Những lời bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền nói hoàn toàn làm cho nỗi phiền muộn của Dương Cẩm Ngưng tiêu tán. Thực ra là cô đang muốn mượn cơn tức giận này để nói hết nỗi lòng. Cái gì mà làm mẹ không đi đón con chứ? Chưa nói đến việc cô đã nhờ người đi đón con rồi, cô ngồi đây chơi mạt chược là chuyện của cô, cô thích làm gì là quyền tự do của cô, dựa vào cái gì mà anh ta tới đây dạy cô phải giáo dục con thế nào? Ừ thì cứ cho là có người hóng hớt lắm chuyện tới nói cô đi, còn người đàn ông này lấy tư cách gì chứ? Con do cô đẻ ra, do cô một tay nuôi nấng, đến lượt một người đàn ông lạ hoắc lạ hơ vô trách nhiệm tới quở trách cô sao?
Khôi hài gớm nhỉ!
Khác nào một người vợ suốt ngày rúc đầu ở xó bếp cơm ngon canh ngọt chờ chồng về ăn, ông chồng thì chẳng phải làm gì mà còn chê đông chê tây? Đã người không có công lao, thì lấy đâu ra tư cách oán giận ghét bỏ. Đương nhiên, đây là lý luận của Dương Cẩm Ngưng.
Lúc này, Dương Nghệ Tuyền vênh mặt nhìn Cố Thừa Đông, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Dương Cẩm Ngưng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần Dương Cẩm Ngưng.
Dương Cẩm Ngưng nhếch miệng: “Con tôi sinh ra, tôi tự biết nuôi thế nào.” Không cần anh nhọc lòng.
Sắc mặt Cố Thừa Đông càng thêm xám xịt.
Không phải cô cố ý đối nghịch với anh, nhưng cái bộ dạng tự cho mình là đúng này của anh thật sự vô cùng đáng ghét, vì vậy cô đành tốt bụng giải thích, “Anh xem hiện tại trẻ con đều bị cưng chiều thành dạng gì? Muốn cái gì được cái đó, hễ đòi không được là khóc ầm lên. Tôi sẽ không cưng chiều con của tôi, hơn nữa làm cũng có chừng mực. Tôi cũng chỉ có ngày hôm nay không đi đón con bé mà thôi, anh cần gì phải thế chứ? Làm như tôi phạm vào lỗi lầm không thể tha thứ không bằng.”
Cố Thừa Đông mím chặt môi, có lẽ là cô đúng, chẳng qua là khi anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia…
Thấy anh không nói lời nào, mà người chung quanh xem ngày càng nhiều, Dương Cẩm Ngưng mở miệng, “Có muốn qua ngồi chơi không? Rất gần…” Có lẽ không thể tự kiềm chế bản thân được nữa, dù sao cũng là quá khứ.
Dương Nghệ Tuyền nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông, sau đó lại nhìn chằm chằm mẹ mình, vẻ mặt mơ hồ.
Cố Thừa Đông vươn tay muốn cầm cái cặp nhỏ cho Dương Nghệ Tuyền, nhưng chợt nghĩ đến cái gì, anh thu tay lại, khiến cho cô bé càng mơ màng. Đôi mắt nhỏ bé nhìn đi nhìn lại hai người lớn một lúc, cuối cùng cô bé mới vươn tay kéo Cố Thừa Đông.
Dương Nghệ Tuyền nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông, kỳ thực cô bé rất thích chú này, bởi vì chú sẽ mua đồ ăn cho cô bé. ^__^
Vào trong nhà, Cố Thừa Đông liền quan sát xung quanh. Dương Cẩm Ngưng thấy ánh mắt dò xét của anh thì cảm thấy khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ bưng lên cho anh một tách trà.
Nhân lúc Cố Thừa Đông đang quan sát thì Dương Cẩm Ngưng đưa Dương Nghệ Tuyền đến một bên, nghiêm túc bức cung con gái, hỏi hôm nay đã làm những gì. Nếu biết Cố Thừa Đông đưa bé về, cô tuyệt đối sẽ không đi chơi mạt chược, nhất định sẽ làm mẹ hiền, hơn nữa cũng là vợ hiền trong bếp, cô hối hận muốn chết!
Dương Cẩm Ngưng lấy tay chỉ chỉ Cố Thừa Đông, “Con thích chú ấy không?”
“Thích.”
