Hôm nay Thẩm Hi đã nôn mửa không biết bao nhiêu lần, nôn một hồi liền không nôn ra được gì nữa, cậu đặt hai tay lên bàn, xua tay ra hiệu cho hạ nhân dọn thức ăn trên bàn xuống.
Nha hoàn tùy thân Linh Lan nhìn thấy Thẩm Hi nôn đến ứa nước mắt, sốt ruột nói: “Gần đây thiếu gia muốn ăn mấy món thanh đạm các ngươi không biết hả, chẳng phải đã dặn nhà bếp không được nấu thức ăn nhiều dầu mỡ sao? Vậy mà các ngươi cũng không nhớ!”
“Linh Lan tỷ, mấy món này thật sự đã thanh đạm lắm rồi, đều là rau luộc thôi, không có thịt đâu.” Đầu bếp trẻ tuổi đang bưng đĩa thức ăn, lo lắng nói: “Hay là gọi lão gia về xem thử đi, cứ nôn như vậy cũng không phải cách.”
Sau ngày tiệc thọ của Thái hậu, Hoàng hậu đột nhiên ngất xỉu, kể từ đó sức khỏe của bà liền không tốt, cha Thẩm là Viện sứ của Thái Y viện, hầu như ngày nào cũng ở trong cung chưa từng trở về.
Tính ra cũng đã hơn một tháng rồi.
“Hơn một tháng…” Trong đầu Thẩm Hi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ tồi tệ, cậu không khống chế tốt âm lượng, buột miệng nói: “Các ngươi có biết khi nào thì người mang thai ốm nghén không?”
Linh Lan: “Khi mẹ nô tỳ mang thai đệ đệ của nô tỳ, chắc cũng khoảng một tháng sau là bà bắt đầu ốm nghén. Thiếu gia hỏi chuyện này để làm gì? Thiếu gia là ca nhi chưa xuất giá đó, nôn ói cũng không phải là dấu hiệu mang thai đâu, con người ta không thể mang thai một mình được.”
Vấn đề là cậu đâu có một mình đâu.
Cái tên ngụy quân tử Phó Cẩn Xuyên! Hại người ta thảm rồi!
Nghĩ tới khả năng mang thai, đầu Thẩm Hi như muốn phình to ra.
Mẹ mất sớm, cha là một ông già bảo thủ, chưa bao giờ đặt chân đến chốn trăng hoa, trong nhà ngay cả một thiếp thất cũng không có, nếu để cha biết cậu chưa đính hôn đã lăn lộn với một người đàn ông đến có con.
Không dám nghĩ, không dám nghĩ tới.
Đang lúc hết đường xoay xở thì trong sân đột nhiên vang lên tiếng cha Thẩm, có lẽ ông đã đụng phải hạ nhân vừa bưng thức ăn ra, vừa bước vào đã nói: “Hi nhi, sao con lại không ăn cơm vậy? Con có biết nước Ngụy hiện nay có bao nhiêu người bị chết đói không? Một bữa cơm con vứt đi bằng số lương thực cho gia đình họ trong mấy ngày đấy, nếu con không biết quý trọng đồ ăn như vậy, ta sẽ phải dạy dỗ con.”
Linh Lan đau lòng cho thiếu gia, vội vàng nói: “Lão gia, cuối cùng ngài cũng về rồi, ngài tạm thời đừng mắng thiếu gia nữa. Từ hôm qua thiếu gia đã không ăn được gì rồi, ngài mau khám cho thiếu gia xem xem.”
Mối quan hệ chủ tớ của Thẩm gia không nghiêm khắc như những gia tộc khác, Linh Lan lại có tính tình thẳng thắn, nàng thường ra mặt khi Thẩm Hi bị giáo huấn, nhưng hôm nay Thẩm Hi đã phải ăn khổ vì sự thẳng thắn của cô nàng rồi.
“Cha đừng nghe Linh Lan nói bậy, con không sao, con khỏe lắm, cha không cần khám cho con.”
“Lại đây, để ta bắt mạch cho con.”
Cha Thẩm vừa ngồi xuống, Thẩm Hi liền giống như đang ngồi ở đầu bên kia của bập bênh, lập tức đứng dậy đi về phía cửa: “Ây da không có chuyện gì mà, lát nữa con còn có việc phải làm.”
“Quay lại!” Cha Thẩm quát một tiếng, thân thể Thẩm Hi không nghe theo mệnh lệnh lập tức cứng đờ tại chỗ, máu xông lên não!
Linh Lan tiến lên đỡ Thẩm Hi, ấn cậu xuống ghế.
Cha Thẩm đưa tay ra bắt mạch.
Mạch của Thẩm Hi trôi chảy như hạt châu lăn trên đĩa ngọc…
Không ngờ lại là hỉ mạch.
Cơ thể dương thịnh âm suy cũng có thể bắt ra hỉ mạch, nhưng cha Thẩm là ai chứ, ông thường xuyên hầu hạ những quý nhân ở trong cung, kỹ năng khám bệnh số một, nhớ đến thái độ chột dạ vừa rồi của Thẩm Hi, cha Thẩm còn không hiểu sao!
Cha Thẩm giơ tay cho tất cả nha hoàn và người hầu trong phòng đi ra ngoài, sau đó dùng bàn tay to đập mạnh xuống bàn: “Nghịch tử!!!”
