Dịch vụ khách sạn ở đảo Phú Quý chưa phát triển lắm, nơi bọn tôi ở cũng là một Resort 3 sao thuộc dạng xịn nhất ở đây rồi, nhưng vụ được tặng miễn phí cháo đêm và sữa nóng thì tôi chưa nghe bao giờ. Nhưng mà sẵn tiện ngủ dậy đang đói, với cả mấy thứ đồ này dễ nuốt hơn cơm hải sản ban nãy anh Khoa mang vào nên tôi nhận luôn. Mỗi tội tính tôi đa nghi nên lúc cầm khay đồ lại tiện miệng hỏi: – Cái này là đồ miễn phí hả chị? – Vâng, đồ miễn phí phục vụ khách đến nghỉ dưỡng ở Resort của chúng em chị ạ. – Tức là phòng nào cũng có ấy ạ? Gương mặt chị nhân viên chợt sượt qua vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh lại tươi cười bảo tôi: – À… cũng không hẳn ạ. Tùy từng phòng thôi chị ạ, như kiểu bốc thăm may mắn ấy mà. – Vâng, cảm ơn chị ạ. Sau khi chị nhân viên đi rồi, tôi cứ nhìn tô cháo mãi, ban đầu cũng dè dặt vì thấy kiểu “bốc thăm may mắn” này cứ sao sao ấy. Nhưng mùi cháo và hành bốc lên thơm quá, cuối cùng tôi cầm lòng không nổi, ăn vèo một phát hết luôn cả tô cháo, sau đó xử lý sạch cốc sữa rồi mới trèo lên giường đi ngủ. Ấm bụng nên tôi ngủ rất ngon, thẳng cẳng một giấc đến tận sáng sớm ngày hôm sau, khi các bà chị ý ới gọi ra ngắm bình minh mới chịu dậy. Phải công nhận là bình minh trên đảo Phú Quý rất đẹp, nơi này chưa bị con người khai phá nhiều nên cảnh vất rất hoang sơ, sạch sẽ và yên bình. Tôi dang tay đứng trước gió biển hít một hơi thật dài, sự trong lành như tràn cả vào trong phổi, cảm giác thoải mái và dễ chịu vô cùng. Mỗi tội các bà chị cùng công ty tôi thì không có tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp như tôi, từ khi bắt đầu bước chân ra ngắm biển đã bàn tán đến một anh đẹp trai nào đó gặp tối hôm qua, thấy tôi không bận tâm mới bảo: – Quỳnh Chi, mày hít ít thôi, hít lắm lại ngộ độc thuốc sâu bây giờ. Bên kia người ta vừa phun thuốc trừ sâu vào vườn rau đấy. Tôi quay đầu lại, ấm ức “xùy” một tiếng: – Các chị chẳng biết thưởng thức cảnh đẹp gì cả. Trai đẹp ở chỗ nào chẳng có, Hà Nội có thiếu gì. Mỗi cảnh đẹp mới khó tìm thôi. – Tại tối qua mày đi ngủ sớm nên không biết đấy chứ. Mày mà biết thì kiểu gì cũng thấy anh trai đó còn đẹp hơn chỗ này. Này nhé, mắt sâu nhé, mũi cao nhé, môi trái tim, mà lại có lúm đồng tiền nữa. Tao nghĩ ông này là hotboy Trung Quốc sang đây du lịch chứ đếch phải người Việt đâu. – … – Quái lạ, nhưng tao cứ có cảm giác ông này quen quen, như kiểu đã gặp ở đâu rồi. Hay là tao xem trên tivi nhỉ? Mấy bà chị này cũng mê trai giống hệt tôi, nhưng mà là mê trai không có chọn lọc nên thấy ai dễ nhìn một tý là mặc định bảo hotboy. Tôi quen rồi nên không bận tâm lắm, nghĩ chắc tối qua các bà ấy gặp một em zai người Trung mặt non choẹt là cùng. Nhưng đến khi vào buổi đấu giá, tôi mới biết mình đã nhầm, nhầm