giờ không thích ai động vào đồ của anh ấy, con có mua mấy lần nhưng anh ấy không ưng.
– Chắc tại mắt mũi cô không ra sao nên mua đồ nó không mặc được chứ sao. Thôi, không dám nhờ cô, để ngày mai tôi đi mua quần áo cho con tôi mặc.
– Vâng ạ.
– Dọn nhanh lên rồi xuống nhà, giờ này chắc thằng Thành với chồng tôi sắp thắp hương xong rồi đấy. Xuống dọn dẹp chuẩn bị cơm nước cho bố con nó.
– Vâng, con biết rồi ạ.
Bữa cơm đầu tiên ở nhà chồng không quá giống với tưởng tượng của tôi. Ban đầu, tôi cứ nghĩ mọi người không thích tôi nên sẽ mặt nặng mày nhẹ hoặc coi tôi như không khí. Nhưng bố chồng tôi là người từng trải nên rất hiểu chuyện, lúc ngồi xuống bàn ăn, ông thấy tôi không được tự nhiên mới bảo:
– Quỳnh Chi không ăn được cá à?
– À… dạ không ạ. Con dễ ăn lắm, cái gì cũng ăn được bố ạ.
– Ừ. Cứ ăn uống tự nhiên đi, về sau là người nhà cả, cứ coi đây là nhà của con. Ở đây có gì không biết thì cứ hỏi mẹ. Hai mẹ con là phụ nữ, dễ hiểu nhau hơn.
Tôi có cảm giác những lời này của bố chồng không phải để lấy lòng Thành, cũng không hẳn là đã chấp nhận tôi, mà chỉ đơn giản ông muốn tôi và gia đình mình có thể hòa hợp, đôi bên đều dễ sống.
Dù sao như vậy cũng đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây rồi, cho nên tôi rất chân thành đáp:
– Vâng ạ. Con còn ít tuổi, chưa va vấp nhiều nên có nhiều thứ không biết, từ giờ về ở đây, có gì không hiểu mong bố mẹ dạy bảo ạ.
– Ừ, bố mẹ cũng thoải mái thôi, chủ yếu là hai đứa. Chuyện gì đã qua rồi thì cứ cho qua đi, sau này sống với nhau cho tốt. Hai vợ chồng cứ hạnh phúc là được rồi.
– Vâng, con cảm ơn bố ạ.
Mẹ chồng tôi tất nhiên không thích nghe những lời này nên sau đó ngay lập tức xua tay, vừa nói vừa gắp đồ ăn vào bát chồng tôi:
– Thôi, cả nhà ăn cơm đi. Thành cũng ăn đi con. Sao mới có nửa tháng mà trông gầy rạc đi thế này. Ăn nhiều vào mới có sức làm việc chứ.
– Vâng, bố mẹ cũng ăn đi.
Thấy anh không đả động gì đến mình, tôi hơi tủi thân, nhưng nghĩ lại thì Thành vốn không hề thích tôi, anh không cần có trách nhiệm quan tâm tôi, cho nên tôi không để trong lòng quá lâu.
Chỉ là một lát sau bỗng dưng anh lại đẩy một chiếc bát đầy ắp tôm đã được bóc vỏ về phía tôi. Trong lúc tôi còn đang tròn xoe mắt ngạc nhiên thì anh nói:
– Đợt vừa rồi uống rượu nhiều, gan nóng, ăn tôm vào toàn bị dị dứng. Em ăn hết chỗ tôm này đi.
Mẹ chồng nghe thấy vậy thì sốt sắng hỏi:
– Con bị dị ứng tôm sao không nói để mẹ đổi món khác? Gan nóng thế đã mua thuốc uống chưa?
– Con uống rồi, không ăn tôm là được, mẹ đừng lo.
– Con đấy, chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả. Không ăn tôm được thì ăn thịt này đi.
– Vâng.
Anh gật đầu, sau đó lại liếc sang tôi, tỏ ý bảo tôi cứ ăn tôm trong bát. Tôi hiểu nên cười cười kéo bát tôm về phía mình, định nói cảm ơn nhưng lại bắt gặp ánh mắt không vui của mẹ chồng, cuối cùng đành gắp lại cho anh một miếng thịt ngon nhất, nói một lời giả dối đến buồn nôn:
– Anh cũng ăn đi. Ăn nhiều mới có sức làm việc.
