Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 186: Hải Chiến Sơn Trà (5)



Chương 186: Hải Chiến Sơn Trà (5)

Dậu đổ bìm leo, cột buồm của soái thuyền quân Pháp đột nhiên bị trúng đạn.

Răng rắc, răng rắc!

Lá cờ mà người Pháp tự hào nhanh chóng sụp đổ xuống, xé nát lòng tin của những binh sĩ lạc quan nhất, tiện thể hất văng vài tên thủy thủ xuống biển làm mồi cho baby shark.

Cùng với đó là tiếng hò reo của binh sĩ phía Đại Việt.

Đối với dạng thuyền chiến sử dụng buồm làm động lực thì việc gãy cột buồm chính là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng không chờ bọn chúng kịp suy nghĩ, tình thế chiến trường càng thêm biến ảo khó lường.

Từ phía xa, tiếng đạn pháo ngày càng dồn dập hơn từ trong rừng cây.

Lúc này, người tây dương đã nhận ra chủ lực trận địa pháo của người Việt ẩn nấp dưới những tán lá xanh tươi nhưng đã quá muộn.

Nguyên nhân vì Đại Việt đã bắt đầu di chuyển pháo từ nơi khác về tập trung đánh trả, hỏa lực ngày càng dày đặc khiến chiến thuyền mà người tây dương tự hào nhanh chóng biến thành tổ mối.

Nếu có góc nhìn thượng đế, họ sẽ thấy chi chít đại pháo, đạn dược được voi và ngựa kéo lên trên đồi, tạo thành trận địa pháo ác mộng đối với giặc Pháp.

Những người từng trải qua trận Điện Biên Phủ sẽ hiểu đại pháo đứng trên đỉnh núi bắn xuống sẽ kinh khủng tới mức nào.

Mưa đạn trút xuống dữ dội, họng pháo khè lửa từ trên đồi cùng với tiếng chỉ huy dồn dập.

- Soái hạm bị gãy cột buồm, mau chóng tập trung hảo lực!

- Xoay góc ba mươi độ, nạp đạn, bắn!

- Chỗ này bắn không tới, cho kéo lên trên ngọn đồi đi!

- Nhưng mà sẽ lộ vị trí!

- Sợ cái gì, chiến sĩ Đại Việt chưa bao giờ e ngại giặc thù.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Lại tiếp tục có pháo hạm người Pháp trúng đạn.

Thêm bốn chiếc pháo hạm bị trúng đạn mất khả năng di chuyển, chìm là chuyện sớm hay muộn.



Ngay cả tàu hộ tống hơi nước cũng trúng đạn, hỏng hóc nghiêm trọng.

Tới lúc này, soái hạm thì bị gãy cột buồm làm mất sĩ khí, liên quân Anh – Pháp – Tây Ban Nha không thể tiếp cận được để đổ bộ.

Nhiều tàu bị trúng đạn vào nước, dẫn đến khả năng di chuyển giảm mạnh, ngày càng nguy hiểm, lực lượng hải quân bị tổn thất một phần ba.

Tất cả chứng tỏ trận chiến đã sắp có kết quả cuối cùng.

Đồng thời cũng chứng minh năm năm này, Đại Việt liên tục đổi mới và chế tạo pháo phòng ngự là hoàn toàn chính xác.

Trên thực tế, hải quân đổ bộ lên bờ không phải là chuyện dễ dàng.

Nhiều quốc gia cho dù áp đảo về hải quân nhưng vẫn không dám tiếp cận lục địa vì sợ pháo ven biển cho đi bán muối hết.

Ví dụ như thế chiến thứ nhất, hải quân Anh áp đảo Đức hoàn toàn nhưng cũng chỉ dừng lại ở phong tỏa chứ không thể làm chuyện gì khác hơn.

Đổ bộ chiến luôn là chuyện cực kỳ khó khăn cho phe t·ấn c·ông.

Nhận thấy đã không thể cứu vãn, Charl·es quyết đoán hạ lệnh:

- Rút lúi!

- Lập tức rút lui!

Gã ta là người thông minh, nhìn thấy trận địa pháo binh như thế này đương nhiên phải hạ lệnh quay đầu dùng hết tốc lực rút lui.

Soái hạm đã bị gãy mất một cột buồm chính, giờ còn không chạy thì chỉ được về nhà vào mồng một và rằm.

Achille định nói gì đó nhưng Charl·es quát lên:

- Mày muốn c·hết thì cứ ở lại, tao không bị điên.

William cũng hốt hoảng ra lệnh:

- Rút lui đi, đừng có liều!

- Đại Việt có nhiều pháo nhưng ít chiến thuyền.

- Nếu họ dám đuổi, chúng ta sẽ cho họ biết thế nào bá chủ trên biển.

Hai hơn ba, Achille đành phải hạ lệnh rút lui, toàn bộ tàu thuyền tây dương bỏ qua việc bắn trả và đồng đội đang tập bơi trên biển Đà Nẵng để cong đít chạy hết tốc lực.

Trận hải chiến chóng vánh nhưng ác liệt đã kết thúc với việc liên quân Anh – Pháp – Tây Ban Nha tháo chạy.

Bên phía Đại Việt bởi vì chiến thuyền không mạnh nên lựa chọn phòng ngự xung quanh cảng chứ không chủ động t·ấn c·ông, tranh thủ cử thuyền ra vớt lính giặc sắp c·hết đ·uối theo chủ nghĩa nhân đạo.



Dù vậy, trạng thái giới nghiêm không giải trừ ngay để đề phòng quân giặc quay trở lại.

Hai bên tạm chấp nhận ngừng giao chiến tại đây.

Tiếng súng đã ngừng vang ở cảng biển Sơn Trà nhưng sự chấn động chưa ngừng lại.