hoàn toàn. Hotboy mà các bà chị cùng công ty khen không phải dễ nhìn một tý, mà là rất sáng sủa đẹp trai, không phải người Trung cũng không phải mấy em trai tiểu thịt tươi, mà đúng chuẩn gu của tôi… hơn nữa còn là người mà tôi không thể ngờ tới nhất. Lô đất đấu giá ở tại đảo Phú Quý lần này rất đẹp, một mặt giáp biển, mặt còn lại giáp đường chính trên đảo, diện tích rộng rãi, rất thích hợp để xây một Resort nghỉ dưỡng nên được các công ty bất động sản săn đón rất nhiều. Chưa đến 8h mà cả hội trường đấu giá đã đông như trảy hội, chỗ ngồi chật cứng. Mấy bà chị công ty tôi nhìn một vòng rồi não nề thở dài: – Nhiều công ty muốn giành lô đất đó thế này, mình liệu có tranh được không hả sếp? – Trước khi vào đây anh đã mạnh dạn cắm hết sổ đỏ của gia đình rồi, hy vọng chừng ấy sẽ đủ, không đủ thì để về anh lấy thêm sổ đỏ của ông bà nội. Anh Khoa nửa đùa nửa thật như thế khiến bọn tôi ai cũng bật cười, mà áp lực bất giác cũng nhẹ đi không ít. Thực ra trước khi vào đây, tôi đã nghiên cứu rất kỹ lô đất này rồi, cả những người trong ủy ban đấu giá, các công ty đối thủ cùng nộp hồ sơ tham gia đấu giá, nói chung với tình hình tài chính của một công ty tầm trung như Kiến Vũ sẽ rất khó có khả năng giành được. Tuy nhiên, giám đốc công ty tôi lại là con nhà nòi từ trong trứng, nghe nói gia thế của anh Khoa rất khủng nên nếu quyết tâm mua lô đất này có lẽ cũng không vấn đề gì. Tôi cũng nói đùa: – Lần này có phải cầm đến 20 cái sổ đỏ không hả anh? – Không, làm gì nhiều đến thế. Anh đếm đi đếm lại khoảng gần 19 cái thôi. Nếu thêm cái của ông bà nội mà vẫn chưa đủ thì Quỳnh Chi “bơm máu” cho anh nhé. – Được luôn. Em có cái xe Kia Morning cà tàng, chỉ sợ mang đi cầm thì không ai nhận thôi, nếu có người dám nhận thì em sẽ mang hết vốn liếng cho anh luôn. Nhưng mà sau khi giành được lô đất này rồi, anh nhớ chia cho cho em vài mét để xây cái nhà cấp 4 nho nhỏ nhé. Anh Khoa phì cười, ghé tai tôi nói nhỏ: – Tặng cho em hẳn một biệt thự, thích không? Tôi há miệng, định nói “Thích nhưng để em tự xây thôi”, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì thấy một bóng hình quen quen cùng trợ lý đi vào. Ban đầu tôi nghĩ là mình nhìn nhầm, hoặc mắt tôi bị đui rồi, nhưng mấy bà chị cùng công ty thấy anh thì lập tức nhao nhao lên: – Đấy, kia kìa, Quỳnh Chi, đấy, anh ấy đấy. Anh đẹp trai mà tối qua bọn chị gặp đấy. – … – Ôi mẹ ơi, thế hóa ra anh ấy cũng đến đây đấu giá à? Có duyên thế. Đứa nào đi thăm dò xem anh ấy ở công ty nào rồi xin số điện thoại đi xem nào. Tất nhiên là tôi biết “anh đẹp trai” kia ở công ty nào, số điện thoại bao nhiêu, thậm chí mỗi đêm tôi còn ngủ cùng anh ấy nữa kia. Nhưng tôi không dám nói, lúc ấy chẳng hiểu sao lại xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, chỉ im lặng cúi đầu thật thấp chỉ vì một ý nghĩ lãng xẹt: cúi đầu thấp thì anh không thấy tôi. Trời ạ, tôi đúng là đ.iên rồi, sao tự nhiên gặp anh ở buổi đấu giá lại xấu hổ đến luống cuống thế này, tim còn đập nhanh nữa! Trong lúc mọi người còn đang thắc mắc không biết anh đẹp trai đó ở công ty nào thì bỗng dưng anh Khoa lại lên tiếng: – Tổng giám đốc của Hằng Phong. – Hả? Tổng giám đốc Hằng Phong ấy hả sếp? – Ừ. Mới nộp hồ sơ đấu giá cách đây mấy ngày, là trường hợp “hồ sơ vớt”. – Ơ, em tưởng ngừng bán hồ sơ lâu rồi chứ sếp, vẫn có hồ sơ vớt ạ? Một người khác chen miệng vào: – Hằng Phong là công ty lớn mà, muốn lách luật thì bỏ tiền ra là người ta sẽ nể mặt thôi. Nhưng em nghĩ mãi vẫn không hiểu, Hằng Phong có nhiều dự án tầm cỡ hơn nhiều rồi mà, với cả tháng trước vừa xây Resort to đùng đoàng ở Tam Đảo đó thôi, giờ tự nhiên vào tận đây giành lô đất nhỏ này làm gì nhỉ? Còn nộp hồ sơ vớt nữa. Ánh mắt của anh Khoa như có như không liếc nhìn tôi, mỉm cười đầy hàm ý: – Anh cũng không rõ, nhưng chắc là tự nhiên thấy thích lô đất này thôi. – Ôi đấu với Hằng Phong cũng khó đấy sếp ạ. Lần này sếp cố gắng nhé. – Anh biết rồi. Bọn tôi vừa nói đến đây thì buổi đấu giá bắt đầu, ban tổ chức ổn định trật tự cuộc họp xong xuôi mới công bố quyết định và tiến hành đấu giá. Trong lúc chờ đợi, có mấy lần tôi lén lút liếc sang anh nhưng chỉ thấy đúng một sườn mặt, từ đầu đến giờ Thành không hề nhìn tôi, anh rất nghiêm túc lắng nghe công bố của ban tổ chức, chỉ có trợ lý của anh nhận ra tôi nên khẽ gật đầu, mỉm cười một cái thay cho lời chào hỏi. Tôi thì sợ bị mấy bà chị bên này phát hiện nên cũng gượng gạo cười đáp lễ rồi nhanh chóng quay đi. Nhưng chẳng hiểu sao từ khi thấy Thành xuất hiện ở đây là tôi không thể ngồi yên được, tâm trí chỉ mải mê nghĩ xem anh bắt đầu để ý đến lô đất này từ khi nào, tại sao cũng vào tận đây mà không hề nói với tôi… Cuối cùng, vì không nhịn nổi tò mò nên tôi lén lút lấy điện thoại ra, nhắn cho anh một tin: – Anh cũng tham gia đấu giá à? Ở bên kia, Thành cuối cùng cũng dời mắt cúi xuống nhìn điện thoại, vài giây sau máy tôi rung lên: – Không, tôi đến chơi thôi. Xùy, lại còn nói móc lại, tôi phụng phịu định bảo sao anh vào không nói với em, nhưng cùng lúc này hội trường bỗng dưng có tiếng người lao xao, ngước lên mới biết thì ra là chị Uyên đi vào. Hôm nay chị ấy mặc một bộ váy công sở màu đỏ, tóc búi cao, vì làn da trắng bóc nên trông thư ký của anh xinh đẹp nổi bật vô cùng, ai cũng phải trầm trồ. Nhất là mấy bà chị công ty tôi, ban nãy vừa rôm rả khen Thành đẹp trai, bây giờ thấy chị Uyên đi đến ngồi cạnh anh thì không nhịn được, đau khổ xuýt xoa: – Ôi mẹ, hóa ra là hoa đã có chủ rồi. Còn chưa kịp tán tỉnh mà đã thấy đối thủ VIP thế, thôi tao xin thua. – Công