Thành có lẽ cũng bị câu nói của tôi làm cho suýt sặc, anh đưa một tay lên miệng, khẽ hắng giọng:
– Ừ. Ăn đi.
Chật vật mãi thì bữa cơm đầu tiên ở nhà chồng cũng trôi qua, cũng may có anh ở đây nên tôi cũng cảm thấy đỡ lạc lõng đi nhiều. Tôi nghĩ, mọi chuyện cứ từ từ thích nghi và học cách hòa nhập thì sẽ sống được thôi, có điều, đến buổi tối khi đi ngủ mới phát sinh một vấn đề rất nan giải.
Căn phòng ngủ của chúng tôi chỉ có một chiếc giường, mà tôi với Thành thì không thể ngủ chung như những cặp vợ chồng khác, tôi không biết phải chia thế nào nên đành vác gối xuống thảm ngủ.
Thành từ phòng tắm đi ra, thấy tôi đang loay hoay phủi thảm mới bảo:
– Em ngủ trên giường đi.
– Anh ngủ ở đâu?
– Tôi ngủ ở thảm.
– Thôi, anh để em ngủ ở thảm cho. Em dễ ngủ lắm, ở đâu em cũng ngủ được. Ngày mai anh còn đi làm, cứ ngủ trên giường cho sâu giấc.
Anh nhìn chiếc chăn duy nhất vẫn còn để trên giường rồi lại dời mắt nhìn tôi đang quanh quẩn cạnh chiếc gối chỏng chơ. Trầm mặc vài giây mới nói:
– Ông nội mà biết em đến nhà tôi phải ngủ dưới thảm thì phiền lắm. Tốt nhất em lên giường ngủ đi.
– Không sao, anh yên tâm, em không nói thì ông sẽ không biết đâu.
– Quỳnh Chi, nghe lời.
Ngữ điệu của anh rất kiên quyết và cứng rắn, không cho phép người khác từ chối. Mà quen anh đã lâu, dù tính tình Thành rất điềm đạm nhưng anh đã nói một là một, tôi không dám cãi, đành miễn cưỡng ôm gối trèo lên giường.
Nhưng tôi vẫn cố kỳ kèo thêm một câu:
– Em ngủ dưới đất không sao thật mà. Thảm nhà anh dày, ấm lắm, anh sờ thử mà xem.
Anh không thèm đáp nữa, chỉ yên lặng sấy tóc. Tôi biết không thể lay chuyển được anh nên không lải nhải lắm lời nữa, yên lặng nằm xuống giường.
Lát sau, Thành sấy tóc xong mới tắt điện phòng, cầm một chiếc gối nằm xuống dưới thảm, lặng lẽ quay lưng về phía tôi.
Ở bên nhau hơn 20 năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi và anh ngủ chung một phòng. Bây giờ, không có cảm giác “người nhà” như ngày thơ bé nữa, cũng không thể mè nheo đòi cái này cái kia như trước đây nữa, nhưng nhìn bờ vai vững chãi lặng yên của anh, trong lòng tôi vẫn có cảm giác an tâm và tin tưởng chưa từng có.
Tôi nghĩ, nếu anh cũng yêu tôi thì tốt biết mấy, có được một người chồng hoàn hảo như anh là ước mơ của rất nhiều cô gái, trong đó có cả tôi. Nhưng đáng tiếc, trước đây và bây giờ anh đều chưa từng thay đổi, luôn đối xử tốt với tôi vì trách nhiệm, thậm chí ngay cả việc nhường giường này cũng chỉ vì lo ông nội sẽ phải phiền lòng vì tôi.
Tội gì anh phải vì người khác làm nhiều chuyện như thế chứ?
Tôi cứ nhìn lưng anh rồi nghĩ ngợi lung tung cho đến khi mí mắt trĩu nặng, đang chuẩn bị thiếp đi thì bỗng dưng lại nghe anh gọi:
– Quỳnh Chi.
Tôi ậm ừ, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm:
– Vâng.
– Về đây ở sẽ rất khác so với lúc ở nhà ông nội hoặc nhà bên kia, nhiều thói quen sẽ phải thay đổi đấy.
Tôi hiểu anh cũng muốn tôi thay đổi để hòa hợp với gia đình mình, dù sao yêu cầu đó không có gì quá đáng cả, nên tôi thoải mái đáp:
– Vâng, em biết mà. Anh yên tâm, em sẽ cố gắng hòa hợp với mọi người.
