Lúc Cố Tân Di tỉnh dậy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cảnh tượng trong mơ biến thành một đóa hoa phù dung xinh đẹp đang xấu hổ nằm trên giường của cô, sợ hãi đáng yêu.
Cố Tân Di bắt chéo hai chân, nở nụ cười tà mị điên cuồng: "Nữ nhân, ngươi đã ở trên xe của ta."
Hoa phù dung yêu kiều hét lên: "Không, ta đang ở trên giường của ngươi mà~"
Sau đó là một trận trời đất quay cuồng, cô lại bị tiếng kêu thảm thiết của con gà kéo dậy từ trong chăn, đầu tiên cô nhắm mắt lại, hướng bên trái lăn một vòng, lại hướng bên phải lăn một vòng, lăn lộn tới tới lui lui, rốt cuộc phá 'Kén' mà ra.
Giả Giai từ Tân Cương cũng điều chỉnh xong giờ làm việc và nghỉ ngơi, đây vẫn là lần đầu cô thấy bộ dáng thức dậy, rời giường của Cố Tân Di, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm xem.
"Có phải cảm thấy cậu ấy rời giường đặc biệt giống một nghi thức thần bí không?" Vệ Tử đang chống đẩy, tư thế đạt chuẩn, cô nàng một mực chăm chỉ không ngừng lấy việc giảm béo làm chuyện đại sự cả đời.
Giả Giai liên tục đồng ý, hai người nhìn nhau cười.
Vẫn luôn nhắm mắt thay quần áo, sâu ngủ Cố Tân Di thốt lên: "Không, tớ đang âm thầm phong ấn lại với cái giường đấy."
Cô nhảy xuống giường: "Đi thôi, *****"
"...."
Mấy ngày ăn thử, Cố Tân Di chấp nhận ăn buổi sáng ở căn tin nhân viên trường học.
Ánh mắt quần chúng không ngừng sáng như tuyết, đầu lưỡi cũng cực kì nhạy bén,bữa sáng căn tin nhân viên trường học mọi người xếp hàng dài đến cửa, món súp bánh bao nóng hỏi, mọi người xếp hàng nhiều nhón, món Giả Giai chọn xếp hàng ít nhất, Cố Tân Di chọn súp bánh bao, xếp hàng phía sau cùng.
Giả Giai ăn hết hơn phân nửa, hướng về phía cô vẫy tay, Cố Tân Di mới chậm rãi dời chân đến cửa sổ, chỉ còn lại một mình cô, còn lại đều đã từ bỏ.
"Ơ kìa, lại là cháu a, cô gái nhỏ." Bác gái căn tin khuôn mặt bỗng chốc tươi cười như hoa, Cố Tân Di cũng đặc biệt nể tình, hướng về phía trước ngọt ngào hô lên: "Dì, dì còn nhớ rõ cháu sao?"
Bác gái nhìn cô gái nhỏ gương mặt trắng noãn, dưới tay động tác làm việc cũng không ngừng: "Nhớ rõ a, tất nhiên nhớ rõ, mỗi ngày vào thời gian này cháu đến đều không có bánh bao. Chúng ta mỗi ngày đều làm nhiều thêm một chút, với số lượng này, quả thực là so tiêu chuẩn với cháu làm ra."
Cố Tân Di: "..."
Bác gái nhà ăn nói tiếp: "Nhìn gương mặt xinh đẹp này, đều gầy đi trông thấy, ai nhìn vào cũng phải đau lòng."
Cố Tân Di điên cuồng gật đầu: "Dạ dạ, dì nói đúng." Cô nhìn vào bàn, mắt thấy vẫn còn một cái lồng hấp duy nhất bên trên, xoa xoa tay, nuốt một ngụm nước bọt: "Vậy hôm nay thì sao ạ?"
"A" Bác gái lại múc nước sốt bỏ vào đĩa, liền tranh thủ đem lồng hấp banh bao còn sót lại lấy xuống, Cố Tân Di trợn cả mắt lên, âm thầm sờ sờ lên mặt mình, cảm thấy dựa vào mặt kiếm sống cũng vẫn có thể coi như là tiền đồ tươi sáng, quả thực là mỹ bạo bạo~.
Bác gái nhà ăn lại vội vàng đem tạp dề cùng mũ nón chỉnh sửa một phen, giọng nói bỗng chốc ôn nhu, con mắt đều phát sáng: "Tần giáo sư, ngài tới a, bánh bao tôi đã giữ lại cho ngài, vừa mới đem từ dưới lồng hấp xuống, vẫn còn nóng lắm!" Bác gái nhanh nhẹn đem canh để lên bàn, lại sắp đũa, còn dùng vải sạch lau lau bàn ăn.