Tim Dương Cẩm Ngưng nhảy lên một cái, chẳng nhẽ thật sự giữa cha con có cảm ứng? Thật sự là cha con sẽ có cảm tình đặc biệt? Dương Cẩm Ngưng cau mày, vậy vì sao mỗi lần Dương Nghệ Tuyền chạy ra ngoài chơi cô cũng không cảm thấy gì, làm hại cô chạy rất nhiều nơi mới tìm được con bé, nghĩ đến mà nóng ruột.
“Vì sao lại thích?”
“Chú mua đồ ăn cho con.”
“…”
Thảo nào bây giờ người ta bảo nuôi con gái phải giàu có, không giàu không nuôi tốt được. Nếu như nuôi con gái được mười mấy hai mươi năm rồi bị một người đàn ông có tiền mang đi thì chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?
Dương Cẩm Ngưng lấy tay chỉ lên trán Dương Nghệ Tuyền, con bé không lương tâm này. Nhưng xem ra, hôm nay cô bé vừa mới giúp mình, có lẽ vẫn lên khích lệ con bé một chút.
“Nhanh đi vẽ đi.” Dương Cẩm Ngưng vỗ vỗ vai Dương Nghệ Tuyền, đẩy cô bé vào phòng.
Dương Nghệ Tuyền len lén liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông, lại nhìn mẹ mình, “Hai người không phải là muốn thì thâm to nhỏ chứ?”
Dương Cẩm Ngưng dùng tay ra hiệu, Dương Nghệ Tuyền không dám dừng lại, xách cặp sách đi.
Sau khi Dương Nghệ Tuyền đi rồi, Dương Cẩm Ngưng mới lại đi ta. Cô có chút lúng túng khi đối mặt với người đàn ông này, đương nhiên là do chính cô nói ra những lời đó cũng là cô khiến anh đòi ly hôn trước. Dù cho đó cũng không phải là ý cô muốn. Bọn họ cứ giằng co nhau như kẻ thù nhưng lại không biết vì lí do gì, cũng không hiểu đối phương cho nên chỉ có thể đánh bừa. Khi bị thương rồi đương nhiên chỉ biết tới vết thương của mình, mà hoàn toàn không nghĩ tới đối phương cũng đã chảy máu.
Lòng người thật ích kỷ, dù sao vết thương trên người mình, chỉ có bản thân mới cảm nhận được đau đớn thật sự.
Từ lúc nhận giấy chứng nhận ly hôn, giữa bọn họ đã hoàn toàn không còn quan hệ gì. Thậm chí cô tự hỏi liệu anh có cho rằng cô là người vô tình như vậy không, sau khi biết anh trắng tay liền đá cho anh một cú đau. Đây không phải suy nghĩ thật lòng của cô, nhưng những gì cô làm lại khiến người ta nghĩ vậy.
Chúng ta thường nói, mong muốn người yêu của mình có thể mê đắm mình, nhưng lại quên rằng, chúng ta cũng đều là con người, nhìn không thấu nội tâm người khác, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Mà phần lớn mọi người cũng sẽ tiêu phí thời gian chỉ vì nghiên cứu tâm tư một người phụ nữ.
Yêu cầu quá cao, đôi khi vừa dằn vặt người khác, vừa đày đọa chính mình.
Bọn họ đã không có quan hệ gì nữa, nhưng cô cố chấp không muốn chấp nhận người khác. Không phải là người đó tốt hay không tốt, ít ưu điểm nhiều khuyết điểm, mà là cô không muốn.
Cô nghĩ chờ đợi người đàn ông này xuất hiện, giống như giấc mộng của cô, có một ngày anh sẽ đứng trước mặt mình, còn cô sẽ nói cho anh cô đã vì anh sinh một đứa con, một đứa con gái rất khả ái, chỉ là rất đáng tiếc, con gái lớn lên không giống anh gì cả.
Toàn bộ những gì trong tưởng tượng đều bị hiện thực đánh vỡ. Vô luận cô tỏ ra tự tin ung dung thế nào thì vẫn không thay đổi được thực tế, cô không biết thái độ của anh là gì, không biết anh đối với cô thế nào. Khi cô còn đang đau đầu nghĩ cách tạo bất ngờ báo cho anh biết anh có một đứa con thì anh đã biết rồi, hơn nữa, lại còn tỏ ra rất dửng dưng.
Con, cũng không thể đem anh lập tức trở về bên cô để họ trở thành một gia đình trọn vẹn, cô không có lợi thế gì cả.
Cô đi đến bên cạnh Cố Thừa Đông, cố gắng bình tĩnh một chút, “Cảm thấy nhà thế nào?”