– Không cần cố gắng thay đổi mình, mà là thời gian này chịu khó một chút.
– Vâng, đằng nào cũng chỉ còn hơn 11 tháng thôi ấy mà. Vèo một cái là sẽ đến ngày ly hôn ngay thôi. Thời gian này anh cũng chịu khó nhé.
Người bên kia rơi vào trầm mặc, anh không đáp nữa. Tôi chờ thêm một lúc thì càng buồn ngủ ríu mắt, cuối cùng từ từ thiếp đi. Chẳng biết có phải nghe nhầm hay nằm mơ mà lúc sắp chìm vào trong giấc ngủ, tôi nghe loáng thoáng tiếng anh nói:
– Ở đây em còn có tôi, nếu có vấn đề gì thì cứ nói với tôi.
***
Ngày hôm sau, tôi vẫn đang còn say giấc nồng thì bỗng nhiên lại có cảm giác ươn ướt mặt, mở mắt ra thì thấy hai thằng nhóc đang cầm súng nước bắn tóe tung vào người tôi.
Tôi giật mình, lập tức bật dậy:
– Hai đứa nhóc này, làm cái gì thế?
– Làm cái gì? Không nhìn xem mấy giờ rồi mà vẫn còn hỏi làm cái gì à? Đến đứa trẻ con nó cũng dậy rồi đấy, còn cô nhìn cô xem. Sáng bảnh mắt ra vẫn nằm trương thây trên giường, định để nhà tôi hầu cô đến tận mồm đấy à?
Nghe giọng chị chồng, tôi mới quay sang, thấy bà ấy đang đứng khoanh tay trợn mắt lườm mình, dưới thảm trống không, Thành hình như đã đi làm rồi nên chẳng thấy đâu.
Hai đứa nhóc kia có mẹ nên không coi ai ra gì, bắn nước tóe loe vào người tôi xong thì chạy ra núp sau lưng chị chồng, làm mặt quỷ dọa tôi.
– Mẹ ơi, bà già ấy quát con. Mẹ đánh bà ấy đi.
– Ừ, nó thì giỏi rồi, lần đầu gặp cháu không niềm nở thì thôi, còn quát cả bọn mày. Tý nữa xuống mách với ông bà, cho ông bà biết mặt mợ mày.
Tôi không thèm chấp bọn nhóc, cũng chẳng bận tâm hai đứa nhóc kia mách bố mẹ chồng, chỉ liếc đồng hồ rồi bảo:
– Em hẹn đồng hồ 6h nhưng không biết sao lại không kêu. Lần sau chị với cháu vào phòng thì gõ cửa giúp em, tự nhiên em mở mắt thấy thế em giật mình nên mới hơi to tiếng.
– Hơi á? Không có tôi ở đây có khi cô ăn thịt con tôi rồi ấy chứ. Hai đứa con tôi còn nhỏ, nó cũng có ý tốt gọi cô dậy thôi, có gì mà cô phải sửng cồ lên.
Chị ta vừa chanh chua vừa vô lý, mới sáng ra, tôi cũng lười cãi nên bảo:
– Vâng. Em biết rồi. Em dậy rồi. Để em đi thay đồ rồi xuống nhà làm đồ ăn sáng.
– Chờ được cô làm đồ ăn sáng chắc bố mẹ tôi c.hế.t đói hết rồi. Em trai tôi là đàn ông mà nó còn dậy sớm hơn cô, còn cô, đàn bà con gái kiểu gì mà chỉ biết ăn với ngủ, không chăm sóc được cho em tôi thì thôi, đằng này còn chẳng được tích sự gì. Chẳng biết sao thằng Thành lại vớ phải thứ của nợ như cô không biết.
Tôi nghĩ mình mới đến nhà chồng đã dậy muộn cũng không đúng, nên không buồn cãi chị chồng. Chỉ nhắc lại lần nữa câu “Em xuống nhà bây giờ đây”, sau đó đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc tôi xuống dưới nhà thì thấy chị chồng đang nói xấu tôi với mẹ chồng, nào là bảo tôi luộm thuộm, ngủ dậy không chịu gấp chăn gối, rồi chê tôi đã không được cái nước gì mà còn ham ăn ham ngủ.
