Âm thanh vang lên bên tai cậu rất rõ ràng, giống như một tiếng sấm cực lớn cực vang dội xuyên qua bầu trời, Lâm Thanh Yến bị sấm sét làm rung chuyển và cơ thể cứng đờ, máu khắp cơ thể anh ấy dường như chảy ngược lại, đến nỗi quên mất việc chống cự.
Điều này khác với những gì trong dự đoán, Ôn Ngôn thực sự biết cậu, hơn nữa còn... Lâm Thanh Yến đột nhiên phản ứng lại, cố gắng đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, nhưng lại bị ôm chặt.
“Yến Yến, em cũng giống anh phải không?”
“Yến Yến, anh xin lỗi, anh sai rồi...”
Đôi mắt của Ôn Ngôn đã đỏ hoe, hắn ta kích động nói vào tai Lâm Thanh Yến, vẻ mặt giống như khóc lại giống như cười, nào còn dáng vẻ của một quý công tử hiền lành đứng đắn, giống như một kẻ điên.
“Thằng điên.” Lâm Thanh Yến giãy giụa, trong lòng cậu đang tràn đầy sự hoảng sợ, nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Tôi không quan tâm anh là ai, mong anh ngay lập tức thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Yến Yến...”
Lời của Ôn Ngôn còn chưa xong, cửa phòng vệ sinh đã bị người ở bên ngoài đẩy ra, một bóng người cao lớn lao nhanh vào, giơ tay đấm vào mặt Ôn Ngôn một cách không thương tiếc.
Lực của cú đấm này không hề nhẹ, khuôn mặt Ôn Ngôn vặn vẹo đau đớn, hắn ta vô thức buông tay đang ôm thiếu niên ra, lùi về phía sau hai bước, còn chưa kịp phục hồi thì Cố Phi đã túm lấy cổ áo hắn ta, thô bạo kéo hắn đến bồn rửa tay.
Lưng Ôn Ngôn nặng nề áp vào đá cẩm thạch lạnh lẽo, hắn ta đau đến thở dốc, nhưng thứ đáng sợ hơn chính là đôi mắt trước mặt, có bình tĩnh là có bao nhiêu đen tối và tàn nhẫn, giống như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào hắn ta một con mồi sắp chết.
Hắn ta đã sớm nhìn thấy thủ đoạn của Cố Phi, da đầu Ôn Ngôn tê dại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh muốn làm gì? Đây là chuyện giữa tôi và em ấy, không cần người ngoài can thiệp.“.”
Lâm Thanh Yến đứng phía sau hơi thở dốc, lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh ta..”
“Có nghe thấy không? Cậu ấy nói không biết anh.” Cố Phi nhìn chằm chằm người trước mặt hơi hé ra đôi môi mỏng nhợt nhạt, giọng nói trầm từ tính ẩn chứa vẻ lạnh lùng trong sự bình tĩnh, “Đừng để tôi nhìn thấy anh trước mặt cậu ấy nữa. “
Nhiều năm nắm giữ chức vụ cao, Cố Phi luôn có một loại cảm giác áp bách, trong phòng vệ sinh nhỏ lan tràn một loại áp suất thấp. Ôn Ngôn cảm thấy hô hấp của mình không thông, cổ họng không phát ra được âm thanh.
Cố Phi không lãng phí thêm lời nào, buông tay ra, xoay người đi đến trước mặt Lâm Thanh Yến, đôi mắt lạnh lùng dịu lại, nhìn từ trên xuống dưới, giọng điệu quan tâm nói: “Có chuyện gì hay không?”
Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo vạt áo của người đàn ông. Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra rằng hành động nhỏ này của mình chứa đựng một chút ỷ lại, “Không sao, chúng ta đi thôi. “
Ánh mắt Cố Phi dừng lại ở vạt áo. Một lúc sau, ừm một tiếng, vòng tay qua bờ vai gầy gò của chàng trai bước ra ngoài, như thể đang bảo vệ người trong vòng tay của mình, lại như cố tình thể hiện thân phận của mình với người ngoài.
Ôn Ngôn đứng ở nơi đó, chật vật nhìn bóng lưng của hai người dần dần biến mất, đó là một cảnh tượng vô cùng chói mắt, đôi mắt đỏ ngầu đầy mất mát và đau đớn, như có hàng ngàn mũi kim dày đặc đâm vào trái tim hắn ta, đau đến không thể thở nổi.
“Tại sao, sao chuyện này có thể xảy ra...”
Nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu, tại sao hắn vẫn không thể cứu được người yêu? Yến Yến rõ ràng thích hắn như vậy, Cố Phi dựa vào cái gì mà nhanh chân đến trước?
Không...hắn sẽ không bỏ cuộc.
Kiếp trước hắn đã mất đi Yến Yến, kiếp này sẽ không thể để mất cậu lần nữa, Yến Yến nhất định vẫn còn yêu hắn!
