Đó là cảnh tượng mà em đã từng ảo tưởng vô số lần... khi chúng ta gặp lại nhau.
Thế giới song song: Nếu sau khi Cận Ngôn ra nước ngoài, Chu Thụ đột nhiên xuất hiện trước mặt Cận Ngôn vào ngày sinh nhật của cậu...
~~~~~
Đây là một ngày mưa dầm, là một ngày mà mỗi tuần Cận Ngôn nhất định phải trải qua.
Cậu đã quen dần với loại mưa bụi trộn lẫn hương vị hải dương này, nhưng vẫn chưa thể quen được với những ngày đêm không có cách nào nhìn thấy người kia.
Đã ba năm, sang năm cũng nên tốt nghiệp.
Tốt nghiệp rồi thì nên làm cái gì bây giờ đây? Có nên trở về nhìn anh ấy một lần không?
Vạn nhất... nhìn thoáng qua một lần lại phát hiện chính mình vẫn không thể quên được anh ấy, mà anh ấy cũng vẫn không thể tiếp thu hai Alpha yêu nhau...
"Cận Ngôn, đi thôi, đi ăn."
Bạn học cùng nhóm lên tiếng đánh gãy trầm tư của Cận Ngôn, cậu đáp lời, dọn dẹp sách vở rồi theo họ ra ngoài.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi trên sân trường đại học A, bọn họ vừa kết thúc một đề tài tiểu luận, hẹn nhau cùng ăn bữa cơm chúc mừng, đây cũng là thời gian ầm ĩ hiếm có trong sinh mệnh của Cận Ngôn.
"Tôi muốn đi mua ly cà phê, còn ai muốn uống cà phê không?"
"Tôi muốn!"
Không ít người lần lượt giơ tay phụ họa, người bên cạnh cũng hỏi Cận Ngôn, "Này, cậu không uống à?"
Cận Ngôn giương mắt, cười nhẹ, "Uống, để tôi đi mua cùng các cậu."
"Nha, khó được a, Alpha độc lai độc vãng của hệ chúng ta cư nhiên bắt đầu gia nhập tập thể."
"Đúng đúng, bận rộn lâu như vậy, tiểu luận cũng làm xong rồi, xem ra hôm nay thật sự là một ngày lành a."
Dăm ba câu sau, mọi người lại vui đùa ầm ĩ lên, bọn họ vây quanh Cận Ngôn đi vào quán cà phê, lại cười cười nói nói đi tới quán ăn đã đặt trước.
Buổi tối, Cận Ngôn bị bạn bè ồn ào bắt uống một ít rượu, tuy rằng cậu thích yên tĩnh, nhưng cũng không bài xích chút ầm ĩ này.
Mà khi bữa tiệc tan đi, biểu hiện náo nhiệt giả dối cũng theo đó mà biến mất, Cận Ngôn một mình đi giữa gió lạnh của nước A, không tránh khỏi lại nhớ đến sự chua xót cô độc thường ngày.
Nếu như không phải là người kia, vô luận có bao nhiêu người ở bên cạnh đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ có một mình.
Cận Ngôn đi về hướng chung cư, khi gần tới khu nhà thì nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi ở ven đường, cậu đứng ở cửa một lát, sau đó nhấc chân đi vào.
"Xin chào, cho tôi một gói thuốc lá bạc hà."
Người bán hàng nhìn thấy gương mặt đẹp đến không chân thật này của Cận Ngôn, bỗng nhiên nói chuyện cũng có chút lắp bắp, "Xin, xin chào, xin hỏi, muốn loại nào?"
Cận Ngôn chỉ vào kệ thủy tinh ở sát bên cạnh, "Cái này là được, cảm ơn."
"Được, được."
Tính tiền xong, bước ra cửa, Cận Ngôn vừa mới mở lớp bọc nilon bên ngoài, liền bị ai đó gọi lại từ phía sau.
Là người bán hàng vừa rồi.