Bố chồng tôi đang đọc báo gần đó, nghe thế mới bảo:
– Trước lúc mày chưa lấy chồng cũng có khác gì. Mà mới sáng sớm 3 mẹ con đã sang đây làm gì, không ở nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng mày, mới mở mắt dậy đã sang đây.
– Con chuẩn bị xong xuôi rồi mới sang đây chứ, có ai ngủ dậy muộn như vợ thằng Thành đâu. Mà bố mẹ chiều nó cũng vừa vừa thôi, nhà con bé đó đối xử với nhà mình thế nào mà phải tốt với nó?
– Nó mới đến đây ở thì đừng có khắt khe quá. Cả bà nữa. Dù gì giờ nó cũng là vợ thằng Thành rồi, vợ con mình thì mình cũng nên đối xử tốt. Khó khăn lắm mới tìm thấy con, đừng để gia đình bất hòa vì mẹ chồng nàng dâu.
Mẹ chồng tôi có vẻ không hài lòng, nhưng có lẽ vẫn phải nể mặt bố chồng nên ậm ừ:
– Thì tôi đã làm gì đâu, nhưng con dâu mà ngủ dậy muộn thế là không được. Thằng Thành nó dậy sớm đi làm thì cũng phải dậy sớm sửa soạn cơm nước cho nó ăn chứ. Chắc vợ nó toàn ngủ như thế rồi để con trai mình nhịn đói đi làm nên mới nửa tháng, thằng Thành đã gầy rộc đi đấy.
Bố chồng định nói thêm, nhưng tình cờ lúc này lại thấy tôi đi xuống nên ông không tiếp tục nữa. Không khí trong nhà tự nhiên trở nên khó xử, tôi cũng ngại quá, đành mỉm cười đi lại nói:
– Bố mẹ, chị ạ.
Mẹ chồng tôi nói mát:
– Sao không ngủ thêm tý nữa hãy dậy?
– Hôm qua lạ nhà nên con hơi khó ngủ, thành ra sáng nay dậy muộn. Từ mai con sẽ cố gắng dậy sớm ạ. Bố mẹ đã ăn gì chưa?
– Ăn rồi. Vợ chồng tôi già rồi, ăn sao cũng được, nhưng con trai tôi nó còn phải đi làm, công việc thì bận rộn, cô làm vợ thì cũng nên biết chăm sóc cho chồng. Đừng để con tôi có vợ cũng như không, đến quần áo cho chồng cũng không biết sắm sửa, đồ ăn cho chồng cũng không biết làm.
– Vâng ạ. Con biết rồi, về sau con sẽ chú ý ạ.
Chị chồng tôi đứng cạnh đó, nghe thế thì nguýt dài:
– Mà nghe nói cô vẫn đi làm à? Đàn bà con gái lấy chồng rồi thì ở nhà lo chăm chồng chăm con, đi làm làm gì? Ra ngoài rồi đàn đúm trai gái lúc nào không biết.
Bố chồng tôi khẽ cau mày:
– Thúy, nói năng với em cho tử tế.
Mặc dù trong lòng tôi khó chịu, nhưng tỏ thái độ ra mặt là điều rất ngu ngốc, cho nên tôi vẫn bình tĩnh nói:
– Công việc của em hơi bận, với cả em cũng muốn được đi ra để học hỏi mọi người nên cưới chồng rồi vẫn muốn đi làm chị ạ. Em nghĩ phụ nữ hiện đại đi làm là chuyện bình thường mà, đâu phải ai ra ngoài cũng đàn đúm đâu ạ.
– Thế sao công ty nhà cô thì cô không làm mà phải đến công ty của người khác làm nhân viên? Nghe bảo sếp cô vẫn còn trẻ, lại độc thân hả?
– Em nghĩ làm việc ở môi trường không có người nâng đỡ mới tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn. Mỗi người có một sở thích khác nhau mà, anh Thành nói ở đâu cũng được, miễn là làm việc tốt là được ạ.
Chị chồng định móc mỉa thêm, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của bố chồng nên lại đành thôi. Mẹ chồng thấy không khí trong nhà mỗi lúc một căng thẳng nên mới lên tiếng giảng hòa:
– Thôi, việc cô đi làm thì cô cứ đi làm. Nhưng tôi có một vài yêu cầu thế này.
– Vâng ạ.
