Biên Giới 18

Chương 18: Say rượu



[Một lúc lâu sau bác sĩ ra ngoài nói với anh Hạ Y bị đánh gãy ba chiếc xương sườn, phần đầu bị va đập mạnh nhưng não bộ không ảnh hưởng đáng kể. Các vết thương ngoài da nhiều đếm không xuể, nhìn riêng phần bàn chân của cô cũng thấy được bị gai đâm đến rách khá to, tạm thời nếu tỉnh lại cũng không thể di chuyển. Sau khi thông báo xong bác sĩ rời đi. ]

[Phó Quân thật sự cảm thấy hối hận vì đã để cô tới đây, để cô phải chịu sự bạo hành thân xác đến mức độ này, bây giờ anh vừa giận lại vừa thương cô. Anh giận vì lúc đó cô còn cự tuyệt anh, nhưng anh lại rất thương Hạ Y, không nỡ để cô một mình nằm bên trong nhưng cũng không thể xông vào đó được. Tâm trạng Phó Quân rối bời, nhấc máy gọi cho Lăng Triết muốn cậu ấy điều tra xem gia thế bốn tên lính kia như thế nào rồi để anh tới xử lý, Lăng Triết đồng ý rồi ngắt máy.]

[Khoảng 15 phút sau Hạ Y được đưa về phòng bệnh, cô vẫn còn hôn mê, Phó Quân luôn bên cạnh chăm sóc cô.]

[Đến gần trưa Phó Quân thấy Hạ Y vẫn đang ngủ say thì rời đi, anh đến đại đội H xử lý bốn tên kia. Vừa tới đại đội H Phó Quân liền đi thẳng tới hướng phòng giam thì thấy Lăng Triết đã ở đó chờ anh từ trước.]

“Trong số mấy tên này thì chỉ có cái tên lúc tối bị cậu bắn là con cháu nhà họ Tần, ba tên còn lại thì là xuất thân bình thường thôi.” - Lăng Triết kể lại những gì anh điều tra được.

“Gọi người nhà bọn họ tới đây, thông báo thẳng nếu họ không tới thì tùy chúng ta xử lí.”

“Ok.”

[Lăng Triết quay người rời đi, một tiếng sau thì người nhà của bốn tên lính cũng tới. Trong phòng hội đồng trước đó chỉ có Phó Quân, Lăng Triết và Bách Nhân bây giờ xuất hiện thêm bốn người đàn ông nữa. Trong số bốn người vừa đến có một người nhìn rất sang trọng, ông ta không biết con mình đã làm nên tội gì mà còn hung hăng muốn báo lên cấp trên sa thải ba người Phó Quân. ]

[Sau khi nghe Lăng Triết nói ra tội trạng của con mình thì ba người đàn ông gia cảnh bình thường có chút hoảng sợ, còn người đàn ông giàu có kia lại cười lớn.]

“Chỉ vì một người phụ nữ mà các vị lại làm khó con trai tôi sao?” - ông ta bật cười.

“Xem ra con hư là tại bố nhỉ?” - Phó Quân khinh thường hỏi.



“Trung đội trưởng Phó nói chuyện khó nghe thật đó!” - Ông ta cười giả tạo nói.

[Phó Quân không thèm đáp lại mà ngồi tựa lưng ra ghế, Lăng Triết thấy vậy bèn đưa ra hình phạt cho bốn tên kia.]

“Con trai các vị dám làm càn trong đội H đã là vi phạm quy định, lại còn dám ra tay đánh người của chúng tôi thì là tội không thể tha thứ được. Theo quy định đành phải đày bọn họ ra đảo chịu phạt thêm hai năm.” - Lăng Triết nói một cách tự kiêu.

“Các người dám?” - Người đàn ông đập bàn đứng dậy.

“Sao lại không dám?” - Phó Quân nhướng mày hỏi.

“Cậu dám đụng vào người nhà họ Tần thì tôi không dám chắc rằng cậu sẽ an toàn mà hoạt động trong thành phố này đâu!” - Ông ta giận dữ quát lên.

“Ông còn la hét nữa thì tôi cũng không dám chắc ngày mai nhà họ Tần có còn xuất hiện được hay không.” - Phó Quân cười khẩy.

“Cậu!!” - Ông ta phẫn nộ hét lên.

[Lăng Triết và Phó Quân rời đi giao lại mọi chuyện cho Bách Nhân tự giải quyết, ngày mai họ tới đem người đi. Rời khỏi đại đội H hai người tới quán bar uống rượu.]

“À mà Hạ Y có gì nghiêm trọng không?” - Lăng Triết đột nhiên hỏi.



“Bị đánh gãy ba chiếc xương sườn, và nhiều vết thương ngoài da.” - Phó Quân chua xót nói.

“Nghiêm trọng vậy sao, ngày mai tôi đem bốn tên đó ra đảo thuộc lãnh địa của cậu để cậu tự xử lí nhé?” - Lăng Triết nhìn Phó Quân hỏi.

“Ừm.”

[Phó Quân cầm ly rượu lên uống rồi lại nói về chuyện của hai đội. Đến hơn mười một giờ đêm hai người mới loạng choạng dìu nhau bước ra khỏi quán bar, Lăng Triết được Mễ Uyên đưa về còn Phó Quân thì bắt xe tới bệnh viện mà Hạ Y đang ở. Anh tới trước phòng bệnh suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào, Hạ Y thấy anh say khướt như vậy liền muốn đuổi anh đi.]

“Say như vậy còn tới đây làm gì hả? Muốn người bệnh chăm sóc người say sao?” - Hạ Y ngồi trên giường hỏi.

“Anh có say đâu, vẫn còn tỉnh lắm đấy.” - nói xong anh nũng nịu tiến lại giường bệnh ôm chân Hạ Y.

“Ôm cái gì chứ, mau quay về đại đội S ngủ đi, nhớ bắt xe đừng tự lái đấy.” - Hạ Y nói rồi liền đẩy anh ra.

“ Hạ Y anh say rồi...có thể ngủ lại đây không? ” - Phó Quân ôm chặt chân cô làm nũng.

[Hạ Y cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh say đến mức làm nũng như vậy, cô thấy dễ thương nên đồng ý cho anh ở lại.]

[Phòng Hạ Y đang nằm là phòng đặc riêng nên chỉ có một giường duy nhất, tuy nhiên nó cũng khá rộng. Phó Quân vậy mà lại không nể tình mà nằm chiếm lấy cả giường, Hạ Y đẩy mãi không được đành xuống nước năn nỉ thì anh mới chịu xích qua cho cô nửa cái, làm cô cười khổ mà mắng anh.]

[Hạ Y thấy Phó Quân đã nhắm mắt ngủ nên cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh. Vừa đặt lưng xuống liền bị anh quay người ôm lấy, Hạ Y giật mình nhìn anh, hoá ra anh không phải say đến mức không biết được gì nữa mà nãy giờ anh chỉ đang giả vờ để Hạ Y thương xót mà cho anh ngủ lại đây.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.