[Sáng hôm ngày giỗ Phó Quân, Hạ Y không đến thăm anh, cô gửi một tin nhắn vào số wechat đã rất lâu không động tĩnh của anh "Ngoài những kí ức cũ có anh ra thì em chẳng biết đi đâu để tìm anh nữa"]
[Ngày giỗ thứ ba của Phó Quân, Hạ Y tự vẫn trong căn nhà mà anh đã mua cho cô vào năm năm trước, kết thúc ba năm sống trong đau khổ.]
[Hành động đó của cô chính là thay lời cô muốn nói, cô muốn cùng anh sống chung một mái nhà, ngủ chung một giường, cùng nắm chặt tay nhau đi chung một đường, mãi mãi không xa rời.
[Sau khi cô mất, ông bà ngoại thật sự đã để cô nằm cạnh anh, hoàn thành di nguyện cuối đời của cô.]
"Số con bé bạc giống mẹ nó vậy" - Bà cụ than trách với ông ngoại cô.
[Tống Hạ Y, mất ngày 22 tháng 5 năm 2012, hưởng dương 32 tuổi.
[Mễ Uyên ngày đêm đau khổ, chẳng màn tới gì nữa, ở trước mộ Hạ Y, cô nàng gào khóc đau thương.
"cô ấy từng nói với em cô ấy rất mệt, không muốn cứ sống như thế này nữa, cô ấy rất nhớ Phó Quân. Em an ủi thế nào cũng không được, lúc đó em đã nghĩ rằng sớm muộn cô ấy cũng sẽ đoàn tụ bên dưới với anh ấy...chỉ không ngờ là đi nhanh như vậy, còn không để tâm tới em, cô ấy thực sự rời đi rồi... thật sự bỏ rơi em rồi. Em phải làm sao đây?"
[Lăng Triết ôm chặt Mễ Uyên, anh cũng đau lòng cho họ, nhưng chung quy vẫn là xót vợ mình.]
"Dòng tin nhắn cuối cùng mà cô ấy nhắn cho em chính là...xin lỗi vì thời gian qua đã để cậu phải buồn vì mình, sau này mình nhất định sẽ không như vậy nữa đâu, cậu nhớ đừng quên mình đấy!, đến lúc mất cô ấy còn nghĩ đến em, nhưng có lẽ...sẽ không còn sau này nữa...vĩnh viễn...cũng sẽ không còn...
[Nước mắt Mễ Uyên không kìm được mà rơi xuống, giọng nói của cô bắt đầu nghẹn ngào không thể nói thêm được nữa. Lăng Triết ôm Mễ Uyên vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lấy tấm lưng nhỏ của cô. Mễ Uyên cuối cùng cũng buông bỏ được sợi dây thắt chặt lòng mình suốt thời gian qua.]
[Cô như đứa trẻ con khóc vì nhớ mẹ, cứ oà lên mà khóc. Tiếng khóc đau như xé toạc lớp thành trì vững chắc của Lăng Triết, anh đến cuối vẫn là không thể không rơi lệ, anh khóc cho người bạn thân của mình, cũng khóc cho mối tình đau thương của Hạ Y - Phó Quân, nhưng cũng chính là đang khóc cho Mễ Uyên và chính mình.
[Sau khi khóc xong, Mễ Uyên lê bước chân nặng trĩu đi ra xe, Lăng Triết ở lại với Phó Quân thêm một chút.
"Từ nay cậu không còn phải một mình nữa, có Hạ Y đi cùng cậu rồi đấy, nhớ phải thương cô ấy nhiều chút, một kiếp của cô ấy vì cậu mà ngắn lại rất nhiều, đợi tôi xuống đó tính sổ với cậu sau.
[Lăng Triết nói trước ngôi mộ Phó Quân, sau đó quay người rời đi. Sau lưng anh là một đoạn tình cảm dang dở của đôi bạn trẻ, là một cuộc tình chẳng bao giờ thấy được nữa.
[Vài hôm sau tang lễ Hạ Y, Mễ Uyên ngồi nhìn lại những tấm hình cũ của mình và cô lúc trước. Nụ cười thiếu nữ giờ đây càng làm cho trái tim Mễ Uyên nghẹn lại.]
"Cục thịt mỡ, nếu sau này mình không còn đến tìm cậu nữa thì cậu phải nhớ rằng mình không phải là đã quên cậu, chỉ là mình đã cất cậu vào trong tim rồi. Đợi những ngày buồn tủi sẽ vào đó tìm cậu...có được không?"[Mễ Uyên chạm vào bức ảnh, bên trên ảnh là gương mặt quen thuộc của Hạ Y cùng nụ cười lúc tuổi đôi mươi.]
[Sau hôm từ thành phố Ánh Sáng trở về, ông ngoại Hạ Y ra khơi vẫn chưa quay trở lại. Bà ngoại vẫn ngày ngày ngồi trong nhà ngóng trông ông về, cũng như ngóng trông đứa cháu gái duy nhất của bà trở lại.
[Ngày cứ ngày trôi qua, mọi người đưa tin thuyền ông ngoại bị sóng bão đánh chìm, cơn sốc khiến bà không trụ vững
[Và cứ thế chỉ trong vài năm tháng ngắn ngủi, Phó Quân tử trận, Hạ Y tự vẫn, Ông ngoại chết ngoài khơi, bà ngoại cô cũng vì đau lòng mà sinh bệnh rồi qua đời.]
[Đến cuối cùng vẫn chẳng ai luyến tiếc thế gian này nữa, ai cũng phải tạm biệt người thân mà rời đi.