Đúng vậy, Ôn Ngôn cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước Lâm Thanh Yến bị bức ép đến mức phải tuyên bố giải nghệ, lúc đó hắn đang đi công tác nước ngoài, rất bận rộn nên không coi trọng việc này, khi đi công tác về hắn mới phát hiện Lâm Thanh Yến đã biến mất.
Điện thoại không liên lạc được, nhà không có người, đi đâu cũng không tìm thấy, thậm chí không để lại tin tức gì, không ai biết về cậu, giống như người đã biến mất khỏi thế giới.
Khi đó An Nam Y an ủi hắn, có lẽ là tâm trạng của Yến Yến không tốt, muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn, không muốn bị quấy rầy, lúc đó hắn cũng nghĩ như vậy.
Yến Yến thích hắn như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ hắn và biến mất không dấu về, chắc vài ngày nữa cậu sẽ về
Nhưng thời gian từng ngày trôi qua, Lâm Thanh Yến vẫn không trở lại, lúc này Ôn Ngôn mới bắt đầu hoảng sợ, tìm người khắp nơi.
Nhưng thế giới quá rộng lớn, trong biển người mênh mông không có nơi nào tìm được, khi hắn tìm thấy căn nhà thuê nơi Lâm Thanh Yến sống sau khi mất tích ở một quận nhỏ cách đó hàng ngàn km, không có ai sinh sống ở đó.
Sau này, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thanh Yến đều là trong tấm ảnh đen trắng trên bia mộ...
-
“Anh Phi, tôi không muốn ăn nữa, chúng ta về trước nhé, được không?
“Được, tôi đưa cậu về nhà.”
Cố Phi vẫn luôn vòng tay qua vai thiếu niên, mãi đến khi mở cửa xe bên cạnh mới buông ra, nhìn người bước vào, sau đó xoay người ngồi vào ghế lái.
Trong xe được đóng kín rất yên tĩnh, Lâm Thanh Yến cụp mắt xuống, lông mi dày dài ướt nhẹp run rẩy, cậu lơ đãng nhấc ngón tay nói nhỏ: “Thật xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho anh.”
Trong xe lại lâm vào sự im lặng ngắn ngủi, Lâm Thanh Yến lâm vào trạng thái bất ổn.
Người đàn ông còn chưa kịp nói, cằm đã bị người kia nhẹ nhàng nhéo, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da của cậu, khiến của cảm thấy trong lòng mình như bỏng rát, rất nóng.
Cố Phi nhẹ nhàng nâng cằm thiếu niên lên, hơi mím môi, lấy khăn tay ra cẩn thận lau vết nước còn sót lại trên mặt thiếu niên.
Từ trán đến mũi đến má, làn da trắng nõn được chiếc khăn tay mềm mại chạm vào trở nên hơi hồng dù không hề mạnh tay.
Không khí trong xe đột nhiên tăng lên mấy độ C, Lâm Thanh Yến không dám cử động, nhưng tay lại khẩn trương nắm lấy góc áo, giọng nói nhẹ nhàng như con mèo nhỏ màu cam ở nhà: “Anh Phi.. “
Cố Phi dừng lại, đưa đầu ngón tay xuống, nhẹ nhàng ấn lên đôi môi mềm mại đang cử động, ngăn cản chàng trai nói. Thiếu niên chỉ hơi mở mắt, sau đó cúi xuống nhìn ngón tay đang áp vào môi mình...vẫn không dám cử động.
Cố Phi cuối cùng cũng lên tiếng: “Lâm Thanh Yến, cậu không làm gì sai cả, cũng không gây phiền phức cho tôi, cậu không cần phải xin lỗi.”
Cho dù em có gây rắc rối, tôi cũng vui vẻ. Hắn bổ sung một câu trong lòng.
“Ừm...” Lâm Thanh Yến khẽ gật đầu.
Bây giờ anh có thể bỏ tay ra.
Đầu ngón tay áp vào môi cậu cố ý hoặc vô ý ấn ấn, sau đó rời đi, ánh mắt của người đàn ông liếc nhìn cổ áo của thanh niên, rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Thanh Yến cúi đầu nhìn, phát hiện cổ áo của mình bị mở ra, lộ ra một phần ngực, sắc mặt đỏ bừng đã truyền đến mang tai, cậu nhanh chóng gài lại hai chiếc cúc trên cùng.
“Cậu thực sự không biết người đàn ông vừa rồi sao?”
Nghe vậy, Lâm Thanh Yến hơi giật mình, nên tới cũng đã tới, chuyện này căn bản không có cách nào giải thích, cậu thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì Ôn Ngôn cũng đã trọng sinh.
“Ừm... Tôi thực sự không biết anh ta. Anh ta đột nhiên lao vào ôm tôi và nói những điều vô nghĩa. Anh ta chắc chắn đã nhận nhầm tôi thành người khác.” Chút nữa là Lâm Thanh Yến cắn vào lưỡi của mình, cậu thậm chí không tin những gì mình vừa nói.
