Biến Yêu Thành Cưới

Chương 93: Số còn lại?



Edit: Chilli Mai

Chỉnh dịch: Sahara

Dương Cẩm Ngưng ra cửa mới phát hiện, Cố Thừa Đông hẳn là không nhàn rỗi mới đúng. Bởi vì màn hình tinh thể lỏng trên quảng trường đang phát một tiết mục trò chuyện, đối tượng phỏng vấn là một một cụ già ở một cửa hàng. Chương trình này gần đây luôn lấy chủ đề mà các chương trinh khác không dám làm, hơn nữa còn là những tin tức lần đầu tiên công bố. Đương nhiên, thu hút được lòng hiếu kì của người xem cũng cần trả giá lớn, ví dụ như chương trình này đã bị rất nhiều ngôi sao lên tiếng kháng nghị. Lúc này, MC đang khéo léo dẫn dắt bà cụ nói ra những nội dung vốn không liên quan tới cuộc phỏng vấn, chẳng hạn như chuyện tranh đua giữa Cố thị và Thịnh Ân tại thương trường.

Dương Cẩm Ngưng thực sự bội phục MC, hoàn toàn không để lộ dấu vết dụ dỗ này, làm cho thần không biết quỹ không hay. Xem xong, cô mua đồ ăn chuẩn bị trở về nhà. Trong lòng nghĩ, hiện tại Cố thị do Cố Kế Đông quản lý, lại đối đầu với Thịnh Ân Quốc tế, không biết Cố Kế Đông rốt cuộc muốn làm cái gì.

Cô đi một đoạn, đột nhiên ngừng bước, quả nhiên, cô vừa nghĩ gì thì chuyện đó xảy ra.

Cách đó không xa có một chiếc xe cũng dừng lại, Cố Kế Đông hẳn là vô tình lái xe tới đây, nên mới trùng hợp đi ngang qua.

Đã là người quen, đương nhiên nên tán gẫu một chút.

Dương Cẩm Ngưng còn đang cầm đồ ăn vừa mua, rất ra dáng một phụ nữ đảm đang. Một người như cô, nhất định không tiện đi vào nơi cao cấp này, nhưng đi cùng Cố Kế Đông, cô lại rất có hứng muốn biết thái độ của những người phục vụ ở đây sẽ thế nào. Đáng tiếc là, bọn họ tố chất làm việc rất tốt, luôn mỉm cười ôn hòa với cô.

Sau khi ngồi xuống, Cố Kế Đông gọi một tách cà phê

Dương Cẩm Ngưng không thích thứ đắng đó,  muốn uống cái khác nhưng ở đây chỉ có cà phê. Nhân viên phục vụ có chút lúng túng, Cố Kế Đông đành gọi cho cô một ly nước lọc.

Cố Kế Đông nhìn chằm chằm số đồ ăn Dương Cẩm Ngưng đặt  bên kia, không biết đang suy nghĩ gì, anh đột nhiên cười cười. “Cô bây giờ sống rất tốt nhỉ.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn giọt nước trên bàn, có lẽ là lúc người ta lau bàn bỏ sót nên bây giờ vô cùng gây chú ý.

“Cậu rất thất vọng hả?”Ngữ khí của Dương Cẩm Ngưng không được tốt lắm. Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, tuy rằng cô đã từng hoài nghi nhưng cũng không hề quá quan tâm, một là vì không cần thiết, hai là vì cô cũng không muốn khiến anh ta khó chịu, tốt nhất là giả vờ không biết.

Cố Kế Đông sờ sờ cằm mình, “Cô nói giống thật quá nhỉ.”

Dương Cẩm ngưng cắn môi, “Tôi nhớ rằng tôi không có đắc tội với cậu. Hay là, thái độ của cậu với Cố Thừa Đông vẫn luôn được cậu giấu kĩ?”

Cố Kế Đông cười: “Cô có suy nghĩ đến nguyên nhân không?”

Nụ cười của anh ta không hề có ý tốt.

Dương cẩm Ngưng chỉ cảm thấy lòng dạ người này thật thâm sâu, ở Cố gia nhiều năm như vậy cũng chỉ lộ ra bộ dạng bất cần, e rằng ngay cả cha mẹ anh ta cũng cho rằng anh ta thờ ơ với  Cố thị. Nhưng thực chất, anh ta lại là người cuối cùng được lợi.