"Này..." Cô gái đẩy cửa ra, nhẹ nhàng hô lên, phảng phất như sợ Cận Ngôn giây tiếp theo liền biến mất không thấy, "Xin đợi một chút."
"A?" Cận Ngôn xoay người, lịch sự tiến lên một bước, "Xin hỏi có việc gì sao?"
"Không... có việc..." Cô gái ấp úng, Cận Ngôn cũng không thúc giục mà lẳng lặng chờ, qua vài giây sau, cô gái mới nói được hoàn chỉnh ý của mình, "Chuyện là... Tôi có thể, có thể xin phương thức liên hệ của anh không..."
"Tôi..." Cận Ngôn do dự, vẫn là than nhẹ một tiếng, "Xin lỗi."
Gương mặt của người bán hàng hiện lên vài phần xấu hổ, cũng may Cận Ngôn vẫn luôn cúi đầu, cho cô đủ không gian để phản ứng.
"Không sao, không sao, thật ngại quá, là tôi quá lỗ mãng, tạm biệt." Dứt lời liền xoay người, đẩy cửa, rồi chạy trối chết vào trong cửa hàng.
Chuông gió treo trên cửa vang lên vài cái, suy nghĩ của Cận Ngôn cũng theo nó mà rối loạn vài phần.
Cậu đi đến đầu con hẻm, cúi người ngồi xuống ghế dài ven đường, tiếp tục xé lớp đóng gói, thuần thục bật lửa một cây thuốc, đặt bên miệng.
Cận Ngôn ở nước A mấy năm vẫn thường xuyên được người khác hỏi xin phương thức liên hệ, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng đưa cho một ai. Sự tình vốn dĩ không có khả năng, cậu không muốn cho người khác hy vọng.
Nhưng cố tình, người nào đó lại không phải như vậy.
Người kia so với cậu còn được hoan nghênh hơn, tính tình rộng rãi lại ôn nhu, luôn vì người khác mà suy xét, cho nên sẽ bởi vì không để Omega hay Beta nào đó mất mặt mà lưu lại phương thức liên hệ. Cận Ngôn hiện tại còn nhớ rõ, từ khi người kia rời nhà đi học đại học, mỗi lần trở về thì di động vang lên thường xuyên đến mức nào.
Hiện tại sao...
Đã ba năm trôi qua, anh ấy bây giờ nhất định càng thêm ưu tú, càng có mị lực. Người đã từng đem tất cả ôn nhu đều dành cho một mình cậu, đến ngày nào đó cũng sẽ đem tất cả những thứ tốt đẹp đó trao hết cho kẻ khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng chua xót đến chịu không nổi, khói thuốc hít vào suýt chút nữa làm bỏng chính mình.
Cận Ngôn nhíu mày, chống tay muốn đứng dậy, nhưng một trận choáng váng bỗng nhiên đánh úp, khiến cậu không thể đứng vững.
Đúng lúc này, một tia hương vị quen thuộc lướt qua chóp mũi, thân thể cậu cũng được ai đó đỡ lấy.
Cận Ngôn cứng đờ tại chỗ.
Hương vị này quá quen thuộc, là hương vị mà mỗi khi đến bờ biển nước A đều có thể ngửi đến, cũng là hương vị trên cơ thể của người kia...
Nhưng cậu làm sao cũng không dám đem hai người nhập lại làm một.
"Sao vậy, không biết là ai đã cho người ta ôm?" Đối phương lên tiếng, thanh âm thực trầm, mang theo hài hước, cũng mang theo bất mãn.
Hương vị và giọng nói đều có thể gạt người, nhưng cảm quan thì sẽ không.
Ở một khắc vừa mới xác nhận, Cận Ngôn liền ngước mắt, sau đó đột ngột đối diện với đôi mắt vĩnh viễn lưu giữ ôn nhu dành cho cậu.
"Ca..." Cận Ngôn không thể tin vào mắt mình, thân thể đều bắt đầu phát run.