Chỗ này chủ yếu là khu nhà đông người, náo nhiệt, cô không muốn sống cô đơn một mình, khiến bản thân từ từ trở thành một đúa hoa điêu tàn, sự tịch mịch ấy có sức đả thương người rất lớn.
Phòng ở rất ngăn nắp sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân bình thường luôn quét trước cẩn thận. Đồ đặc để tương đối cao, hắn là ngăn con tùy ý đùa giỡn làm vỡ. Vật trang trí trong phòng tinh xảo, chủ nhân hắn là có lòng tin và hi vọng với cuộc sống.
Ánh mắt anh rơi trên người Dương Cẩm Ngưng, “Cũng tạm.”
Chén trà trên bàn còn tỏa hơi nóng, ánh mắt anh rơi vào cái chén, vẫn chưa uống, chỉ là im lặng ngồi trên sô pha. Sô pha có đặt hai cái gối ôm, và sô pha cũng không phải là nguyên bộ, mà là tự mình trang trí. Trước đây anh cũng không biết cô còn có sở thích này, là anh không hiểu cô.
Dương Cẩm Ngưng cắn môi mình, bi ai phát hiện bọn họ không có gì để nói với nhau, chủ đề duy nhất có lẽ chỉ là về đứa con mà thôi. Chuyện quá khứ, cô làm sao có thể mở miệng nói đó chỉ là một phút tức giận, mong anh hiểu cho? Sau đó bọn họ có thể trở lại như trước đây? Mấy năm này cũng không phải bọn họ xa cách trong nháy mắt, huống hồ giữa bọn họ còn không thoải mái như xưa nữa.
Thấy cô dường như không có gì muốn nói, tay hắn chỉ gõ gõ trên bàn trà, “Vì sao?” Ành mắt chậm rãi đặt trên người cô, không có mang theo tâm tình gì khác.
Anh muốn hỏi cô vì sao trong tình huống đó lại phải sinh đứa nhỏ này.
Cô cũng không biết, chỉ là cô muốn sinh, dùng loại hành vi ngu xuẩn này để chứng minh một thứ gì đó.
Ánh mắt Dương Cẩm Ngưng từ từ dịu dàng chuyển sang giận dữ, sau khi xác định được lòng mình, cô mang theo sự kiên trì, “Nếu như lúc đó tôi nói cho anh, anh có muốn tôi sinh con ra không?”
Nếu như anh có thể muốn giữ lại đứa con này, cô sẽ mượn cớ cự tuyệt ly hôn, vì sao cần mượn cớ, bởi vì cô chính là người như vậy, không có lối thoát thì tình nguyện sai đến cùng.
“Dương Cẩm Ngưng, cô kể chuyện này với tôi, không cảm thấy buồn cười sao?” Cố Thừa Đông cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cô cũng lạnh đi. Anh không phải là thánh nhân, vì thế cũng sẽ mang hận.
Cô tất cả đều là giả tạo, kết hôn với anh là giả, sống tốt cùng anh là giả… Nếu tất cả cảm tình đều là giả vờ, vậy thì sinh con cho một người đàn ông như vậy làm gì? Sở dĩ anh không nghĩ đến cô sẽ mang thai, cho dù có, với tính cách của cô, liệu sẽ giữ lại đứa nhỏ? Hay là sẽ bỏ đi sau đó vui vẻ…
Dương Cẩm Ngưng thở một hơi thật dài, cũng phải, ai sẽ tin rằng khi đó thật sự là cô muốn sinh hạ đứa nhỏ này?
Cô cười cười, ngữ khí cũng trở nên tùy ý, “Tôi chỉ là muốn thôi, đứa nhỏ cũng là có một nửa của anh, dù sao nếu không có anh, tôi cũng không có cách nào mang thai, không phải sao? Cho nên sinh hay không cũng nên báo cho anh một tiếng, đỡ phải ngày đó anh trở về phát hiện tôi chưa qua sự đồng ý mà xóa sạch con của anh, sau đó tìm tôi liều mạng. Nhưng mà tôi không gọi được cho anh, không báo với anh được, tôi cũng rất do dự. Tôi đương nhiên do dự, sinh một đứa nhỏ không có cha, tôi phải một mình nuôi, thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Thời gian do dự chờ anh có hơi lâu quá. Lần đầu tiên mang thai mà, không có kinh nghiệm, kết quả đứa nhỏ lớn rồi, lấy ra không tốt, tôi lại sợ chết, nên đành sinh ra.”