Sau nửa tiếng, Người Nhật, người Ý, người Đức bước ra ngoài, ngơ ngác khi nhìn thấy mùi thuốc súng bốc lên dày đặc ở khắp nơi nhưng phía Đại Việt vẫn còn làm chủ hải cảng.

Chỉ có vài chiến thuyền Đại Việt đang bị mắc kẹt giữa biển do trúng đạn pháo, nhưng với đội sửa chữa, cứu viện thì sẽ nhanh chóng được phục hồi.

Mặc dù đâu đó có nhiều tòa nhà, trạm giác đang b·ốc c·háy vì bom đạn nhưng so với gần chục xác t·àu c·hiến tây dương bỏ lại cùng trên trăm tù binh đang bị áp giải thì không đáng là gì.

- Sao có thể xảy ra chứ, cường quốc châu âu lại bất lực trước một nước châu á lạc hậu?

Người đầu tiên thốt lên không phải đến từ phương tây mà là thương nhân Nhật Bản.

Ở trong mắt của người Nhật, thuyền chiến phương tây là vô địch, bất khả x·âm p·hạm.

Gã ta không quên t·àu c·hiến Hoa Kỳ chỉ tới nã vài phát đạn là đủ khiến Mạc Phủ quỳ xuống đầu hàng.

Vậy mà một nước nhỏ bé, lạc hậu như Đại Việt lại đủ sức chống cự, làm sao gã có thể tin được.

Những thương nhân đến từ quốc gia khác cũng không kém phần kinh ngạc.

Thời điểm này, chỉ còn mỗi Đại Thanh còn ảo tưởng mình có thể chống lại các nước phương tây chứ toàn bộ châu á hầu như đã thần phục trước họng pháo tây dương.

Đặc biệt là người đến từ các nước thuộc địa xung quanh bị người tây dương đàn áp.

Đôi mắt họ sáng lên cứ như thể tìm được vị chúa cứu thế của quốc gia mình.

Còn Đại Thanh?

Họ sớm đã không còn hi vọng với quốc gia bệnh hoạn và yếu đuối ấy rồi.

Trong số đó, có một thương nhân Thiên Long Quốc đến từ Indonesia, ngẩng đầu lẩm bẩm:

- Trời muốn biến thiên!

Phía bên kia, mặc dù thoát đi an toàn nhưng Charl·es không hề vui vẻ một chút này.

Nếu chiến báo này trở lại mẫu quốc, ba người bọn họ tuy không đến mức lên giá treo cổ nhưng đời này đừng hòng thăng tiến thêm.



Ở phương tây lúc này đã phổ biến cho rằng người da trắng là vô địch thế giới, việc tổng lực toàn bộ sức mạnh tại Đông Nam Á của ba cường quốc mà vẫn thất bại trước Đại Việt nhỏ yếu sẽ không được chấp nhận.

Nước bọt của đám người theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng sẽ nhấn chìm những kẻ thất bại.

Charl·es là một người cực kỳ có dã tâm, hắn ta không thể chấp nhận sự nghiệp của mình biến mất một cách đơn giản như vậy.

- Hai ông tính xem, bây giờ phải báo cáo về mẫu quốc thế nào đây?

- Nếu nói rằng chúng ta vừa tiến vào cửa biển liền són ra quần bỏ chạy thì chắc chắn sẽ bị phạt.

William nhíu mày:

- Vậy làm thế nào?

- Nói láo cũng dễ dàng bị lộ.

Charl·es đề nghị:

- Thay vì cường công vào vị trí hải cảng được bố phòng đầy đủ, chúng ta có thể đổ bộ vào những nơi hẻo lánh, thực hiện đánh nhanh thắng nhanh, c·ướp b·óc xong rút trở về.

Đây là một chiến thuật độc ác của những nước tư bản đế quốc.

Đánh trực diện không lại thì c·ướp b·óc lung tung ven biển trả thù, tất nhiên, mục đích của Charl·es không đơn giản như thế.

- Đánh c·ướp thật nhiều, g·iết chóc dân thường, gây nên dân oán để ép đối phương phải sử dụng hải quân ra biển đối đầu trực diện với chúng ta.

- Vậy nếu đối phương không mắc mưu thì sao?

Charl·es nở một nụ cười nham hiểm:

- Vậy thì cho người rải lời đồi, nói hải quân Đại Việt cố ý để chúng ta c·ướp b·óc rồi chia tiền.

- Hoặc là ra biển đánh với chúng ta, hoặc là sẽ bị sự phẫn nộ của người dân g·iết c·hết.

William và Achille kinh ngạc nhìn nhau.

Hai người họ không ngờ Charl·es dùng mưu kế âm độc như vậy.

Rõ ràng về mặt lý trí, hải quân Đại Việt nên giữ thế phòng thủ.

Nhưng dân chúng thì không nghĩ nhiều như vậy, bị Charl·es cử người ly gián sẽ làm náo loạn lên, đẩy hạm đội Đại Việt ra biển quyết chiến.

Và một khi hạm đội Đại Việt bị hủy diệt thì người phương tây càng có thể thỏa thích c·ướp b·óc, nắm quyền chủ động.

Cuối cùng, ba người quyết định rút lui về hướng bắc, đổ bộ vào xã Mỹ An để c·ướp, đốt, h·iếp g·iết.

Nhưng họ không thấy được ở trên đầu xuất hiện một con cá mập khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời.

Trên khinh khí cầu hình cá mập, binh lính Đại Việt dùng máy điện tín liên lạc báo cáo vị trí của hạm đội giặc.

Mọi hành động của họ đều bị Đại Việt giá·m s·át từ bầu trời.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.