Năm đó tới gần giao thừa, Giang Lâm Vụ ở lại Bạch phủ đón tết.
Buổi sáng nàng giúp đỡ nha hoàn, người sai vặt để treo đèn đỏ, cắt giấy mừng xuân. Buổi trưa trộn bánh mật, làm vằn thắn với Dung Nhã, chơi đến không biết trời đất gì.
Bạch gia đời đời đều có cội nguồn ở Bạch Châu, cuối năm cần phải đi lại rất nhiều, vì vậy Bạch Ngọc phải đi xung quanh cùng Bạch phụ để bái phỏng.
Buổi chiều, Bạch Ngọc vội vội vàng vàng quay về. Bạch Ngọc lần theo khí tức của Giang Lâm Vụ đến trù phòng thì đúng lúc gặp nhau. Trong tay Giang Lâm Vụ đang cầm lồng hấp, thấy Bạch Ngọc trở về thì vui vẻ tiến lên đón hắn.
Các nha hoàn ở bên cạnh xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, người có mắt nhìn thì vội vàng rời đi, còn có người lại liên tiếp quay đầu lại nhìn lén, bị người lớn tuổi lôi tuột đi.
Bạch Ngọc bôn ba cả ngày, vừa quay lại đã thấy khuôn mặt kiều mị của Giang Lâm Vụ đang nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt chỉ có hình ảnh đang lao vào lòng mình. Trái tim cũng tan chảy mà ôm lấy Giang Lâm Vụ, đứng tại chỗ xoay vài vòng.
Đây chính là hạnh phúc gia đình mà hắn mong muốn, có Tiên Tôn là có hạnh phúc gia đình.
Giang Lâm Vụ bị hắn xoay chuyển thì hoảng sợ, ôm chặt lấy lồng hấp, tức giận nói: “Chàng cẩn thận chút, cẩn thận rơi khỏi tay, làm ta ngã, sẽ không có bánh mật nữa đâu!”
Hắn nhận lấy lồng hấp trong tay Giang Lâm Vụ, cúi đầu trộm hương mấy lần, dịu dàng trìu mến lại xẹt qua vài tia tối tăm.
“Yên tâm, Bạch Ngọc chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay Tiên Tôn, làm sao làm Tiên Tôn té ngã được. Cho dù Tiên Tôn không ôm Bạch Ngọc, ta cũng sẽ ôm chặt lấy Tiên Tôn, rũ cũng không rũ ra được.”
Giang Lâm Vụ bị hắn hôn đến ngượng, vội vàng quan sát xung quanh có người hay không. Lời nói như thế cũng bình thường, nhưng luôn cảm giác có chỗ nào là lạ, vẫn là Bạch Ngọc như thế thôi.
Bạch Ngọc lại cúi đầu lần nữa, hai người môi lưỡi triền miên, truy đuổi hút cắn, hơi thở giao hòa.
Một tay Bạch Ngọc cầm lồng hấp, một tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, vạt áo của Giang Lâm Vụ bị cọ xát đến ngổn ngang, đi về sảnh trước.
Mười ngón tay hai người giao nhau, tình ý triền miên, cầm tay đi tới hành lang. Năm mới đoàn viên, cả nhà cùng vui sướng.
Gần đến sảnh trước thì Giang Lâm Vụ vô thức cọ xát hôn lên môi mềm sưng đỏ của Bạch Ngọc, đôi môi còn bị cắn mấy cái, đang hiện ra vệt đỏ ám muội.
Nàng cảm khái nói: “Tết năm nay vui quá, cũng chưa tới lễ cập quan của chàng. Năm nay quá nhiều chuyện, cho nên không thể chuẩn bị cho chàng được, vẫn còn may chàng vẫn còn trẻ, vẫn còn nhỏ, vẫn còn thừa thời gian chuẩn bị.”
Bạch Ngọc dừng lại, mặt hắn không hề cảm xúc, đưa lồng hấp cho một nha hoàn đi ngang qua.
Tiếp theo, cánh tay giương ra, chặn nâng ngang Giang Lâm Vụ lên, chân dài bước nhanh về phía Ngọc Can viện.
Giang Lâm Vụ vừa nhìn thấy phải trở về phòng thì chân đã mềm nhũn, vội vã xin tha. Hai chân nàng đạp loạn, giãy giụa đập cánh tay của hắn: “Bạch Ngọc! Không phải ta nói chàng nhỏ đâu, cũng không phải cố tình! Ta chỉ thuận miệng nói chuyện thôi! Sao bây giờ trẻ con đều không thích nghe lời nói thật sao?”
Bạch Ngọc vỗ mông non nớt của nàng, cân nhắc nói: “Ta có nhỏ hay không, người rõ ràng nhất không phải Tiên Tôn sao?”
Giang Lâm Vụ vội vàng che miệng không cho hắn nói, chỉ sợ người khác nghe thấy thì sẽ xấu hổ chết mất.
Bạch Ngọc bỏ tay nàng đang bịt miệng mình ra, lạnh lùng a một tiếng: “Tiên Tôn có tuổi đã nói tới trẻ con, không bằng Tiên Tôn và Bạch Ngọc sinh một đứa, tránh cho Tiên Tôn có tuổi rồi lại nhắc tới.”
Nói xong lại đá văng cửa phòng, Giang Lâm Vụ nắm chặt khung cửa không muốn đi vào, vào bên trong rồi còn sẽ bị sói con này gặm không còn xương sao.
Nàng lớn tiếng nói: “Rõ ràng ta không có ý này, nhưng ta làm cho chàng vặn vẹo mấy lần thay đổi khẩu vị. Chàng mới bao lớn mà đã muốn làm cha?!”
“Vậy thì trước hết không làm cha, nhưng trước mắt Tiên Tôn cùng ta làm việc mà phải trải qua để làm cha đã.” Nói xong thì đóng cửa lại...
Tiếp theo chính là kim châm đâm xuyên qua nhụy hoa đào, tiếng khóc thút thít khiến người ta yêu thương...