Nhưng người tới không nghĩ sẽ buông tha đứa nhỏ phản nghịch này, anh cũng muốn đem ủy khuất của chính mình trước một bước giũ ra.
"Học được rời nhà trốn đi, cũng học được hút thuốc."
"Không có..." Lời phủ định này vừa thốt ra, bản thân Cận Ngôn cũng cảm thấy có chút vớ vẩn.
Rõ ràng là chính cậu không từ mà biệt, cũng là cậu tránh ở góc đường thuần thục hút thuốc, tuy rằng bản thân thật sự ủy khuất muốn mệnh, nhưng ngay một khắc nhìn thấy anh thì chỉ lo phủ nhận chuyện này.
Giống như đang nói với anh rằng: ca ca, em không thay đổi, em vẫn là đứa nhỏ trốn sau lưng anh, cần được anh bảo hộ.
Đứa nhỏ trong đôi mắt chứa đầy ánh sáng, một khắc đó Chu Thụ hoảng hốt cảm thấy thời gian tựa hồ căn bản chưa từng trôi đi.
Nhưng chiều hôm nay cảnh tượng mà anh gặp phải ở trường học là thật, buổi tối nhìn thấy đứa nhỏ nhà anh bị người khác lôi kéo uống rượu cũng là thật, ngay cả vừa rồi chỉ mua bao thuốc lá liền bị người tiếp cận cũng là thật.
Đứa nhỏ đã trưởng thành, quá được yêu thích, giống như sinh mệnh của cậu căn bản đã không còn cần đến anh.
Anh đã nghĩ đến phải rời đi, nhưng lại luyến tiếc, phong trần mệt mỏi mới đến được nơi này, cho nên còn muốn ở thời khắc sinh nhật mà nhìn em ấy một cái.
Đứa nhỏ có cuộc sống tốt hơn nhiều so với những gì anh lo lắng, không bị ai khi dễ, còn quen một đám bạn tốt, bọn họ còn cùng cậu mừng sinh nhật, chỉ là bữa tiệc sinh nhật này hình như đã quên mất bánh kem.
Anh vốn dĩ chỉ nghĩ nhìn một cái liền đi, ai ngờ ma xui quỷ khiến lại bắt được thân ảnh cô độc của em ấy sau khi đám người tan hết.
Quá cô độc, giống như làm bạn với cậu chỉ có cái bóng bị ánh đèn đường kéo dài.
Như thế nào lại khiến bản thân trở thành cái dạng này? Không phải rõ ràng đã có một đống bạn bè sao?
Bước chân không tự chủ được mà đi theo cậu, lặng lẽ bồi cậu đi một đoạn đường, sau đó thấy cậu dừng lại, bước vào cửa hàng tiện lợi một hồi, đến khi ra ngoài thì trong tay lại cầm một gói thuốc lá.
Chu Thụ nhíu mày một chút, nhưng cảnh tượng phát sinh tiếp theo đã làm anh nhận ra cái nhăn mày này của mình là quá sớm rồi.
Phiền lòng, hoảng hốt, đứa nhỏ của anh lớn lên thật sự quá thu hút.
Thế nhưng, nếu được yêu thích như vậy thì em ấy không nên cô độc thế này a. Một cái sinh nhật đang vui vui vẻ vẻ, sao lại biến chính mình thành dáng vẻ cô đơn như vậy?
Chu Thụ nhíu mày đi về phía trước, không lâu sau đó liền tiếp được thân thể không đứng vững của đứa nhỏ nhà mình.
"Sao lại biến chính mình thành cái dạng này? Hôm nay không phải sinh nhật em sao?"
"Ca, anh vẫn còn nhớ sao..."