nhận là ông giám đốc Hằng Phong đẹp trai, mà bà kia cũng đỉnh thật, dáng ngon cứ như người mẫu. Mặt cũng ngon nữa. Kìa kìa, nhìn mắt bà ấy nhìn ông kia đắm đuối thế, đúng người yêu của nhau rồi còn gì nữa. – Mà trước giờ tao thỉnh thoảng vẫn nghe nói sếp Hằng Phong với thư ký là một đôi mà. Chắc bà này là thư ký đấy nhỉ? Nghe mọi người nói thế, tự nhiên tôi cụt hứng, cảm giác nhộn nhạo vui mừng ban nãy bất giác cũng tan biến không còn một mẩu. Tôi lặng lẽ thở dài, không tiếp tục nhắn tin mà tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi áo, cùng lúc này trên khán đài có tiếng ban tổ chức vang lên: – Giá khởi điểm lô đất xxx là 450 triệu đồng. Mời các đơn vị và cá nhân tiến hành đấu giá. Một công ty giơ biển lên, nói: – 455 triệu. – 470 triệu. – 500 triệu. Bên Hằng Phong, trợ lý là người giơ bảng tham gia đấu giá, Thành yên tĩnh ngồi một bên, tựa như không hề có ý định can dự vào. Tôi để ý thấy thỉnh thoảng chị Uyên ghé tai anh nói gì đó, Thành cũng mấp máy đáp lại, nhưng ở quá xa nên tôi không nghe thấy. Mà nhìn bọn họ tình tình tứ tứ như vậy thì tôi khó chịu, thế nên sau đó tôi dứt khoát không nhìn nữa, chỉ tập trung tư vấn giá tốt nhất để anh Khoa “tham chiến”. Lúc giá trị lô đất đã lên đến 5 tỷ 255 triệu thì một số bên đã bắt đầu bỏ cuộc, đến 12 tỷ thì chỉ còn hơn chục công ty tầm trung và cỡ lớn tiếp tục tham gia. Anh Khoa nhíu mày, ghé tai tôi nói nhỏ: – Em dự đoán còn có thể lên đến bao nhiêu? – Ít nhất là 24 tỷ. Vì sợ người khác nghe được nên tôi cũng buộc phải kề sát tai anh Khoa, thấp giọng nói: – Bên Thiên Trường vừa mới lấn sân vào khai thác đá, vốn liếng hầu như đã tập trung vào giành quyền khai thác mỏ, chắc cũng không muốn bỏ thêm quá nhiều tiền mua lô đất này đâu. Em nghĩ Thiên Trường sẽ dừng ở mức 15 tỷ. – Ừ. – Công ty Quyết Cường vừa mới dính thanh tra, cũng không dám bỏ ra quá 20 tỷ để mua đất, như thế sẽ dễ tiếp tục rơi vào tầm ngắm… Tôi phân tích tình hình một hồi, anh Khoa cũng gật gù nghe, tới khi xong xuôi, anh ấy mới hỏi: – Còn Hằng Phong thì sao? Tôi hơi ngây người, không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì tôi dù là một cổ đông lớn của Hằng Phong nhưng lại chẳng thể đoán được ý của tổng giám đốc ra sao cả. Anh thực sự muốn giành lô đất này vì nhìn thấy tiềm năng phát triển của nó, hay chỉ đơn giản là vì anh dạy cho tôi một bài học, cho tôi nếm trải mùi vị của kẻ thua cuộc và toàn tâm toàn ý quay trở về Hằng Phong? Không, dù thế nào thì tôi cũng sẽ rời khỏi Kiến Vũ trong tư thế ngẩng cao đầu, tôi sẽ không thua trước anh. Để xem trong cuộc chiến này, anh thắng hay tôi mới là người thắng. Sau cùng, tôi không trả lời vào trọng tâm, chỉ nói: – Đạt mốc 24 tỷ thì có lẽ chỉ còn hai hoặc ba công ty thôi. Lúc ấy, nếu