Đãi ngộ này....
Vốn dĩ không dành phải cho cô.....
Phía sau có người nói cám ơn, sau khi quét thẻ, một đôi tay thon dài liền bưng lấy đồ ăn mang đi.
Giọng nói cùng bóng lưng đều có chút quen thuộc, nhưng đau buồn vừa mất bữa sáng nên Cố Tân Di không có suy nghĩ thấu đáo thêm, cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ, ngửi mùi thơm của canh còn sót lại trong không khí, bác gái bỗng dưng vỗ vỗ vai cô, lôi kéo cô bằng một vẻ mặt an ủi: "Cháu có phải cũng cảm thấy Tần giáo sư rất đẹp trai, có đúng hay không? Ôi chao, hôm qua cậu ấy tới, không đợi được canh, bộ dáng cau mày quả thực làm lòng dì tan nát. Cái này nếu là bởi vì không ăn được bữa sáng mà gầy đi, đều là lỗi của dì a."
Bác gái tìm kiếm cảm giác đồng tình từ phía cô, Cố Tân Di giật giật khóe miệng, gật đầu.
"Sau khi cháu đến, dì liền nghĩ không sai biệt lắm Tần giáo sư hẳn là cũng đến, quả nhiền, liền thừa một lồng, so với số của cháu, quả nhiên vừa vặn tốt." Bác gái mặt đầy tự hào, nhưng Cố Tân Di không có tâm tư khen bà.
Ai đã nói nhìn cô cũng phải đau lòng đâu rồi? Thời buổi nhìn mặt, khuôn mặt này cao hơn khuôn mặt khác a.
Bác gái nhà ăn đem lồng hấp chồng chất lên, muốn nói lại thôi mà khuyên lơn: "Cô gái nhỏ, cháu cũng đừng nhìn Tần giáo sư người ta, vẫn là học tập cho thật giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước, về sau, nói không chừng còn có thể cùng một chỗ với Tần giáo sư xây dựng xã hội chủ nghĩa."
Cố Tân Di ai oán mà ngước mắt, một đôi mắt to đầy nước, yêu kiều: "Dì, cháu đã làm người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, mười tám năm, tổ chức bên trên cũng không tìm đến cháu tiếp quản đâu..."
Bác gái: "..."
Cố Tân Di mím môi quay về bên cạnh Giả Giai, đem sức lực đi đến cửa sổ khác nhìn một chút, ánh mắt lại không kìềm được mà hướng đến chỗ bánh bao hấp kia.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung rung, nhận được một tin nhắn.
137XXXXXXXX: "Ăn sáng chưa?"
Cố Tân Di tâm tình đang phiền muộn, tưởng rằng bạn cùng lớp, liền buồn bực đến chết trả lời: "Chưa!!! QAQ"
Mới vừa gửi đi mười giây, liền nhận được hồi âm, 137XXXXXXXX: "A, vậy em ngẩng đầu."
Ngẩng đầu? Cố Tân Di làm theo lại thấy một người quen thuộc.
Tần Trạm?
Anh ngồi đoan chính trên chiếc ghế màu đỏ, lưng thẳng, có chút nghiêng mặt sang, hướng về cô gật đầu.
Vẻ mặt Cố Tân Di đột nhiên nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi thẳng. Ngẩng đẩu? Cái quỷ gì đây, đây quả thực là vận số như thần, lại gặp phải?
Cô nhìn anh cười cười, những Tần Trạm một mực nhìn chằm chằm cô.
Này...ý tứ này là? Có phải cô nên đi chào hỏi một cái hay không?
Cố Tân Di cảm thấy mình hẳn là nên thiết lập một hình ảnh lễ phép văn minh trong lòng Tần giáo sư, do dự một hồi, nói một tiếng với Giả Giai, đứng dậy bước đến trước mặt Tần Trạm.
"Tần giáo sư, sớm a."
Tần Trạm nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tám giờ ba mươi bảy phút không quá sớm."
Cố Tân Di cảm thấy lạnh, ha hả nói: "Vậy Tần giáo sư, thật trùng hợp."
Lúc này, Tần Trạm nhìn cô hồi lâu, không nói lời nào, sau đó đem bánh bao đẩy tới trước mặt cô,
"Tần..Tần giáo sư?" Cố Tân Di choáng váng, nhìn điện thoại, trong lòng một đám ngựa bùn cỏ* gào thét chạy ngang qua, trước mắt hiện lên vẻ mặt mê muội của bác gái căn tin.
Tay Tần Trạm cầm dĩa nước sốt hơi ngừng lại, lườm cô: "Ừ, đem đi đi."