"Sao anh có thể quên được chứ?" Ngữ khí của Chu Thụ đã có chút không vui, nhưng chính anh cũng không rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
"Ca, vậy anh tới đây để gặp em sao?" Số rượu mà Cận Ngôn uống dường như đến bây giờ mới phát tác, thân thể cậu nhũn ra, đôi mắt thoạt nhìn sương mù mênh mông, nhưng cũng chính là đôi mắt này, ánh mắt này... khiến cho Chu Thụ ở trong mộng đều không thể quên được.
Chỉ là vận mệnh trêu ngươi, đứa nhỏ mềm mại đáng yêu như vậy lại phân hóa thành Alpha.
Chu Thụ đỡ Cận Ngôn đứng vững, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nhưng cũng không trả lời, Cận Ngôn liền không thuận theo không buông tha, "Ca, anh tới gặp em sao?"
Chu Thụ nhìn đến ánh mắt cún con quen thuộc như vậy liền cười ra tiếng, "Đều phân hóa thành Alpha, như thế nào còn làm nũng như vậy."
Lời này vừa nói ra, không khí liền đình trệ.
Gió biển từ sườn núi bên kia thành phố bay tới, mang theo khí vị ẩm ướt của nước mưa, thổi đến hai người đều thanh tỉnh vài phần.
Bọn họ giằng co ở khoảng cách mà giơ tay liền có thể chạm tới đối phương, cũng là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, thật sự nếm đến xấu hổ vắt ngang giữa hai người.
Nhưng từ cổ chí kim, kẻ say rượu chưa từng biết sợ.
Cận Ngôn cúi đầu nhìn chiếc bóng trên mặt đất, tự giễu cười cười, "Đúng vậy, em đã phân hóa thành Alpha."
"Em như thế nào lại phân hóa thành một cái Alpha..."
"Ngôn Ngôn..." Chu Thụ trong lòng đau xót, hận không thể lập tức ôm người vào ngực, nhưng anh lại không dám vươn tay.
Ba năm không gặp, đứa nhỏ năm đó không từ mà biệt, đến bây giờ anh cũng không thể quên ánh mặt quật cường lại thất vọng hôm ấy.
Anh mơ hồ đọc được cái gì từ trong ánh mắt đó, nhưng lại không dám chắc chắn, đợi đến qua hôm sau muốn tìm người để hỏi cho rõ thì cũng đã chậm.
Đứa nhỏ ra đi vô cùng dứt khoát, thay đổi toàn bộ phương thức liên hệ, hành động như thể muốn chặt đứt quan hệ với Hải Thành, cũng không biết làm vậy là muốn quên đi người nào.
Nhưng cơn gió lại không muốn cho cuộc tái ngộ này của bọn họ có thêm thời gian để giằng co, nó bí mật mang theo mưa bụi đánh úp lại, hương vị hải dương và nước mưa đan chéo trong không khí cũng càng lúc càng dày đặc.
Giọt mưa rơi xuống lông mi của Cận Ngôn, buộc cậu thu hồi ánh mắt. Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, "Mưa rồi, về nhà trước đi."
Một câu "Về nhà" này lại chọc trúng tâm sự của hai người, bọn họ đã nói với nhau mười tám năm, hiện tại nghe được lại cảm thấy là một chuyện cực kỳ xa xôi.
Chu Thụ đi theo sau Cận Ngôn, giữ một khoảng cách không xa không gần. Bọn họ về đến chung cư vừa lúc cơn mưa bắt đầu nặng hạt.
Một đường về đến đây, hai người đều không ai nói câu nào, chỉ là khi bước vào thang máy thì Cận Ngôn không tự giác di chuyển sang bên cạnh một chút, đủ để cánh tay cậu có thể chạm nhẹ vào Chu Thụ.
Chu Thụ lập tức liền mềm lòng.
Anh không thể không cảm khái, có vài thói quen là từ nhỏ dưỡng thành, hai người ai cũng sửa không xong.
Tựa như anh nhìn đến ánh mắt làm nũng của Cận Ngôn liền sẽ vô điều kiện thuận theo cậu, mà Cận Ngôn vô luận khi nào bước vào thang máy đều sẽ tiến lại bên cạnh anh, cũng nhất định sẽ trước một bước bật sáng đèn ở mọi phòng tối mà anh sắp đi vào.