như anh mạnh tay, thì khả năng chúng ta giành được lô đất sẽ rất lớn. Tất nhiên, em nghĩ về lâu về dài, nếu khai thác tốt thì giá trị lô đất này sẽ không dừng ở 24 tỷ mà sẽ hơn gấp nhiều lần. – Quỳnh Chi. – Dạ. – Lô đất này anh muốn giành vì em. Lời nói này khiến tôi vô cùng chấn động, tôi mở to mắt nhìn anh Khoa, lại bắt gặp một ánh nhìn kiên định của anh ấy, tự nhiên lại cảm thấy nếu như sau này tôi ly hôn, nếu ở bên một người đàn ông vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy cũng không tồi. Thế nhưng bây giờ tôi vẫn đang là vợ của người ta, không thể hứa hẹn, càng không thể chấp nhận được tình cảm này, cho nên sau đó tôi chỉ nói: – Cảm ơn anh, nhưng trước hết cứ đấu giá đi đã. – Ừ. Bên trên tiếp tục có tiếng hô của người trong ban tổ chức, đúng như tôi dự đoán, khi mốc giá lên hơn 15 tỷ thì Thiên Trường bỏ cuộc, 20 tỷ thì Quyết Cường cũng úp biển, khi giá lên cao hơn nữa thì chỉ còn duy nhất mình Kiến Vũ và Hằng Phong đấu với nhau. Anh Khoa ra giá theo tư vấn của tôi: – 21 tỷ. Trợ lý của Thành bắt đầu giảm khoảng cách giá: – 21 tỷ 100 triệu. – 21 tỷ 150 triệu. – 21 tỷ 200 triệu. Với giá trị của lô đất hiện tại, chỉ nằm trong khoảng giá từ 24 đến 25 tỷ, nếu bên nào đấu giá cao hơn mức ấy, chắc chắn sẽ phải mua đấu giá cao hơn giá trị thực của lô đất, hơn nữa không khai thác tốt thì cũng rất dễ phải gánh lỗ. Cho nên tôi chỉ khuyên anh Khoa nên đấu giá cao nhất ở mức 24 tỷ 700 triệu. Lúc lên đến 24 tỷ 450 thì điện thoại trong túi tôi rung lên, mở ra mới thấy nãy giờ Thành có gửi cho tôi mấy tin nhắn, tin đầu tiên anh nói: – Thực lực Kiến Vũ không tệ. Tin gần nhất chính là: Tôi rất có hứng thú với lô đất này. Lúc ấy, bất giác tôi ngước lên nhìn anh, thấy chị Uyên đang thì thầm vào tai anh điều gì đó, nhưng ánh mắt Thành lại hướng về phía tôi. Lần này, tôi không hề tức giận, chỉ nhoẻn miệng cười, ngón tay nhanh chóng gõ xuống một tin: – Em cũng rất có hứng. Hay là chúng ta đánh nhau một trận sứt đầu mẻ trán đi. – Được, cổ đông lớn Quỳnh Chi, tôi không nhân nhượng em cũng đừng trách. – Tổng giám đốc Thành, anh dám rút từ quỹ công ty ra một số tiền lớn để mua một mảnh đất giá trị không tương xứng không? Tôi biết tính anh trước giờ vẫn luôn tính toán rất cẩn thận mọi đường đi nước bước của Hằng Phong, nghĩ anh sẽ không chi tiêu một số tiền vô bổ cho một miếng đất ở tít Phú Quý nên mới mạnh miệng thế, ai ngờ anh nói: – Không sao, tôi bỏ tiền riêng là được. Tôi nghiến răng, không buồn nghe bên trên đã đấu giá đến đâu rồi, chỉ tiếp tục nhắn: – Sao anh nhất quyết phải giành lô đất này với Kiến Vũ? Thành không trả lời tin nhắn nữa, nhưng cùng lúc này tôi ngước lên mới thấy anh đã tự tay cầm biển, bình thản nói một câu: – 25 tỷ. Đang từ 22 tỷ nhảy vọt lên 25 tỷ, toàn