– Thứ nhất, cô bận rộn thế nào tôi không biết, nhưng sáng phải dậy sớm sửa soạn đồ ăn sáng cho chồng, dọn dẹp nhà cửa, chiều về đúng giờ nấu cơm, chăm sóc thằng Thành cho tử tế, con trai tôi mà ốm đau là tôi hỏi tội cô đầu tiên.
– Vâng.
– Thứ hai, cô đi làm cũng được thôi, nhưng tốt nhất đừng để tôi nghe được chuyện xấu của cô ở ngoài. Tôi nói rồi, gia đình tôi là gia đình gia giáo, nhà tôi không chấp nhận con dâu không đoan chính. Con trai tôi bận rộn, không quản cô được, cô cũng tự biết đấy mà làm, đừng bôi tro trát trấu vào nhà tôi, làm xấu mặt con trai tôi.
– Con biết rồi ạ.
– Thứ ba, nhà tôi chỉ đồng ý cho cô đến đây, riêng ông nội cô thì tốt nhất đừng bao giờ nhắc đến, gia đình tôi cũng coi như không có ông nội cô là thông gia. Những chuyện liên quan đến ông cô, đừng bao giờ để nhà tôi nghe thấy, mà cũng đừng bao giờ yêu cầu con trai tôi phải có trách nhiệm với ông cô, cô hiểu không?
Tôi cũng không có ý định nhắc đến ông tôi với gia đình họ, còn chuyện Thành có trách nhiệm hay không là tùy thuộc ở anh, tôi sẽ không ép anh gì cả. Tôi nói:
– Vâng. Còn gì nữa không hả mẹ?
– Tạm thời chỉ có thế thôi. Đợi khi nào tôi thấy cô không tốt ở điểm gì, tôi sẽ bảo cô sửa sau. Chắc là vẫn còn phải nói nhiều đấy.
– Vâng, thế con xin phép bố mẹ con đi làm đây ạ. Chiều con sẽ về đúng giờ ạ.
Mẹ chồng và chị chồng tôi không thèm đáp, chỉ có mỗi bố chồng gật đầu:
– Ừ, con đi làm đi. Hình như sáng nay có người mang cái Kia Morning đến, là xe của con à?
– Vâng ạ. Xe của con. Chắc anh Thành gọi người mang đến ạ.
– Ừ, gara trong nhà rộng, sau đi xe về thì cứ để vào gara, cần gì thì cứ nói nhé.
– Vâng, con cảm ơn bố ạ.
Nhờ có chồng và cả bố chồng đối xử không quá khắt khe với tôi, mà một tuần đầu tiên ở nhà chồng cũng không khó khăn như tôi tưởng tượng.
Ban ngày, Thành đi làm thì tôi cũng đi làm, buổi chiều, anh hình như cũng muốn về sớm ăn cơm với bố mẹ nên cứ 7h đã có mặt ở nhà. Thành ra, quãng thời gian tôi ở riêng với gia đình chồng cũng không có nhiều, có mặt anh ở nhà thì mẹ chồng và chị chồng cũng không dám gây khó dễ cho tôi.
Đến đêm, tôi và anh vẫn mỗi người ngủ mỗi nơi, kẻ trên giường, người dưới đất. Có hôm nổi hứng thì hỏi thăm xã giao nhau vài câu về công việc, có lúc thì anh làm việc khuya, khi tắt điện đi ngủ thì tôi đã ngủ được mấy giấc rồi.
Có một lần tôi mơ ác mộng nên ngủ chưa bao lâu đã giật mình tỉnh dậy, theo thói quen nhìn về phía anh để tìm cảm giác yên bình, nhưng khi dời mắt xuống mới thấy Thành vẫn chưa ngủ, anh đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của ai đó.
Bởi vì anh nằm dưới thảm, còn tôi nằm trên cao nên có thể thấy loáng thoáng tên người gửi đến là Uyên. Nội dung gì mà: Anh đã ngủ chưa?, phía sau còn một đoạn dài nữa nhưng vì ngón tay anh che mất nên tôi không đọc được.
Tuy nhiên, tôi cũng không thích đọc trộm tin nhắn người ta ngọt ngào ân ái nên chỉ nhìn đến đó thì xoay lưng lại, tự ép mình nhắm mắt ngủ tiếp, lát sau bỗng dưng lại có cảm giác đèn ngủ được ai đó vặn nhỏ lại, sau đó một mùi hương sữa tắm thoang thoảng lan đến cánh mũi tôi.
