Ở thế giới này, Hậu Kim nắm giữ toàn bộ lãnh thổ đường ven biển phương bắc, vốn là lãnh thổ của Thiên Long Quốc cũ (tương tự như các tỉnh ven biển phía đông của Trung Quốc hiện đại.)
Hậu Kim có dân tộc nắm quyền là tộc nữ chân, chiếm thiểu số, tổng nhân lực bao gồm trẻ em chưa tới ba trăm vạn người, phần lớn theo nghiệp binh gia.
Hơn nữa, Thiên Long Nhân vốn đã nắm giữ độc quyền thương mại trên toàn bộ khu vực Đông Á từ trước, họ sẵn sàng bóp c·hết bất kỳ kẻ nào dám nhúng chàm vào miếng bánh ga tô của họ.
Bởi vậy nên dù nắm giữ đường bờ biển dài và cảng nhưng hầu hết thông thương của Hậu Kim đều phụ thuộc vào Thiên Long Nhân trong vùng lãnh thổ mình kiểm soát.
Tất nhiên, đám Thiên Long Nhân này vẫn phải thần phục quý tộc Hậu Kim giống như trương Mỹ Lan, Trương Ái Lan.
Đối với Thiên Long Nhân, trao đổi lợi ích như thế này là chuyện hoàn toàn chấp nhận được, không có gì phải xấu hổ hay tức giận.
Ở hướng tây, Nguyên Mông nắm khu vực có con đường tơ lụa, thông thương với phương tây, Trung Đông, Nam Á, vân vân, (phạm vi lãnh thổ các khu vực tương tự như Mông Cổ, Tây Tạng, Tân Cương... các vùng miền tây Trung Quốc hiện đại).
Tổng hợp lại, chỉ có Thiên Long Quốc kẹp ở giữa tuy giàu tài nguyên nhưng bị hạn chế bởi tuyến đường giao thương nên bức thiết muốn xâm lược nước khác để bành trướng lãnh thổ.
Trần Tí ngồi trước bản đồ, ngón tay nhịp đều trên bàn trầm ngâm không nói.
Ở trên bản đồ, có hai đường mũi tên.
Một từ Định Long tiến lên hướng Tây Bắc.
Một mũi tên từ vương triều Trường Sơn, gặp nhau ở tại Bắc Giang.
Đây là hai nhánh quân của Đại Việt và triều Trường Sơn vòng sau lưng chiếm lấy Ải Tiên Quan, chặn đứt đường lui và tiếp viện lương thực.
Đối với tài năng quân sự của Quang Trung, Trần Tí chưa bao giờ nghi ngờ rằng ông có thể tóm gọn Ải Tiền Quan trong thời gian ngắn.
Bởi vì chiến lược vườn không nhà trống của Đại Việt, Thiên Long Quốc buộc phải tích trữ một lượng lớn vật tư khổng lồ trong Ải Tiền Quan để tiếp viện.
Nếu Ải Tiên Quan bị mất, hơn trăm vạn đại quân của giặc sẽ phải cạp đất mà ăn chỉ trong ba ngày.
Tất nhiên, chúng cũng có khả năng sẽ đập nồi dìm thuyền, liều c·hết t·ấn c·ông Định Long mở đường máu.
Ở trong thành Bắc Ninh, Trần Tí vẽ ra hai trường hợp.
Trường hợp thứ nhất, Lý Sơ thuận lợi bắt giữ Trần Vệ Kiện, thành công giữ vững thành Bắc Ninh trong thời gian ngắn, buộc hơn trăm vạn đại quân của giặc đầu hàng.
Trường hợp thứ hai, Trần vệ Kiện bí mật phản quốc, dẫn rắn cắn gà nhà, quân giặc uy h·iếp Định Long.
Trần Tí sẽ quyết đoán từ bỏ Định Long, thực hiện rút lui chiến lược về khu vực Thanh Hóa – Nghệ An.
Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh là khu vực mà người dân có tinh thần chiến đấu chống giặc cực kỳ kiên cường, Thiên Long Quốc đừng có mơ mà đòi chiến thắng nhanh chóng.
Mà một khi kéo dài, bệnh tật, đau ốm, thiếu thốn lương thực sẽ bóp c·hết lực lượng q·uân đ·ội khổng lồ nhưng ô hợp này.
Tướng tài chưa bao giờ số lượng q·uân đ·ội khổng lồ, họ chỉ ngại lực lượng tinh nhuệ thiện chiến bởi q·uân đ·ội càng đông thì càng khó quản lý và nhiều tệ nạn.
- Trăm vạn đại quân?
- Không đáng bận tâm!
Trần Tí thoải mái đứng dậy đóng lại bản đồ.
Sau thời gian tích lũy kinh nghiệm thực chiến và nắm rõ mọi thông tin trong chiến trường, anh không hề cảm thấy e ngại trăm vạn đại quân của Thiên Long Quốc chút nào vì đã tính toán trước đường lui.
Thậm chí ngay cả phương bắc thất thủ thì Trần Tí hoàn toàn có thể dời đô về phương nam, xây dựng lại chế độ mới, nếu xét về mặt thuận lợi cải cách thì phương án này còn tốt hơn vì toàn bộ khu vực miền Nam đã được thanh trừng đẫm máu.