bộ hội trường đang xôn xao bàn tán cuộc đấu giá, nghe vậy thì lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tổng giám đốc Hằng Phong. Tôi định quay sang nói anh Khoa bỏ cuộc, nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh Khoa đã giơ biển lên, dứt khoát đáp trả: – 25 tỷ 500 triệu. – 26 tỷ. – 26 tỷ 500 triệu. Sống lưng tôi ngay lập tức lạnh buốt, vội vàng bấu tay anh Khoa, đè thấp giọng nói: – Anh, vượt quá giá trị thực lô đất rồi. Ngừng đi, nhường lô đất đó cho Hằng Phong. – Quỳnh Chi, anh nói anh giành lô đất này vì em. – Em không cần, à không, sau này mình đấu giá lô khác cũng được. Thực lực Hằng Phong lớn lắm, mình không giành nổi đâu. Nghe em, úp biển đi. – Không. Anh phải giành bằng được lô đất này. Nói xong, không đợi tôi đáp, anh Khoa đã tiếp tục hô: – 27 tỷ. – 27 tỷ 500 triệu. Con số cứ thế tăng lên, mọi người càng lúc càng nhốn nháo vì không biết Kiến Vũ và Hằng Phong định làm cái gì, dùng tiền để đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán hay gì? Tôi thật hết nói nổi với hai người đàn ông này, khi giá tiền lên đến 29 tỷ cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, đành nhắn cho Thành thêm một tin: – Anh dừng đi, lô đất đó không đáng giá chừng ấy tiền đâu. – Bảo sếp em dừng trước đi. – Anh ấy đ.iên thì em không nói, nhưng chẳng lẽ anh cũng định đ.iên theo à? Anh dừng đi, đừng cố chấp nữa. Kiến Vũ với Hằng Phong đâu có thù với nhau, đánh nhau thảm thế cũng có tác dụng gì đâu. Anh dừng đi. Nếu là tiền công ty thì tôi không nói, nhưng đây là tiền riêng của Thành, tôi xót thay cho anh, hơn nữa cũng không muốn anh bị người ta cười vì bỏ cả đống tiền vào một mảnh đất không bằng chừng ấy giá trị nên mới khuyên nhủ. Thế nhưng Thành vẫn kiên quyết không nghe mà vẫn khăng khăng tiếp tục đấu giá. Sau cùng, tôi phải nhắn: – Nể mặt em, dừng đi được không? Em nhận thua, anh dừng đấu giá đi. Giữa hội trường cả trăm người, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén hướng về phía tôi. Thành yên lặng nhìn tôi rất lâu, rất lâu, đôi đồng tử sáng ngời của anh lạnh dần, lạnh dần, sau đó khi Ban tổ chức hô to: – 30 tỷ lần thứ nhất. – 30 tỷ lần thứ hai. Khi đến 30 tỷ lần thứ 3 thì anh dứt khoát quay đi, sau đó lặng lẽ úp biển. Ban tổ chức lập tức thông báo: – Công ty bất động sản Kiến Vũ đã mua thành công lô đất xxx, trị giá 30 tỷ. Chúc mừng công ty bất động sản Kiến Vũ. Tiếp theo là một tràng pháo tay vang lên, nhân viên trong công ty tôi vui mừng hò reo, những công ty đối tác tiến tới bắt tay chúc mừng, tôi cũng niềm nở tươi cười cảm ơn từng người, nhưng trong lòng thì không thể vui nổi. Trong đám người lộn xộn, tôi để ý thấy Thành cùng chị Uyên và trợ lý rời đi, tôi muốn đuổi theo nhưng đông quá, không chen được, với cả đi