Ra khỏi thang máy, Cận Ngôn đi đến trước cửa chung cư, nhập mật mã mở khóa, tiếp theo là bật đèn.
Chu Thụ chậm rãi thở ra chua xót trong ngực, nhẹ nhàng gọi cậu, "Ngôn Ngôn, đừng khổ sở, được không?"
Anh không biết những lời này là từ đâu tới, anh cũng không biết đến tột cùng là đang dỗ dành chuyện gì, anh chỉ biết chính mình không muốn nhìn người này khổ sở, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của em ấy.
Ai ngờ, lời này vừa nói ra, Chu Thụ liền bị đối phương đột nhiên lao tới ôm chặt lấy.
"Ca..."
"Ừm."
"Ca, em rất khổ sở, cuộc sống của em không hề tốt chút nào hết."
"Ba năm này mỗi ngày em đều suy nghĩ, tại sao em lại là Alpha." Cận Ngôn siết hai cánh tay, gắt gao trói chặt Chu Thụ trong ngực mình, "Em vì sao lại phải phân hóa thành Alpha, nếu em là Omega, có lẽ ngày đó anh đã không bỏ em lại một mình..."
"Em thật sự rất sợ hãi..."
"Anh không cần em..."
Nước mắt của Cận Ngôn không ngừng rơi xuống, Chu Thụ đau lòng đến hô hấp cũng khó khăn.
"Không phải, không phải..." Chu Thụ chịu đựng chua xót, ôn nhu giải thích, "Không có chuyện anh không cần em, anh sao có thể không cần em."
Tại một khắc này, vô cùng vô tận hối hận dũng mãnh tràn vào trong ngực Chu Thụ, anh lẽ ra không nên rời đi vào ba năm trước, bỏ mặt Cận Ngôn vừa mới phân hóa một mình lưu lại trong phòng, khiến cho đứa nhỏ phải tha hương, một thân một mình lưu lạc nước ngoài, không biết mỗi ngày mỗi đêm phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất.
Anh chỉ biết ba năm này bản thân mình nhớ em ấy nhớ đến tận xương tủy, mà không biết rằng ba năm qua em ấy nguyên lai cũng chưa từng nguôi ngoai.
Thậm chí còn bởi vì phản ứng của anh vào lúc đó mà chán ghét giới tính của chính mình.
Như thế, anh thật sự đã quá mức sai trái.
"Đừng khóc, là ca ca không tốt." Chu Thụ hít hít mũi, nhẹ nhàng vỗ lưng Cận Ngôn, "Khi đó suy nghĩ của anh quá rối loạn, trong lúc nhất thời không biết làm cách nào tiếp nhận sự thật này."
Chu Thụ còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy vô lực, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ tất cả dựa vào lồng ngực này, không muốn lại xa rời dù chỉ một khắc.
"Cho nên, ca, anh tới để gặp em sao?" Lại là câu này, Cận Ngôn tựa hồ đặc biệt để ý đến đáp án.
Chu Thụ lần này đã không còn làm ra vẻ, mà là kết thúc ôm ấp, ôn nhu giúp Cận Ngôn lau đi giọt nước nơi khóe mắt, giống như khi còn nhỏ anh vẫn làm cho cậu.
"Đúng vậy, anh tới để gặp em, anh muốn nhìn một chút xem sinh nhật của em trải qua có tốt không."
"Không phải có một đám bạn bè đi cùng sao? Như thế nào lại biến chính mình thành cái dạng này, còn lén tránh ở góc đường hút thuốc."
Cận Ngôn rũ mắt lắc đầu, "Bọn họ không biết hôm nay là sinh nhật em, không ai biết sinh nhật của em."
