Biệt Thuyết Ái Nhĩ

Chương 7: Kịch hay



Blue vui vẻ đọc mấy dòng tin nhắn bạn gái gửi đến rồi tủm tỉm cười một mình. Anh vừa đi vừa nhìn điện thoại, chẳng mấy chốc đã đến công ty nơi làm việc. Cuộc trò chuyện với Sky phải kết thúc, Blue tiếc nuối nhắn dòng tin cuối cùng rồi tắt máy.

Blue vừa bước vào phòng đã thấy Saint ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, cậu còn rất hăng hái liên tục gõ phím máy tính, miệng Saint không quên ngâm nga vài câu hát tỏa ra ý vui vẻ.

Tay Blue vỗ lên vai Saint rồi nhanh chóng đến ngồi bên cạnh cậu, như thường ngày không quên châm chọc vài câu: “Cậu đến sớm thật đấy.”

Saint cảm nhận được ngữ điệu Blue khác thường nên nhíu mày, biết chắc người đang ngồi cạnh đối với cậu không có ý gì khác ngoài trêu ghẹo, chẳng qua là vì nể mặt việc chơi thân đã lâu nên Saint mới không lập tức bỏ đi. Saint tháo tai nghe chỉ mới đeo một bên tai ra, lúc Blue đến vỗ vai thì cậu vẫn chưa kịp đeo cho bên còn lại.

Blue nói: “Dạo này cậu đến sớm hơn cả giám đốc nữa, hay thật. Lúc trước nhân viên mới vào làm còn tưởng cậu mới là sếp cơ. Tớ nhớ cô ấy còn khen cậu còn trẻ mà có sự nghiệp lớn thật đấy.”

Trân Châu mang theo vài tệp hồ sơ đi ngang qua hai người, sau khi đặt chúng lên bàn thì tiếp lời: “Đúng vậy, đến sớm hơn thường ngày rất nhiều.”

Trân Châu là thư kí phụ trách hướng dẫn người mới, dáng người cô có hơi gầy nhưng lại mang gương mặt bầu bĩnh đáng yêu.

Cũng giống như Blue, Saint và Trân Châu thân thiết hơn các đồng nghiệp khác ở công ty, mặc dù ba người họ làm tại hai bộ phận khác nhau nhưng nếu muốn thì chẳng gì ngăn cản nổi con người tìm cách.

Vì không nhịn được cười nên Blue liên tục ha ha vài tiếng. Trân Châu rất hiếm khi chọc Saint, lần này hùa theo Blue thì chắc cũng đã có nghi ngờ gì đó.

Saint hiểu được bọn họ đang có ý dò hỏi, bản thân cậu cũng không cố né tránh việc trả lời. Dù gì hai người chính là đồng nghiệp thân thiết nhất, trước sau đều sẽ biết tất cả.

Đường phố khu Saint sinh sống đông đúc nhưng chưa từng xuất hiện tình trạng kẹt xe như những nơi sầm uất. Ghế ngồi trên xe buýt không nỡ để người khác đứng đợi, vì thế nên không khiến nhiều người khó chịu mà vẫn lựa chọn nó thành phương tiện di chuyển hằng ngày.

Tuyến xe buýt gần công ty nhất đến nơi thì vừa vặn vào giờ làm việc, nếu muốn đi làm sớm thì chỉ còn cách dùng xe riêng. Dù Saint sở hữu mấy chiếc xe nhưng vì ỷ lại nhà bản thân gần công ty nên liên tục thức khuya dậy trễ, có mấy hôm đi muộn đến công ty vẫn phải nộp phạt.

Có xe riêng hay không đối với Saint cũng chẳng khác là bao, cậu vẫn nên điều chỉnh lại ý thức, tiếp đó là hành động.

Blue trong lúc cười cũng không quên hỏi: “Nhưng thế lực lớn nào làm cậu bất thường thế này?”

Saint nói: “Dạo này không tự đi xe nữa nên đến sớm được chút thôi.”

Blue và Trân Châu đồng thanh: “Ai?”

Saint ngại miệng không muốn trả lời, cậu tìm đề tài chuyển đổi cuộc trò chuyện qua thứ khác: “Blue, sao cậu lắm mồm thế.”

Blue bất bình, cảm thấy Saint chỉ trách một người thì thật không công bằng: “Sao chỉ nhắm vào tớ, Trân Châu cũng có phần mà.”



Saint nói: “Cậu chấp nhất với con gái à, con bé thậm chí nhỏ hơn tụi mình một tuổi.”

Trân Châu vui vẻ, gật đầu tán thành, chỉ vì may mắn sinh sau Blue hai tháng.

Blue bất mãn, như thường nói thêm một câu dỗ dành: “Đùa thôi mà, trưa nay ăn gì tớ mời.”

Saint quay chiếc ghế đang ngồi chếch qua hướng khác: “Tớ không thiếu chút tiền đó.”

Blue nhìn thấy thái độ Saint rõ ràng là gài mình, hai tay anh đặt trước ngực bèn nói một câu: “Nói thẳng đi.”

Saint quay sang Trân Châu, đối với cô dịu dàng trìu mến: “Nghe nói cậu định mua vé ra miền Bắc vào kì nghỉ ngắn, tớ vẫn chưa đến đó bao giờ.”

Trân Châu nói: “Chút tiền đó cậu thiếu gì chứ, thường niên cậu hay đi chơi với Blue mà.”

Saint cười gian: “Quan trọng là cậu đi một mình thì sẽ chán lắm, lần này mặc dù Blue không đi cùng nhưng cậu ấy thanh toán cả.”

Trân Châu nghi ngờ, vội đưa hai tay bắt chéo trước ngực: “Cậu bỏ Blue lại một mình à, âm mưu gì tớ? “

Blue lay người Saint, cố chấp níu kéo một cách rất miễn cưỡng, Đồng lương ít ỏi của Blue không đủ để hai người họ du lịch thoải mái được, chưa kể đến việc không có phần của bản thân. Cũng may là Saint chỉ nói đùa, Blue chỉ cần tìm cho cậu một cái cớ đi chơi là được.

Saint nói với Blue: “Cậu cứ đi với bạn gái Sky yêu quý của cậu là được mà, Trân Châu chỉ có một mình, cậu ấy đi xa như thế tớ không an tâm.”

Nói rồi Saint lại quay sang Trân Châu thắc mắc: “Nhưng trời trở lạnh rồi sao cậu lại ra Bắc?”

Blue tỏ vẻ thích thú chen vào: “Đi gặp bạn trai.”

Loa phát thanh của từng bộ phận phát lên từng âm rõ chữ “Hôm nay ban lãnh đạo sẽ đến giám sát đột xuất công ty, tất cả mọi người khẩn trương làm việc. Sau khi có thông báo chính thức sẽ tập hợp tại sảnh chính để tiếp đón, mong mọi người mau chóng cập nhật thông tin thời gian đã được gửi.”

Ngoại trừ buổi lễ khai trương công ty thì đây là lần đầu chủ tịch đích thân đến thị sát, nhân viên đồn thổi ra vào việc công ty rất có khả năng đã gặp vấn đề nghiêm trọng, nếu như là sự thật, nhân viên nhỏ như bọn họ chỉ còn cách tự cứu lấy bản thân.

Nhân viên lớn nhỏ đều tập hợp tại sảnh chính công ty rồi trật tự xếp thành hai hàng, chủ động chừa lại khoảng trống lối đi vào. Theo quy tắc được định trước thì Mr. Tùng đứng đối diện cửa, hai hàng người sẽ ở hai bên trái phải của anh và giảm dần theo chức vụ, chức vụ ngang nhau đứng đối diện nhau, chức vụ thấp hơn nữa đứng ở hàng hai và ba.

Hầu hết mọi vị trí đều đã kín cả, chỉ duy nhất phía đối diện thư kí Hân là một khoảng trống, thư kí Hân quan sát một lượt xem ai có thể che lấp vị trí này lại, nếu không đội hình trông rất trống rỗng. Nhiều người đều cố gắng tránh né ánh mắt thư kí Hân nhìn đến, ngược lại cũng có người nhìn cô rất lâu vì mong bản thân sẽ được chọn.



Saint cảm thấy bản thân thật may mắn, vì hôm nay phải đi kí hợp đồng nên cậu đã mặc sơmi trắng để trông lịch sự hơn. Chỗ đứng của Saint gần sát với phía cửa, cố gắng chen chút mới có chỗ đặt chân vào. Saint cố đững vững, nếu lúc bảo vệ mở cửa cho chủ tịch vào mà cậu bổ nhào về phía ông thì rất mất mặt.

Thư kí Hân xem tin nhắn vừa nhận được liền nói: “Chủ tịch đến rồi.”

Nghe chủ tịch đã đến, đồng nghiệp đứng bên cạnh Saint khẩn trương lấn cậu qua một chút, chỉ vì thế Saint đành phải lùi về hàng phía sau. Vốn dĩ có thể đứng hàng đầu tiên, Saint trong lòng tất nhiên không cam tâm nhưng bất lực.

Mr. Tùng không thấy Saint đâu, biết việc cậu bị che khuất nên kiếm chuyện vội gọi cậu đến gần nói vài câu.

Khi thư kí Hân nghe Mr. Tùng gọi Saint thì trong lòng cũng có chút hoảng, cô hiểu ý anh nên nói với Saint: “Cậu đứng phía đó đi.”

