Lâm Thanh Yến tìm thấy điều khiển từ xa và nhấn nó, rèm trên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn tự động mở ra, ánh nắng ấm áp tràn vào, lập tức tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng.
Đứng trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy sân sau rộng rãi, xinh đẹp, trồng rất nhiều cây xanh, còn có một khu vườn rộng lớn, bây giờ là mùa hè, bên trong hoa nở rộ nhìn thoáng qua rất đẹp, không biết là chủng loại gì.
Có một hồ bơi lớn cách vườn không xa.
Khi tỉnh dậy, nhìn thấy một hình ảnh như vậy, Lâm Thanh Yến cảm thấy tâm trạng bất giác tốt lên, nhưng vẫn rất buồn ngủ, ngáp một cái rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Mười phút sau, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cậu mở cửa đi ra ngoài, liếc nhìn phòng ngủ chính bên cạnh, cửa đóng chặt, không biết người đó đã dậy chưa.
Lâm Thanh Yến đi xuống lầu, đêm qua cậu tới đây đã là đêm khuya, ngoại trừ chú Thẩm quản gia, thì không có ai khác trong biệt thự, lúc này cậu mới chú ý đến tầng dưới có hai người làm mặc quần áo lao động đang dọn dẹp.
Một người là dì trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người kia trẻ hơn rất nhiều, một cô gái trẻ mới đôi mươi.
Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện, không chú ý trên lầu có người, cô gái trẻ lên tiếng trước, “Quản gia Thẩm nói tối hôm qua Cố gia có đưa một vị khách họ Lâm về, còn ở lại đây đúng là kỳ lạ.”
“Cũng không biết người đó là ai, Cố gia chưa từng đưa ai về ở lâu, chẳng lẽ là phu nhân tương lai của chúng ta?” Người dì trung niên nói.
“Hừm... có thể đó. Không biết là ai may mắn như vậy, thật hâm mộ.”
Lâm Thanh Yến “...”
Lúc này, quản gia Thẩm Ngọc Đình cầm bình cắm hoa đi tới nhìn thấy cậu đứng trên lầu. Ông hơi dừng bước khẽ gật đầu, thái độ vẫn cung kính như tối qua, “Lâm thiếu gia, chào buổi sáng.”
Cậu cảm thấy Quản gia Thẩm trông đặc biệt giống những quản gia quý tộc mà cậu thấy trong phim phương Tây, mặc một bộ vest chỉnh tề, đi giày da và đeo cà vạt, thái độ lịch sự và cung kính, trông đặc biệt có học thức và giáo dưỡng.
Vừa rồi hai người làm còn đang nói chuyện đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn thiếu niên xinh đẹp xa lạ đang đi xuống cầu thang, lễ phép mỉm cười với họ.
Hai người lập tức đồng thanh chào Lâm thiếu gia.
Quản gia Thẩm không nói vị khách này là nam, còn là một người đặc biệt đẹp trai, lời bọn họ vừa nói chẳng lẽ đã nghe được sao?
Đương nhiên, Lâm Thanh Yến giả vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, căng da đầu nói: “Mọi người tiếp tục làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi “
Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy có người từ ngoài cửa đi vào. Người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao màu trắng rộng rãi và đi giày thể thao, khuôn mặt anh tuấn phủ một lớp mồ hôi mịn, dùng khăn lau sạch, chắc là vừa mới chạy bộ buổi sáng về.
So với vẻ ngoài nghiêm túc trong bộ vest và giày da, Cố Phi trong bộ đồ thể thao trông trẻ trung và năng động hơn, có sức hút khác và cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Trong đó có Lâm Thanh Yến.
“Chú Thẩm, đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Được.”
Cố Phi vẫy tay với thanh niên đứng ở đầu cầu thang, “Lại đây, chúng ta đi ăn sáng.”
Lâm Thanh Yến hừ một tiếng chậm rãi đáp lại. Trước ánh mắt không thể tin được của người làm, cậu goan ngoãn bước đến gần người đàn ông, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt cậu vài giây rồi đột nhiên nói: “Cậu ngủ không ngon sao?”
Lâm Thanh Yến gật đầu, hơi dời tầm mắt, không nhìn vào khuôn mặt có chút gần của người đàn ông, “Tôi vẫn có chút khó chịu, ngủ không được bao lâu.”