"Ngôn Ngôn..." Chu Thụ rốt cuộc hiểu ra cái bóng dáng quái gở cô đơn kia là từ đâu mà có, anh đau lòng cực kỳ, đôi mắt thấm ướt nhìn Cận Ngôn, "Bé đáng thương, sao lại để chính mình thành ra như vậy, sinh nhật mà ngay cả cái bánh kem cũng không có." Thậm chí trong mắt cũng không hề tồn tại ánh sáng, giống như đứa trẻ ép buộc chính mình phải lớn lên chỉ trong một đêm.
Anh đau lòng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cận Ngôn, nhìn gương mặt quen thuộc này đã trở nên càng thêm tuấn lãng, đột nhiên nảy sinh một xúc động.
Chu Thụ nghĩ, hôn đi.
Và anh cũng thật sự làm như vậy.
Người bị đột nhiên hôn lấy thì thân thể lập tức cứng đờ, ước chừng phải mất nửa phút mới hoàn hồn, sau đó liền thuận thế tiếp nhận.
Đây là một cái hôn thật dài, nhưng dần dần, người ban đầu chiếm vị trí chủ động lại bị đảo khách thành chủ, Chu Thụ bị tin tức tố Cận Ngôn thả ra bao vây, lại bị đối phương đỡ lấy thân thể, bọn họ một đường từ cửa ra vào hôn đến trên sô pha.
Qua hồi lâu sau, hai người mới tách ra, nhưng Cận Ngôn vẫn còn không tha mà chạm môi vài cái vào môi Chu Thụ.
Đến mức Chu Thụ cười thành tiếng, "Sao lại thế này, giống hệt mèo con còn chưa cai sữa a."
"Anh chê em." Cận Ngôn dùng mặt mình cọ cọ vào cổ Chu Thụ, dùng giọng điệu trẻ con mà nói, "Anh nhất định là chê em."
"Không chê, vĩnh viễn đều không chê." Chu Thụ cười, càng ôm chặt người hơn, lại đặt một nụ hôn lên trán Cận Ngôn, "Mặc kệ giới tính của em là gì, ca ca vĩnh viễn yêu em."
"Sinh nhật vui vẻ, Ngôn Ngôn, anh chính là quà sinh nhật của em."
Lời cuối sách:
Hai người ở nước A náo loạn mấy ngày, Chu Thụ lại phải về nước tiếp tục những ngày tháng rong ruổi trên phim trường. Thời điểm này anh vừa mới ra mắt, cũng dần dần trở ảnh vị ảnh đế mới toanh có chút danh tiếng trong nước.
Một năm sau, Cận Ngôn tốt nghiệp, vốn dĩ tính toán về nước một chuyến rồi mới thương lượng chuyện sau này, ai ngờ còn chưa làm lễ nhận bằng lại đột nhiên ngất xỉu ở bờ biển, sau khi đưa tới bệnh viện mới biết được đây là phân hóa lần thứ hai.
Chu Thụ vừa nghe tin liền ngay lập tức dời lại tất cả lịch trình mà bay sang nước A. Lần này vô luận kết quả là gì, anh nhất định đều sẽ ở bên cạnh Cận Ngôn. Cận Ngôn hôn mê một tuần mới tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên quả nhiên thấy được ca ca nhà mình. Cậu nhận ra thân thể biến hóa, đồng thời cũng rõ ràng cảm nhận được tuyến thể của mình đang bị mạt hương vị muối biển ngọt lành kia hấp dẫn.
Xấu hổ một lát, tay của Cận Ngôn lại bị người gắt gao nắm lấy. Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy người nọ nhẹ giọng nói chuyện.
"Ngôn Ngôn, hiện tại em có thể danh chính ngôn thuận mà đánh dấu anh."
Tác giả có lời muốn nói: A, lại vẹn toàn một cái ý nan bình, vui vẻ!
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Rưng rưng nước mắt... Họ đau lòng thì mình khóc, mà họ hạnh phúc thì mình cũng khóc.