Trên mặt Cố Phi vô cảm không rõ có tin hay không, chỉ nhìn vào mắt thiếu niên, rất nghiêm túc nói với cậu: “Sau này nếu như hắn lại quấy rầy cậu, cậu nhất định phải nói cho tôi biết.”
Sau khi cậu bé thắt dây an toàn, người đàn ông khởi động xe và nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Tây.
Lâm Thanh Yến bấm nút cửa kính xe kéo xuống hít thở chút không khí, cơn gió mùa hè oi bức ùa vào thổi bay mái tóc của cậu, lén lút nhìn vào sườn mặt sắc bén tinh xảo của người đàn ông bên cạnh bằng tầm nhìn ngoại vi*, trái tim hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại.
*Tầm nhìn ngoại vi, hay còn gọi là tầm nhìn gián tiếp, là tầm nhìn nằm bên ngoài điểm nhìn cố định của mắt người và chiếm phần lớn diện tích của trường thị giác.
Cho dù Ôn Ngôn có sống lại thì sao, tất cả đều đã là quá khứ, cho dù tình cảm của Ôn Ngôn dành cho cậu có ra sao thì cậu cũng không còn cảm xúc với Ôn Ngôn như trước nữa.
Kết quả tốt nhất là trở thành những người xa lạ không làm phiền nhau.
Lời của Cố Phi cắt đứt sự trầm tư của Lâm Thanh Yến, “Tôi quên nói cho cậu biết, học tịch* của cậu đã được khôi phục, không muốn đến trường học cũng được, tự học là được.”
*Một cuốn sách nhỏ trong đó tên của học sinh được đăng ký, đề cập đến trình độ chuyên môn của họ là học sinh của một trường nhất định.
Lâm Thanh Yến ngẩn người, lại một lần nữa cảm thán có tiền thật tốt, cuốn sổ cảm ơn lại được ghi thêm, cậu đang định nói lời cảm ơn thì người đàn ông lại lên tiếng: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì hãy trả bằng hành động thiết thực?”
Lâm Thanh Yến:.. Sao vị này lại biết cậy đang muốn nói cái gì?
Trả ơn bằng hành động thực tế?
Cho nên muốn trả ơn như thế nào đây?
Là người giàu nhất Nam Thành, Cố tiên sinh cái gì cũng không thiếu, đây thực sự là một vấn đề nan giải, Lâm Thanh Yến tạm thời nghĩ không ra cách nào để báo đáp hắn, “Cái này... Anh cần hành động thiết thực như thế nào?”
Cố Phi nói: “Cậu tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Lâm Thanh Yến bất đắc dĩ gật đầu, “Được.”
Lúc cậu không chú ý, khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khó phát hiện.
——
Ngày phỏng vấn của “Ngôi sao ngày mai” đã được ấn định vào ngày 10 tháng 9, còn khoảng mười ngày nữa, Lâm Thanh Yến cũng trở nên bận rộn và dần dần quên mất Ôn Ngôn.
Cậu dành nhiều thời gian để tập hát và nhảy mỗi ngày, cơ thể hiện tại của của chưa từng học được những thứ này nên phải mất thời gian để thích nghi.
Ban ngày cậu đến Nghệ Hoa luyện tập, môi trường luyện tập ở công ty tốt hơn và có giáo viên chuyên nghiệp.
Trụ sở của Cố thị rất gần với Nghệ Hoa, khi Cố Phi đi làm sẽ đưa Lâm Thanh Yến đến đó, tan làm sẽ đón cậu về nhà, buổi trưa nếu rảnh rỗi sẽ đón cậu đi ăn với nhau.
Lúc đầu Lâm Thanh Yến cảm thấy khá là ngại, dù sao Cố gia cũng là ông chủ có rất nhiều việc phải làm nhưng ngày nào cũng đưa đi đón về, giống như người lớn trong nhà đưa đón con tan trường.
Nhưng dần dần, cũng đã thành thói quen.
Nếu một ngày nào đó Cố Phi đột nhiên không tới đón cậu, có lẽ cậu sẽ cảm thấy không quen lắm.
Chiếc Maybach quen thuộc đỗ trước Nghệ Hoa tối nay vẫn là chiếc xe quen thuộc, nhưng người ngồi ở ghế lái lại không phải là người đàn ông quen thuộc đó, “Cậu là Lâm thiếu gia phải không?”
Không nhìn thấy người mình mong đợi, trong lòng Lâm Thanh Yến cảm thấy có chút thất vọng, cậu lễ phép mỉm cười: “Đúng vậy, anh là?”
“Tôi là trợ lý của Cố tổng. Hôm nay ngài ấy có việc nên nhờ tôi đến đón.”