lúc này cũng không ổn nên đành phải đợi đến khi ra xe về mới cầm điện thoại nhắn cho anh một tin. – Cảm ơn anh. Tất nhiên, Thành không rep, tôi cũng chẳng biết anh ở khách sạn nào mà tìm đến, hơn nữa cũng sợ làm phiền anh “nghỉ dưỡng cùng người yêu” nên cuối cùng đành thôi. Chiều hôm ấy, phải làm các thủ tục để chuẩn bị nhận tài sản đấu giá nên tôi với mọi người chạy như con thoi, đến tận 6h mới trở về khách sạn, chưa kịp nghỉ ngơi thì các chị đã bắt thay đồ đẹp để ra bờ biển ăn hải sản nướng. Hôm nay, sếp mở tiệc chiêu đãi vì Kiến Vũ đã giành được lô đất kia. Thực ra, ăn hải sản nướng vốn là yêu cầu của tôi trước khi vào đây đấu giá, cứ nghĩ anh Khoa đã quên rồi, nhưng đến giờ anh ấy vẫn nhớ. Thậm chí còn thuê người trang trí và lắp một giàn bóng điện bên bờ biển, những con ốc nhỏ màu trắng xếp thành chữ Thank you for coming to me. Các chị cùng công ty tôi ồ lên, nửa đùa nửa thật trêu: – Ôi, hôm nay sếp Khoa tỏ tình với Quỳnh Chi hay sao mà lãng mạn thế này. Em là em nghi ngờ hai người lắm đấy nhé. Tôi lập tức xua tay: – Ôi các chị đừng nói thế không người ta tưởng thật lại không dám tán sếp mình nữa bây giờ. Cái này là do bên design tự trang trí đấy chứ, đúng không sếp. Anh Khoa thấy tôi vẫn nhất mực trốn tránh cũng không gượng ép, chỉ mỉm cười: – Ừ, hôm nay mời mọi người liên hoan vì Kiến Vũ mua thành công lô đất trong này. Về sau chắc sẽ được vào nhiều lần nữa đấy. Nhưng mà thôi, lần đầu đến thì cứ phải uống một bữa, ăn mừng thật say đi đã. Ly này tôi mời mọi người, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi và Kiến Vũ đến đây, cùng nhau giành được lô đất ở đảo Phú Quý này nhé. – Chúc mừng sếp, cạn ly. – Cạn ly. Hôm đó mọi người ở bên bờ biển cùng uống rượu, cùng hát, cùng ăn hải sản, ai cũng đều vui nên uống rất nhiều, tôi cũng vậy. Thế nhưng khi bắt đầu say thì tôi lại nhớ đến một người mà lẽ ra giờ khắc này tôi không nên nhớ, tôi nghĩ đến chị Uyên ngồi bên cạnh anh vào buổi đấu giá hôm nay, nghĩ đến những lời khen ngợi bọn họ xứng đôi vừa lứa, nghĩ đến cả việc nếu tối hôm qua và thậm chí cả tối nay anh ở lại trên đảo Phú Quý này, liệu anh có ngủ cùng chị ấy? Tôi không biết, cũng không muốn biết, nhưng sao cứ nghĩ tới là trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Mà càng khó chịu thì tôi càng uống nhiều, uống đến mức khi tàn cuộc thì đã say đến sao bay đầy trời rồi. Anh Khoa đưa cho tôi một cốc nước ấm, đỡ lấy vai tôi: – Quỳnh Chi, em có đi nổi nữa không? Tôi say quắc cần câu, gật gà gật gù đáp: – Em đi được mà. Ở đây gần khách sạn, đi một đoạn là đến thôi. Em với các chị về đây, anh cũng về luôn đi. – Để anh dìu em về. – Không, em vẫn tỉnh, em tự đi được mà. Anh Khoa cười cười, thấy tôi nói líu cả lưỡi cũng không buồn đôi co với tôi nữa, chỉ kéo tôi đứng dậy. Lúc này các chị trong công ty cũng say không kém tôi, mọi người khoác vai nhau vừa đi vừa hát ỏm tỏi. Tôi cũng ham vui nên nhanh chóng nhập hội, cả lũ hát đủ 10 bài thì cũng về đến nơi, nhưng phòng tôi xa nhất nên sau đó chỉ còn mỗi anh Khoa đi cùng tôi về. Tôi say, nhưng vẫn còn chút lý trí nên bảo: – Sắp về đến phòng em rồi, em đi được ấy mà. Anh về nghỉ sớm đi. – Quỳnh Chi. – Dạ. – Mấy con ốc ở bờ biển tối nay không phải là bên design tự trang trí đâu. Đầu óc tôi quay quay, phải lục đục vận hành mãi mới nhớ được mấy con ốc được xếp thành hình Thank you for coming to me trên bãi cát lúc nãy. Đang ậm ừ định nói thì bỗng dưng anh Khoa nắm lấy tay tôi: – Trước giờ anh từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa một ai cho anh cảm giác như em. Chưa có ai khiến anh phải cảm thấy mong ngóng mỗi ngày được đến công ty đi làm, cũng chưa có ai làm anh cười nhiều như em cả. – Ơ… em… – Em cũng hiểu được tình cảm của anh phải không? Tôi há miệng, ngây ngốc nhìn anh Khoa rất lâu mới gật đầu: – Vâng. Em… hơi hơi hiểu… – Còn anh thì chỉ hiểu một điều. Anh Khoa mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi: – Biết rõ có tiền cũng không mua được tình cảm của một người, nhưng vẫn muốn giành được lô đất này vì cô ấy. Quỳnh Chi, sau này anh sẽ không để dành vài mét đất cho em xây nhà cấp 4 đâu. Anh xây cho em một Resort ở đây, khi nào em muốn ngắm bình minh thì đến, được không? Tôi nghĩ câu nói này sẽ rất có sức hấp dẫn đối với rất nhiều cô gái, một người đàn ông sẵn sàng vì mình mà sẵn sàng bỏ ra tận 30 tỷ, còn xây một Resort cho mình có thể thoải mái ngắm bình minh, chắc chắn không cần phải hoa mỹ thêm cũng đã đủ đổ đứ đừ rồi. Nhưng tôi thì khác… Bởi vì trong tim tôi chỉ có thể chứa một người đàn ông nên tôi không thể nhận được, càng không thể đồng ý ở bên anh Khoa. Chỉ là, trong lúc tôi còn chần chừ chưa kịp nói thì bỗng dưng anh Khoa đã kéo tay tôi lại, ôm lấy tôi vào lòng: – Quỳnh Chi, không cần phải trả lời ngay, chỉ cần em nghe là được rồi. – … Tôi hơi khó chịu, định đẩy anh Khoa ra rồi đứng thẳng người, nhưng hình như anh ấy cũng say nên ôm tôi rất chặt, tôi cố đẩy ra mấy lần nhưng không được. Chẳng thể phản kháng kịch liệt vào lúc này nên cuối cùng tôi chỉ có thể nói: – Anh Khoa, buông ra rồi nói, được không. – Quỳnh Chi, anh rất thích… Anh Khoa còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cả người tôi bị giật mạnh về phía sau, còn chưa kịp định thần chuyện gì thì đã nghe xung quanh vang lên một tiếng “Bốp” rất mạnh, tiếp theo là âm thanh ai đó khẽ rên lên. Anh Khoa bị đánh bật cả máu mồm, còn Thành thì xắn tay áo đứng trước mặt anh ấy, hai mắt đỏ ngầu: – Lợi dụng người say để làm mấy trò bậy bạ không đáng mặt đàn ông đâu.