Người như vậy rất đáng sợ. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy may mắn vì trước đây không tiếp xúc quá nhiều với anh ta.

“Không muốn biết.” Nếu nguyên nhân thật sự có thể không phải là đáp án khiến bản thân dễ chịu, kỳ thực không nhất thiết phải nghe. Có người hỏi trưởng thành là gì, với cô thì chính là không tò mò những thứ gọi là nguyên nhân, cũng không muốn đem bí mật mà bản thân biết chia sẻ cho người khác.

Cố Kế Đông nhìn cô, không nói gì nữa.

Dương Cẩm Ngưng đứng lên, “Con gái của tôi còn đang ở nhà, tôi đi ra ngoài đã lâu rồi, con bé sẽ sợ, tôi phải về đây.”

Anh ta không gật đầu cũng không lắc đầu. Cô không thèm để ý tới, đứng lên tự mình rời khỏi.

Cố Kế Đông nhìn tách cà phê nóng đang bốc hơi trên bàn, có những bí mật, vẫn nên chỉ thuộc về một người.

Dương Cẩm Ngưng vừa về tới nhà đã bị con gái tỏ ra ghét bỏ. Trước khi cô đi chợ, Nghệ Tuyền đã dặn đi dặn lại cô phải mua thạch hoa quả cho cô bé, vậy mà cô lại quên mất, chỉ mang về một túi đồ ăn lớn.

Nha đầu kia rất đau lòng, đau lòng, mếu máo nhìn mẹ.

“Đói bụng quá, con đói bụng quá” Tiểu quỷ kia nằm bò ra bàn, ngay cả đầu cũng không buồn nhấc lên.

Dương Cẩm Ngưng cho thức ăn vào tủ lạnh, thờ ơ nói: “Con nên đi học diễn kịch, con thích truyền hình hay điện ảnh?”

Nha đầu kia lăm lăm nhìn mẹ, nghe không hiểu hàm ý trong câu nói, “Con thích thạch hoa quả.” Cô bé tròn mắt thích thú nói, “Sau này con muốn mở một cửa hàng thạch, sản xuất đủ loại thạch hoa quả.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn trần nhà một chút. Lần trước Dương Nghệ Tuyền nói cô lớn lên sau đó muốn mở một cửa hàng bánh ga-tô, bởi vì lúc đó cô thích bánh ga-tô. Không được mấy ngày cô nói muốn mở một cửa hàng kem, bởi vì khi đó cô muốn ăn kem mỗi ngày. Hiện tại thì…

“Con tốt nhất đừng mở.” Dương Cẩm Ngưng thành tâm đề nghị.

“Vì sao?”Nha đầu kia hất quai hàm lên, vẫn còn ấm ức vì không được ăn thạch. Thạch hoa quả ăn rất ngon, một viên long lanh, bỏ vào miệng cắn môt cái… Thực sự ăn rất ngon, càng nghĩ lại càng muốn ăn.

“Bởi vì con sẽ ăn đến sập tiệm.” Dương Cẩm ngưng đi tới xoa mặt Dương Nghệ Tuyền

Dương Nghệ Tuyền không để ý tới mẹ,lại bổ nhoài ra bàn, “Con biết, nhà mình nghèo, mua không nổi đồ ăn vặt, con phải ngoan ngoãn, không được đòi ăn cái gì. Nhà mình nghèo, mua không nổi thạch hoa quả, cho nên con không thể ăn thạch. Thạch hoa quả ăn rất ngon, vì sao con không thể ăn, bởi vì chúng ta không có tiền, vì sao không có tiền, vì nhà chúng ta nghèo. Vì sao nghèo, bởi vì con không biết kiếm tiền, nhưng lại muốn ăn thạch. Vì sao muốn ăn thạch, bởi vì thạch ăn rất ngon, vì sao thạch ngon…”

(ôi cháu gái ơi, cô Sah chóng mặt rồi>_<)

Nha đầu kia nhắc mãi không dứt, Dương Cẩm Ngưng không chịu được nổi nữa, “ Bởi vì con tham ăn!”

Nha đâu kia bĩu môi, tiêp tục nằm úp sấp.

Dương Cẩm Ngưng cũng không muốn nói chuyện, nhưng Nha đầu kia bị cô ức hiếp nên giận dỗi, cô đành dỗ con gái một chút, nhưng con bé lại không cảm kích. Haizz… thạch hoa quả đúng là có sức mạnh rất lớn.

Dương Cẩm Ngưng dùng ngón trỏ chỉ lên đầu nha đầu kia, “Đi thôi, đi ra ngoài.”

“Làm gì ạ?”

“Mua thạch.”

Cô bé lập tức sinh lực dồi dào đứng dậy, vui vẻ kéo tay Dương Cẩm Ngưng.

Mua một giỏ lớn thạch hoa quả, tiểu quỷ không xách nổi nhưng vẫn muốn tự mình xách lấy. Dương Cẩm Ngưng đành phải chậm chạp đi để chờ khuê nữ nhà mình, nhưng phát hiện mọi người đi đường đang nhìn cô ý xoi mói. Được rồi, cô cũng cam chịu số phận, nhìn con lúc này, xác thực cô cũng cảm thấy mình đang ngược đãi trẻ con.

Vừa về tới dưới khu chung cư thì thấy xe Cố Thừa Đông dừng lại.

Dương Nghệ Tuyền thấy ba, lập tức ấm ức mở miệng, “Ba mau tới xách giúp con, nặng quá, tay sưng đỏ rồi.”

Dương Cẩm Ngưng hít sâu một hơi, vừa rồi rõ ràng chính con bé đòi tự mình xách, cô muốn giúp nó cũng không cho.

Cố Thừa Đông nhận lấy túi từ tay con gái, xoa cánh tay con gái một cái, đúng là đỏ thật. Cô bé lấy một cái thạch ra ăn, vừa đi vừa xách túi sẽ không ăn được. Vừa nãy là cô bé không nghĩ tới chuyện này nhưng mà dù có để mẹ xách túi thì mẹ cũng nhất định không cho cô vừa đi trên đường vừa ăn.

Dương Cẩm Ngưng tức giận nhìn chằm chằm con gái sau đó, mới mở miệng, “Anh gần đây không phải rất bận sao?”

Nha đầu kia vội vàng ăn, nghe câu hỏi của Dương Cẩm Ngưng thì ngẩng đầu, phát hiện không phải hỏi mình, lại cúi tiếp tục ăn.

Cố Thừa Đông đi vào thang máy, “Bận cái gì?

“Bận…”Cô sửng sốt, “Em làm sao biết anh bận cái gì.” Hiên giờ người ta bàn tán sự đối đầu giữa anh  và Cố Kế Đông như vậy mà anh còn tỏ ra thờ ơ, bình tĩnh như thế?

Cố Thừa Đông không mở miệng, lấy thêm một cái thạch đưa cho con gái.

Ra khỏi thang máy, Dương Cẩm Ngưng đột nhiên quay đầu lại, “Hôm nay em gặp em trai của anh.” Thấy Cố Thừa Đông nhíu mày, giống như không nhớ nổi mình có một em trai, vì vậy cô liền đổi giọng “Hôm nay em gặp Cố Kế Đông.”

Cố Thừa Đông lần này mới có phản ứng, nhìn chằm chằm cô như xác định lại cái gì đó, “Nói những gì?”

“Chẳng nói gì cả.” Lúc lấy chìa khóa mở cửa, cô mới mở miệng, “Em và anh ta không quen thân, dựa theo quan hệ của anh mới nói chuyện vài câu hỏi thăm thôi.”

Không biết vì sao, Cố Thừa Đông nghe cô nói như vậy lại nở nụ cười. Dương Cẩm Ngưng hoài nghi, cô hình như không nói cái gì sai?

Như là có ý ngầm với nhau, Dương Cẩm Ngưng chủ động đi làm cơm, Cố Thừa Đông thì chơi với con gái.

“Con rất thích sói xám.”

Cố Thừa Đông nghe con gái nói thì hơi ngạc nhiên. Vì hầu như trẻ con đều yêu thích cừu vui vẻ.