Cô đang nói cho anh, đều không phải cô muốn sinh, chỉ là không có cách nào, vừa vặn không có cách nào cho nên phải sinh ra.
“Những điều này còn ý nghĩa sao?” Nụ cười trên môi Cố Thừa Đông có vài phần giễu cợt.
Con đã sinh ra, lại truy hỏi làm sao sinh ra, vốn chẳng có tác dụng gì cả, vậy mà còn có người thích đi làm chuyện vô nghĩa này.
“Vậy cái gì mới có ý nghĩa?” Dương Cẩm Ngưng đảo mắt qua nụ cười trên miệng hắn, “Bụng tôi ngày càng lớn lên, có thể cảm giác được bên trong có một sinh mệnh đang hình thành, có đôi khi còn đạp tôi. Khi đó tôi đã nghĩ, bất kể con bé là con ai, có thể hình thành trong bụng tôi thì chính là con tôi, cho nên sẽ sinh ra. Trước khi sinh, da rất xấu, trên mặt luôn luôn không tốt, vẫn may sau khi sinh đứa nhỏ ra thì mấy thứ này đều biến mất. Lúc ở bệnh viện sinh con, tôi cảm giác như tôi sắp chết, hóa ra sinh con thực sự là khổ cực như vậy. Tuy rằng lúc phẫu thuật, tôi cũng không tỉnh táo. Đối với người trời sinh sợ đau, lúc gây mê giải phẫu vẫn đau muốn chết…”
Ánh mắt Cố Thừa Đông rơi vào trên người cô, mang theo chút nghi hoặc.
Dương Cẩm Ngưng cười châm chọc, “Có phải anh nghĩ lời tôi nói rất thừa đúng không? Cho rằng tôi đang kể khổ với anh? Sinh con xong còn phải ở cữ, một tháng cũng không được tắm, nhiều lắm là lau người mà thôi… Còn có anh cho là tiểu gia hỏa này sẽ nghe lời sao? Lúc nháo thật tức chết người. Cố Thừa Đông, tôi khổ cực nuôi con bé lớn đến như vậy, hiện tại anh là sẵn là một người bố, anh nói xem anh có tư cách gì chỉ trích tôi?”
Dương Cẩm Ngưng nói xong, Cố Thừa Đông cũng im lặng một hồi, “Chúng ta đều là người trưởng thành.” Hai bên cũng nên có trách nhiệm, con là cô nguyện ý sinh ta, vậy cô phải đi gánh vác hậu quả.
Cô mượn cớ này, không có ý nghĩa gì cả, nguyên nhân chủ yếu thật sự chính là cô nguyện ý sinh, vậy nên không thể trách được ngoài người.
“Anh…” Cô muốn nói anh sao lại máu lạnh như thế? Việc do cô làm nên cô tự mình chịu trách nhiệm, nhưng con bé cũng là con gái anh cơ mà, anh không thể tỏ ra bất an và hổ thẹn sao?
Kỳ thực đàn ông là một loại động vật nhiều lúc sẽ bị dán lên cái mác máu lạnh, đa số bọn họ chỉ mong muốn âu yếm bảo vệ người con gái mình yêu, đối với người ngoài, tuyệt nhiên không muốn có một chút tình cảm nào.
Mà hiện tại, Dương Cẩm Ngưng cô chính là kẻ không quan trọng trong cuộc sống của anh.
Cô chẳng là gì của anh cả, anh cần gì phải quan tâm cô có khó chịu hay không?
Đối với một người không quan tâm tới mình, tốt nhất đừng yêu cầu người ta quá cao, người ta sẽ chẳng bao giờ tình nguyện làm những chuyện bạn muốn đâu.
Giờ khắc này, cô nghĩ bản thân mình thật đáng thương.
Anh gặp con, biết đó là con anh, mà anh cũng chẳng lo lắng về sự tồn tại của con bé. Anh sớm đã buông tay cô, rất lâu rất lâu trước đây.Vậy mà cô vẫn giống như một kẻ ngu si, chờ mong kết quả, cuối cùng cũng chỉ có thể khiến bản thân thất vọng, cái gì đều không chiếm được.
Cô một mực làm những chuyện khiến mình phải hối hận, cứ làm, vậy mà chẳng bao giờ rút ra được bài học.
Không ai có tư cách yêu cầu người khác toàn tâm toàn ý quan tâm mình, chỉ có thể hy vọng mà thôi.