Chỉ có đám mù quân sự mới mù quáng sợ hãi trước những con số vì không có phương án dự phòng.
Việc bây giờ mà Trần Tí quan tâm là làm sao xử lý nội bộ sau khi giải quyết họa ngoại xâm, thực hiện cải cách toàn diện, phá vỡ quý tộc, phong kiến hủ bại.
Đúng lúc này, thái giám Lý Trung Hiền tới ngoài cửa thông báo:
- Bẩm bệ hạ, đã tới giờ diễn ra lễ hội ạ!
- Tới giờ ra sao!
Trần Tí liếc nhìn ngoài trời một chút rồi sau đó nói:
- Đi thôi, tới vườn thượng uyển.
- Dạ vâng!
Lý Trung Hiền cúi đầu vâng dạ, sau đó lui ra phía sau Trần Tí, cúi đầu theo sau, lưng hơi khom xuống.
Đằng sau Lý Trung Hiền là những thái giám, cung nữ khác cúi đầu còn thấp hơi, mắt dán vào bàn chân.
Trong hoàng cung, quy tắc đi đường cực kỳ quan trọng, đôi mắt không thể tùy tiện nhìn ngó lung tung.
Câu chửi “không có mắt nhìn đường” đôi khi chỉ là trần thuật một sự thật hiển nhiên trong hoàng cung chứ không phải để nhục mạ người khác.
Trần Tí không để ý chững chi tiết này, anh hiện đang bận suy xét những toan tính về game show hẹn hò mà mình muốn tổ chức.
Anh lấy ý tưởng từ những chương trình hẹn hò thời hiện đại, sau đó sửa lại cho phù hợp với văn hóa, bối cảnh đương thời.
Theo đó, game show được tổ chức tại vườn thượng uyển, hoàng cung, tụ tập những nam thanh nữ tú tới gặp mặt, trò chuyện, làm quen với nhau.
Trong quá trình này, họ sẽ được quan sát bởi các vị nương nương, cung nữ trong cung.
Sau vài buổi gặp mặt, nếu thực sự hợp mắt, muốn kết thành đôi thì Trần tí sẽ đứng ra ban hôn, phong chức vụ, tước vị.
Nghe có vẻ giống như một trò đùa tạo ra cho vui, đối ngoại, Trần tí cũng nói là vì muốn để hoàng hậu nở nụ cười nhưng trên thực tế nó nhằm phá vỡ thế liên hôn độc quyền trong quý tộc.
Bởi vì Trần Tí sẽ yêu cầu các cặp nam nữ giữ bí mật về thân phận, đồng thời cố ý nhét những nhân tài thuộc tầng lớp bình dân, cả nam và nữ vào.
Trạng nguyên nghèo và cô chiêu danh giá.
Tây thi đậu hũ cùng cậu ấm quý tộc.
Chỉ cần giữa họ nảy sinh tình cảm thì Trần tí rất sẵn lòng làm ông tơ bà nguyệt giúp đỡ se duyên.
Cha mẹ đặt câu con ngồi đấy sao qua được "thánh chỉ đại pháp" "phụng chỉ kết hôn".
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng ngoài hiện thực chỉ mới qua một lát, vừa đủ để Trần Tí tới vườn thượng uyển.
Anh nhìn thấy Huyền An hoàng hậu đang cùng cung nữ và các vị nương nương khác ngồi hóng mát ở một đình lớn cạnh ao sen.
Hôm nay, hoàng hậu trông có vẻ thần thái và tươi tắn hơn nhiều.
Dịu dàng hơn làn gió nhẹ thoáng trên mặt hồ.
Xinh đẹp hơn những đóa hoa sen tươi thắm nở rộ tung bay.
Nhìn thấy Trần Tí tới, hoàng hậu cùng tất cả những người khác liền đứng dậy hành lễ:
- Thần th·iếp thỉnh an Bệ hạ!
- Không cần đa lễ!
Giơ tay miễn lễ xong, Trần tí bước nhanh tới đỡ lấy hoàng hậu, dịu dàng hỏi thăm:
- Nàng cảm thấy thế nào, tối ngủ ngon chứ?
- Tạ bệ hạ, thần th·iếp trông thấy bệ hạ, trong lòng an ổn hơn nhiều!
Hoàng Hậu ngoan ngoãn đáp lời làm Trần Tí lâng lâng.
Quả thật, hoàng hậu giống như một hình mẫu hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn để lấy làm vợ.
Bất kỳ một người đàn ông bình thường nào đều phải gục ngã trước vẻ đẹp hiền huệ, đoan trang này, nếu ở hiện đại, bạn phải đỡ tầm chục viên thiên thạch thì mới được phép gặp cô gái tuyệt vời như vậy.
Đúng lúc này, Trần Tí bỗng nhìn thấy những ánh mắt xấu hổ của những người xung quanh.
Hầu hết đều cúi gằm mặt xuống hay giả vờ xoay sang chỗ khác, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Quả nhiên, dù thời nào đi nữa thì cơm chó vẫn là v·ũ k·hí có sát thương tâm lý cực cao.