Thư kí Hân nhìn phía đối diện mình được Saint chần chừ đến che lấp, cậu trai trẻ trước mắt trông rất ra dáng, cô không ngờ chỉ cần thay đổi vị trí Saint liền giống như phát sáng vậy. Nếu có người nói Saint trông như có chỗ đứng ở công ty, thư kí Hân chắc chắn gật đầu tán thành.

Thời điểm hiện tại rất mẫn cảm, kinh tế toàn cầu không ổn định, công trình lớn nhỏ đều bị điều tra do nghi ngờ hối lộ đầu tư, lần lượt nhiều nơi trốn thuế không thể xoay sở. Ông Hà Cảnh đến vào đúng lúc này làm toàn bộ nhân viên một phen phát hoảng, không tránh khỏi nghi ngờ lo sợ.

Nếu như là tranh đấu cá nhân sẽ có phần đơn giản hơn, Hà Cảnh và Mr. Tùng chỉ cần riêng tư giải quyết vấn đề thì người khác sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng trên báo chí truyền thông hay đưa tin và đồn đoán, hai anh em nhà họ Hà có mối quan hệ rất tốt, chẳng nghĩ ra được có thể xảy ra hiềm khích gì. Có khi gia đình này bên ngoài tỏ ra hiếu thảo thuận hòa, bên trong gió cuộn sóng dữ.

Chẳng qua chỉ là một chút nghi ngờ mà một thời gian sau sẽ tự động làm rõ, nhưng nhân viên công ty cố tỏ thái độ rất cần công việc hiện tại, có người chủ động tăng ca mấy ngày liên tiếp bất chấp sức khỏe để được nán lại công ty, có người mất ăn mất ngủ tạo dựng đề án tối ưu hiệu quả. Nhờ vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn sau, công ty do Mr. Tùng quản lý trong mắt các cổ đông và công ty con khác thuộc sở hữu D&V thăng lên mấy hạng.

Trong cuộc họp gần đây Mr. Tùng đã từng thắc mắc tại sao nhân viên dạo này liều mạng làm việc, dù gì bọn họ cũng bán mình cho công ty của anh, không hỏi thăm thì chẳng nhìn mặt gấu trúc nổi. Câu trả lời không ngờ lại là do yêu nghề, nhân viên ai nấy ngại miệng không dám nói do sợ bị Mr. Tùng tức giận trách phạt.

Không để nhân viên công ty đợi lâu, chủ tịch tập đoàn D&V nhanh chóng xuất hiện. Ông Hà Cảnh khoác lên mình một bộ đồ lịch sự thoải mái, dáng áo hơi rộng hơn so với dáng người. Mái tóc của Hà Cảnh theo năm tháng hiện rõ, màu tóc đen trắng xen kẽ nhau nhưng không ít đi. Gương mặt bình thường có phần lạnh lùng nên Hà Cảnh đã cố giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, kéo ngắn khoảng cách xa lạ với các nhân viên ở đây.

Nhân viên công ty nhìn ông Cảnh có chút vui vẻ thì giảm nhẹ được chút kiêng dè, riêng đôi tay run rẩy ban đầu vẫn không khống chế được.

Ban đầu nhân viên ai nấy đồn rằng do công ty gặp phải vấn đề nghiêm trọng nên chủ tịch mới đích thân đến xem tình hình rồi chỉ trích, chẳng ngờ thái độ của ông Cảnh lại không tỏ ra ý tức giận nào. Chủ tịch đi đến đứng đối diện Mr. Tùng, đặt tay lên vai anh vỗ hai cái.

Hà Cảnh nhìn thư kí Hân rồi gật đầu, từng được cô giúp vài việc vặt nên ấn tượng trong lòng ông rất tốt. Ông Cảnh từng nói với thư kí Hân lúc mới vào làm, nếu lúc nào không chịu nổi tính cách khó chiều của Thanh Tùng thì hãy đến chỗ ông tiếp tục làm việc, ai mà ngờ được cô không như nhưng thư kí cũ kia mà làm đến tận bây giờ.

Ông Cảnh cố ý nhìn qua Saint đang đứng bên cạnh Mr. Tùng rồi gật đầu khen: “Đứa trẻ này ưa nhìn thật này, trông cũng rất ưu tú.”

Saint cúi thấp người: “Cảm ơn chủ tịch.”

Mr. Tùng rất muốn đánh hai người họ, diễn tuồng cũng phải xem hoàn cảnh. Hà Cảnh khen Saint đẹp trai chẳng khác gì khen gen của bản thân tốt, di truyền đúng chỗ cần dùng, đáng tiếc tuồng hay này chỉ có Mr. Tùng xem hiểu.

Nhân viên ganh tị với Saint được đứng chỗ đẹp, nếu là bản thân cũng sẽ được khen vài câu trước mặt Mr. Tùng, dù có là khen xã giao đi chăng nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.