“Vì sao?”

Cố Thừa Đông nhìn với ánh mắt đặc biệt chân thành, tiểu quỷ kia cũng trở nên nghiêm túc, “Bởi vì sói đối với vợ rất tốt. Những lúc không thấy Sói Hồng, Sói Xám rất sốt ruột, cừu cũng không thèm bắt, nhất định phải đi tìm Sói Hồng về.”

Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm con gái, “Tìm về làm cái gì?”

Nha đầu cầm điều khiển từ xa, suy nghĩ một chút, “Tìm về để tiếp tục đối xử tốt với Sói Hồng, Sói Xám nói sẽ tự mình làm cơm, dọn dẹp nhà cửa, còn nói sẽ rửa chân cho vợ… Có phải Sói Xám rất tốt hay không?”

Cố Thừa Đông nhìn tiểu nha đầu hồi lâu, sau đó ôm lấy cô bé, “Ồ, có lẽ vậy!”

Sau khi ăn xong, Cố Thừa Đông đưa con gái ra ra ngoài tản bộ, Dương Cẩm Ngưng không muốn di chuyển nên không đi theo. Đến khi hai cha con họ về, cô ra mở cửa, oán trách Cố Thừa Đông một câu, “Sao không cầm chìa khóa đi?”

Nói xong, cả hai người đồng loạt cảm thấy ngạc nhiên. Tình huống này, không biết là tốt hay xấu, nhưng Dương Cẩm Ngưng dường như cũng đã bị đắm chìm trong đó.

Thấy Cố Thừa Đông không có ý rời khỏi đây, cô cũng im lặng để anh dỗ con gái đi ngủ.

Cô tiếp tục ngồi trên ghế sô pha xem ti-vi.

Cố Thừa Đông đi ra, Dương Cẩm Ngưng ngoái đầu nhìn anh. Không thể cùng anh thảo luận vấn đề nam nữ,  cô đành nghĩ một chủ đề khác, “Cố Kế Đông hiện tại đang nhằm vào anh?”

Cố Thừa Đông ngồi cách cô không xa, “Tại sao lại hỏi vậy?”

“Người khác đều nói như vậy?” Dương Cẩm Ngưng cầm điều khiển từ xa thay đổi một kênh khác, “Quan tâm anh nên mới hỏi anh, không quan tâm đã chẳng muốn hỏi.”

Ý cô là anh phải trả lời, bằng không sẽ có lỗi nhiều với cô.

“Có thể nói như vậy.”

“Vậy anh nghĩ cuối cùng ai sẽ thắng?” Dương Cẩm Ngưng khá tò mò về chuyện này, lời đồn đại của mọi người thật lợi hại, khiến cô cảm thấy Cố Thừa Đông trong miệng người ta với Cố Thừa Đông ngồi trước mặt cô đều là người không dễ dàng đối phó. Cô thấy anh là một người đàn ông bình thường, lắm mưu nhiều kế, hiểu rõ thời cuộc.

Có vẻ như anh không hiểu vì sao cô lại quan tâm tơi chuyện này như thế, “Có cái gì mà thắng với thua?”

“Làm sao không có chứ, đến chiến tranh còn có thắng thua nữa là.”

“Chiến tranh cũng không nhất định sẽ  phân định thắng thua.” Anh cố ý chống lại ý cô, “Chỉ có thể nói tổn thương nhiều hay ít thôi.”

Dương Cẩm Ngưng thở dài một hơi, “Được rồi, kỳ thực ý em là ai tổn thương ít hơn.”

Thấy anh im lặng không nói, cô mỉm cười: “Là anh sao?”

Anh không đáp, chỉ nói chuyện khác: “Anh không quyết đoán bằng cậu ta, không dám đem tất cả sực lực đổ lên trận chiến này, không thích được ăn cả ngã về không.”

Dương Cẩm Ngưng mông lung không hiểu: “Có ý gì?”

“Chính là nếu anh có một trăm đồng, tuyệt đối sẽ không dùng hết một lần, tối đa chỉ dùng năm mươi đồng.”

“Vậy còn lại để làm gì?”

Cố Thừa Đông nhìn cô cười, “Mua quần áo cho em.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.