Từ nhỏ đến lớn tôi rất thích mùi thơm trên cơ thể anh, không quá nồng cũng không quá nhạt, rất trong sạch dễ chịu. Bây giờ mùi hương ấy quanh quẩn ở gần thật gần tôi, không rõ Thành vẫn đang nằm dưới thảm hay đang đứng cạnh giường, nhưng hương sữa tắm từ anh khiến tôi cảm thấy nỗi sợ hãi từ cơn ác mộng kia dịu đi rất nhiều, sau đó đầu óc cũng nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vẫn đúng 6h tôi vẫn bò dậy xuống nhà làm đồ ăn sáng với mẹ chồng. Nhà có người giúp việc nhưng việc ăn uống của con trai vàng bạc thì mẹ chồng tôi rất kỹ tính, bà phải tự tay vào bếp, làm mấy món bổ dưỡng cho anh, tôi đứng cạnh phụ vặt. Qua ba bốn ngày như thế, có lẽ mẹ chồng thấy tôi lăng xăng ngứa mắt quá nên mẹ chồng bảo tôi tự nấu nướng, bà đứng bên cạnh giám sát.
Tôi chưa từng làm những việc thế này bao giờ, cho nên khi vào bếp không tránh khỏi bị đứt tay, bị bỏng, nhưng tôi chưa bao giờ than vãn một lời hay kể với chồng. Tôi nghĩ, mình từ nhỏ không có mẹ bảo ban dạy dỗ nên bây giờ về nhà người ta phải học hỏi từng thứ, người khác cần phải cố gắng một thì tôi phải cố gắng mười, nỗ lực làm sao để có thể hòa hợp với cách sống của nhà chồng, để Thành không phải suy nghĩ nhiều về tôi.
Thế nhưng, dù tôi có cố gắng bao nhiêu thì gia đình chồng tôi vẫn không hài lòng, đặc biệt là chị chồng tôi, bà ấy rỗi việc nên cứ cách mấy ngày lại mang theo hai đứa con đến, tự tiện vào phòng tôi săm soi, sau đó lại bới móc đủ thứ lên để chê bai tôi.
Ban đầu tôi không thèm chấp, nhưng có một lần chị chồng dắt theo hai thằng nhóc kia đến vào đúng ngày tôi được nghỉ làm. Hôm ấy mẹ chồng bảo tôi xách một giỏ chăn gối mới giặt lên tầng thượng để phơi cho nhiều nắng. Tôi gầy, có 45kg mà ôm theo chiếc giỏ đựng đồ hơn 30kg, nặng vẹo cả hông, vừa mới lết lên đến được khúc cua giữa tầng một và tầng hai thì con trai của chị chồng từ đâu chạy đến, cầm mấy khẩu s.ú.ng nhựa chỉ vào mặt tôi:
– Pằng… pằng… c.hế.t đi.
Tôi thích trẻ con, nhưng phải là trẻ con ngoan, còn hai đứa nhóc này học gì không học, chỉ học thói xấu giống mẹ. Mỗi lần đến không thèm chào tôi thì thôi, còn chuyên vào phòng tôi lục tung đồ đạc lên.
Đang xách nặng nên tôi không muốn nhiều lời, chỉ bảo:
– Su Su tránh sang một bên để mợ mang đồ lên tầng phơi nào.
– Giơ tay lên, không giơ tao bắn.
– Su Su không tránh là mợ đi qua người, bị đụng ráng chịu nhé.
Thằng nhóc ấy vẫn lì lợm không chịu dịch người gọn sang một bên, cuối cùng tự tôi phải kéo chiếc giỏ ra sau, nghiêng người tránh nó. Ai ngờ lúc chuẩn bị đi ngang qua thì thằng nhóc Su Su bỗng nhiên vứt súng lao lại xô mạnh tôi một cái.
Tôi không phản ứng kịp, cả người bị kéo theo chiếc giỏ đựng đồ nặng kia lăn xuống cầu thang, hoảng đến nỗi quên cả hét.
Trước lúc tôi rơi xuống, tôi còn loáng thoáng nhìn thấy thằng nhóc đó khoái trá cười to, còn vỗ tay kêu lên:
– Đồ hồ ly tinh, ngã c.hế.t đi, c.hế.t đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.