Cậu không hoàn toàn nói ra sự thật. Việc không thích nghi được với môi trường chỉ chiếm một phần nhỏ, phần nhiều hơn là những di chứng của kiếp trước, mà cậu cần phải có thời gian để khắc phục.
Cố Phi không hề nghi ngờ lời cậu nói.
Quản gia Thẩm nhanh chóng bưng bữa sáng ra, hai người ngồi đối mặt trên bàn ăn, bữa sáng cân bằng dinh dưỡng, bao gồm trứng rán, xúc xích, bánh mì nướng, rau xanh và một ly sữa.
Cố Phi nói: “Không biết cậu thích ăn gì, cho nên mới làm giống của tôi, sau này cậu muốn ăn gì cứ nói với Chú Thẩm.”
Hắn nhìn thấy thiếu niên đối diện mím môi cười nói: “Như vậy là được rồi, tôi cũng không kén ăn.” Nói xong, thiếu niên cúi đầu ăn bữa sáng.
Cố Phi thích nhìn Lâm Thanh Yến ăn cơm, cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, khi ăn, má hơi phồng lên, lông mi rũ xuống khẽ run lên, trông có vẻ nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Cố Phi lại nhớ tới đêm qua gặp Lâm Thanh Yến ở ven đường, cậu ngồi trên ghế ăn bánh bao hấp vô vị, lúc đó Cố Phi muốn mang hết đồ ăn ngon đến cho bé thỏ.
Nhìn thiếu niên đối diện đang ăn trứng tráng, Cố Phi muốn đưa món trứng tráng trên đĩa cho cậu, nghiêm túc mím môi, cuối cùng cũng dừng lại sự xúc động này.
“Cố gia, bữa sáng không hợp khẩu vị của ngài sao?”
Quản gia Thẩm nhìn vẻ mặt nghiêm túc không đụng đũa của ông chủ mình, cuối cùng không nhịn được hỏi, đổi lại là ánh mắt lạnh lùng từ Cố gia.
“Tốt lắm, ông đi làm việc của mình trước đi.”
“Được.“.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Quản gia Thẩm rời đi nhanh hơn bình thường. Cố gia từ tối hôm qua đã không thích hợp, nguyên nhân là do chàng trai tên Lâm Thanh Yến cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Lâm Thanh Yến không cảm thấy có gì không đúng, lúc cậu ngước mắt nhìn sang, người đàn ông này đang lặng lẽ ăn bữa sáng, động tác chậm rãi mà tao nhã.
Cậu cảm giác mình lại có tật xấu, mặc kệ Cố Phi làm cái gì, cậu đều muốn nhìn chằm chằm, tuyệt đối không có ác ý chỉ là thấy vừa mắt, giống như thưởng thức nghệ thuật vậy.
Thế là cậu tiếp tục.
“Bé con, bé nhìn chằm chằm vào tôi như vậy là có phạm quy rồi đấy.”
Một giọng nói có chút đùa giỡn đột nhiên vang lên. Lâm Thanh Yến cả kinh đến mức đánh rơi chiếc nĩa trên tay. Người đàn ông đối diện vẫn cúi đầu, chẳng lẽ trên đầu hắn có mắt.
“Trên đầu tôi không có mắt.”
Người đàn ông đặt dao nĩa xuống, nhìn thiếu niên đối diện đang ngơ ngác như một con thỏ đang sợ hãi, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói ra một câu: “Cậu không biết ánh mắt của mình nóng đến mức nào?”
Sau khi bị người đàn ông trêu chọc, Lâm Thanh Yến xấu hổ cúi đầu, hai má đỏ bừng, cảm giác mình như kẻ biến thái, nhất thời không để ý tới việc Cố Phi có thể nhìn thấu suy nghĩ bên trong của mình, cậu nhỏ giọng giải thích cho chính mình:
“Không...”
“Tôi chỉ là cảm thấy anh đẹp trai, cho nên... tôi chỉ là nhìn thêm mấy lần.” Vừa nói ra lời này, Lâm Thanh Yến liền hối hận, suýt chút nữa cắn lưỡi, “Không, không phải là anh đẹp trai, chỉ là vô tình nhìn thêm vài lần...thôi.”