“Aaa, con sai rồi cha ơi!” Thẩm Hi sợ hãi giật bắn người, cậu run rẩy rút cổ tay về, từ trên ghế trượt xuống đất, quỳ gối, chắp hai tay thành chữ thập: “Con thật sự sai rồi.”
“Bình thường con có quậy thế nào ta cũng mặc kệ, bây giờ con muốn ta nói sao đây. Nói! Đứa nhỏ này là của ai?”
“Con… con không nói được.”
Cậu đã điều tra được ngày hôm đó người bỏ thuốc chính là Tứ công chúa Ngụy Thiều, trong chuyện này, Phó Cẩn Xuyên và cậu đều là nạn nhân, mặc dù điều này không thể thay đổi sự thật Phó Cẩn Xuyên là một tên ngụy quân tử, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đổ nước bẩn lên đầu người ta.
Thẩm Hi ôm lấy đùi cha Thẩm nói: “Cha ơi, cha cứ kê cho con thuốc phá thai là được rồi, thần không biết quỷ không hay, sẽ không có ai biết đâu.”
“Là Phó Cẩn Xuyên phải không?”
“Sao cha biết?!” Thẩm Hi trố mắt nhìn trân trối, giây tiếp theo liền biến sắc, cậu hối hận vì mình đã dễ dàng bị lừa khai ra danh tính của cha đứa nhỏ. Đường đường là thần thám tương lai của nước Ngụy, lại không có chút ý thức phản trinh sát nào.
“Cái hôm yến tiệc trong cung, ta đã thấy ánh mắt của hắn nhìn con có gì đó không đúng. Cái tên Phó Cẩn Xuyên này ỷ được Bệ hạ coi trọng mà vô pháp vô thiên, có phải hắn ép con không?”
“Không phải đâu!”
“Đi, theo ta vào cung!” Cha Thẩm tức đến hai mắt đỏ ngầu, căn bản không nghe lọt Thẩm Hi nói gì.
Mặc dù dân phong nước Ngụy cởi mở nhưng ca nhi dù sao vẫn bất đồng, ca nhi khó có con, gia đình quyền quý sẽ không lấy ca nhi làm chính thê, vốn dĩ cha Thẩm dự định tìm một gia đình bình thường để Thẩm Hi thành thân, cùng lắm thì đưa nhiều của hồi môn hơn, nhưng bây giờ mọi thứ đều tiêu tan hết rồi, một ca nhi bị phá thân lại còn mang thai… còn gia đình đàng hoàng nào cần đến nữa.
Thẩm Hi nhìn ra được cha đang suy nghĩ gì, cậu ngoan cố quỳ tại chỗ nói: “Nhi tử chưa bao giờ muốn thành thân, thành thân thì có lợi ích gì chứ? Chỉ trở thành vật sở hữu của người khác mà thôi.”
Những lời này của cậu cha Thẩm đã nghe vô số lần, ông không để ý tới cậu, trực tiếp gọi người đến trói Thẩm Hi lại, nhét cậu vào xe ngựa đi vào cung.
Hoàng Cung, Ngự Thư Phòng.
Thẩm Hi đến cũng khéo, Phó Cẩn Xuyên đang cùng Bệ hạ thảo luận chính sự, sau khi vào điện, cha Thẩm đau buồn phẫn nộ đan xen, mỗi lời nói ra đều xé ruột xé gan.
Thẩm Hi đứng ở một bên xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
“Đã có thai rồi sao?” Bệ hạ ngồi trên long ỷ, nhìn bụng nhỏ chưa thấy dấu hiệu mang thai của Thẩm Hi, vui mừng hớn hở nói: “Tốt, tốt lắm, bây giờ là năm Kỷ Sửu, năm sau đứa bé ra đời, vừa hay là một bé hổ con, chắc chắn sẽ khoẻ mạnh kháu khỉnh lắm đây. Phó ái khanh, đúng lúc hôm nay khanh cũng ở đây, trẫm sẽ làm mai ban hôn cho hai người, khanh có đồng ý không?”
Bệ hạ vừa dứt lời, Thẩm Hi đã nghe thấy Phó Cẩn Xuyên đáp: “Thần cầu còn không được.”
Cha Thẩm và Thẩm Hi cũng ngỡ ngàng ngơ ngác.
Trước đó Thẩm Hi còn thề thốt cảnh cáo nếu Phó Cẩn Xuyên dám cầu hôn cậu sẽ chết cho hắn xem, nhưng bây giờ lại làm như cậu đang ép Phó Cẩn Xuyên lấy mình, xấu hổ, xấu hổ quá đi mất.
Cha Thẩm càng kinh ngạc hơn, không phải ông tới đây để khởi binh vấn tội sao? Sao lại được ban hôn rồi?
Cuộc hôn nhân này, hình như cũng được lắm.
Cha Thẩm lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Thẩm Hi: Cha làm gì vậy!!!
Thậm chí Thẩm Hi còn không dám nhìn Phó Cẩn Xuyên nữa.
Trên xe ngựa về nhà, Thẩm Hi muộn màng nhận ra chung thân đại sự của mình đã bị Bệ hạ quyết định một cách cẩu thả như vậy, cậu đáng thương khóc rưng rức đến đỏ hoe hai mắt, oán trách cha mình: “Ban đầu cha bí mật phá thai cho con là chẳng có ai biết rồi, bây giờ thì hay rồi, mọi người biết hết cũng thôi đi, lại còn bị ban hôn!”
“Hiện tại Phó Cẩn Xuyên đang được Bệ hạ coi trọng, con gả cho hắn đâu có thiệt thòi gì.”