"Anh thế này là sao đây? Nay lại làm nũng với em?"
"Lâu rồi không gặp em, anh nhớ.
"Chẳng phải lúc sáng vừa gặp sao?"
"Đã 40 phút chúng ta chưa gặp."
[Hạ Y cười nghi hoặc nhìn anh, 40 phút là lâu? Khái niệm lâu của anh hơi lạ nhỉ. Đang im lặng thì Trương Khải cùng Trương Kiều bước vào. Bỗng chợt cả ba người đối mắt nhìn nhau, Hạ Y nhanh chóng mặc kệ Phó Quân mà đứng phắt dậy, anh theo quán tính ngã bò ra ghế.
[ Hạ Y luống cuống giải thích nhưng hai vị bác sĩ Trương lại cười khanh khách rồi bước vào bàn làm việc của mình ngồi, dường như không muốn làm đôi bạn trẻ khó xử.]
[Hạ Y quay đầu thấy Phó Quân mặt mày tối sầm, anh đứng dậy chỉnh trang rồi kéo tay cô ra ngoài.
"Anh là bạn trai em mà em lại sợ họ nhìn thấy à?" - Phó Quân vẫn dùng giọng nhẹ nhàng hỏi cô.
"Không phải, không phải, em chỉ là...chỉ là có chút không thoải mái khi có người thôi." - Hạ Y nhanh chóng giải thích.
"Vậy bây giờ không có người..."
"Không được!" - Hạ Y cắt nhanh lời nói của anh.
[Phó Quân không giận, anh nhìn cô đang ngó nghiêng xem có ai không thì bật cười ra tiếng.]
"Em có phải bị ngốc rồi không? Em thế này nhìn giống vụng trộm lắm đấy." - anh cười ghẹo cô.
"Vụng trộm cái khỉ nhà anh, mau về làm việc đi, tối nay.."
"Thế nào, có phải muốn mời anh đến phòng em đêm nay không!" - anh lại lưu manh hỏi cô.
"Anh yêu đến hỏng nào rồi, tối nay em đến giúp anh ngủ"[Dứt câu cô liền nhanh chóng chạy đi, Phó Quân nhìn cô nàng chạy đi thì lòng lại thoải mái, anh nghiêm túc quay về huấn luyện binh lính.
[Một ngày của tháng 8 năm 2008, Mễ Uyên gọi điện thoại cho Hạ Y"Alo, cục thịt mỡ, nhớ mình không nè." - Mễ Uyên sảng khoái nói.
"Nhớ, mình nhớ cậu đến ốm đi mấy cân rồi nè. Cuộc sống hôn nhân thế nào, có ai bắt nạt cậu không?" - Hạ Y lo lắng hỏi
"Ai dám bắt nạt mình chứ, mình có tin vui báo cho cậu đây" - Mễ Uyên bên đầu dây đã rất nôn nóng muốn nói ra
"Sao nào, mau nói đi Mễ Mễ." - Hạ Y hối người bên kia.
"Mình có em bé rồi, được hơn một tháng!" - Mễ Uyên có chút ngại ngùng nói
ra.
[Hạ Y ở bên đầu dây không kìm được niềm vui ma phấn khởi hét lên làm cho Mễ Uyên cười lớn, xem ra cô nhóc Hạ Y nghe tin này còn vui hơn cả Mễ Uyên]
"Bây giờ mà được nghỉ phép mình chắc chắn phải phóng ngay tới chỗ cậu, mình phải tới làm bảo mẫu toàn thời gian cho cậu Mễ Mễ à." - Hạ Y vui đến đỉnh điểm.
"Cậu xem, mình cũng có con rồi, cậu giờ này còn chưa chịu cưới, có phải Phó Quân không chịu không? Để mình tới dẫn cậu về!" - Mễ Uyên đổi chủ đề sang Ha Y.
"Mình vẫn còn trẻ, mình chưa muốn kết hôn đâu." - Hạ Y tìm cách lảng tránh
"Cậu bao nhiêu rồi? Đã 28 rồi đó, đúng là cậu còn trẻ nhưng mà phải nhanh chóng tìm một bến đỗ thôi."
[Hạ Y nghe cô bạn nói thì lòng cũng có chút thất vọng, không phải cô không muốn cưới, mà đến bây giờ Phó Quân còn chưa cầu hôn cô nữa là
"Không sao đâu, cậu nghỉ ngơi đi, mình cúp máy làm việc nhé, hôm nào rảnh sẽ tới thăm cậu."
[Cuộc gọi kết thúc, Hạ Y lại rơi vào suy tư, liệu bản thân sẽ có một bến đỗ hạnh phúc như Mễ Uyên không? Nhưng cô nhanh chóng quên đi chuyện đó mà vui vẻ trở lại.
[Tháng 4 năm 2009, chỉ còn vài ngày nữa là Mễ Uyên hạ sinh con trai đầu lòng, Hạ Y có chút mong chờ, mấy tháng nay Phó Quân đang trong giai đoạn gấp rút tập huấn cho lính mới, Hạ Y ít khi gặp được anh.]
[Ấy vậy mà hôm nay anh lại ở tìm tới chỗ cô, nhìn anh có chút mệt mỏi, Hạ Y tiến lại gần, anh không nói gì mà ôm chặt lấy người cô. Hạ Y cũng vòng tay ôm anh, nỗi mệt mỏi của người lính Hạ Y đều hiểu, cô làm việc ở đây gần hai năm có gì mà cô không hiểu.
"Ốm đi nhiều rồi." - Hạ Y dịu dàng sờ lấy tấm lưng anh.
"Người có thể ốm, nhưng tình yêu anh dành cho em chỉ có nhiều hơn." - anh vừa nói vừa xoa xoa tóc cô.
[Hai người yên lặng nhìn cảnh vật trước mắt, vào hè rồi, tiếng côn trùng cũng dần nhiều hơn, nắng oi bức, gió cũng nhiều.