Từng cái vỏ mỏng, thịt mềm bên trong bánh bao, đổ đầy nước canh, lắc ư khi chiếc đĩa bị xê dịch, quả thực sáng mù mắt Cố Tân Di, hơi nóng thẳng hướng phía trên bốc lên, cô không nhịn được, mêm man nhìn về phía Tần Trạm: "Thầy, chuyện này..."
Cô thèm kinh khủng, hết lần này tới lần khác cô phải kiềm chế chính mình, lông mi rung rung, Tần Trạm trong lòng mềm nhũn, giọng nói trở nên nhu hòa: "Thân thể là tiền vốn cách mạng, ngày mai chính là tập huấn quân sự, phải chăm sóc thật tốt chính mình, tôi kỳ thật đã ăn rồi, em thích, cái này liền cho em."
Cố Tân Di quả thực rơi nước mắt, kích động bảo vệ đồ ăn: "Thầy, người yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, cố gắng học tập, về sau ra sức cùng thầy một chỗ xây dựng nên xã hội chủ nghĩa."
Tần Trạm sửng sốt, sau đó cười một tiếng, gật đầu, nhìn cô không hề chớp mắt.
Thời điểm lúc anh cười, sạch sẽ và giản dị, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, như ánh mặt trời hòa tan đỉnh núi tuyết, Cố Tân Di lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, cảm thấy dường như áo thun màu trắng trên người anh cũng bị nhiễm ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
Cô đang suy nghĩ, Tần Trạm day day huyệt thái dương, mím môi, nhỏ giọng: "Nhớ kỹ số điện thoại của tôi."
Đầy ghế tựa, Tần Trạm một tay nhét trong túi rời tay.
Cố Tân Di sửng sốt đem đồ ăn quày về bàn Giả Giai, Giả Giai trợn mắt há hốc mồm: "Cậu...Cậu làm gì Tần giáo sư vậy!"
Cố Tân Di cũng không rõ vì sao, cắn mở túi bánh bao xong, nói: "Đoạt bữa sáng của anh ấy? Anh ấy nói đã ăn xong, liền thưởng cho tiểu nhân tớ đây."
"Anh ấy ăn rồi? Ăn rồi mà còn mua?" Giả Giai không thể tin nổi, "Hơn nữa, tớ còn nhìn thấy anh ấy cười, hình như có đỏ mặt! Cậu nghĩ giáo sư anh ấy như thế nào a?"
Cái miệng nhỏ của Cố Tân Di ăn xong một phần súp bánh bao, cái miệng chẹp chẹp một cái, giống như con sóc nhỏ ăn: "Có lẽ là —— ăn no căng cứng?"
Giả Giai: "..."
Giai đoạn này, Cố Tân Di đều đã quen thuộc với các bạn cùng lớp, ở sân vận động chờ đợi Bàn ca bản lĩnh. Lớp trưởng Pháo Phúc cũng thông báo về sự sắp xếp hôm nay.
Buổi sáng nơi này nhận quân phục cùng đồ dụng cần thiết, buổi chiều là buổi lễ khai giảng của khoa Quang điện tử.
Nghe nói trong buổi lễ sẽ được nhìn thấy rất nhiều nhân vật tinh anh, cũng có thể chỉ gặp được một lần trong đời, lớp trưởng Pháo Phúc cầm tài liệu thu nhập từ học tỷ, thần thần bí bí phổ cập khoa học.
Tham quan phòng thí nghiệm quốc gia quang điện ngày hôm đó đối với bọn họ mà nói, là một trải nghiệm cực kỳ đáng nhớ.
Trong trụ sở kỹ thuật quang điện hàng đầu quốc gia này, mỗi một viên gạch men dường như cũng tỏa sáng hơn so với bất cứ nơi nào khác. Mỗi một khu triển lãm họ đi qua đều ngưng kết trí tuệ của vô số người mà thành.
Nhìn thoáng qua bên trong xuất hiện các giáo sư nghiên cứu khoa học trẻ tuổi, làm bọn họ đối với tương lại vô cùng kỳ vọng và chờ mong.
Đang lúc Pháo Phúc chỉ đến những chữ viết khích lệ đất nước, liền nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Tần Trạm ngày hôm đó, có thể nói thẳng với Tần Trạm khi anh ấy đi dự lễ khai giảng.*****
Cố Tân Di nghe được thì hốt hoảng, chỉ cảm thấy lại có chút thèm súp bánh bao, cũng không biết lúc nào có thể lại ăn một lần nữa.
Bàn ca thong dong đến chậm, nắm tay Hai Mập, giống như hai con bươm bướm không bay lên được.
Hai Mập có chút ngượng ngùng khi gặp Cố Tân Di, cười ngây ngô xoa tay: "Tiểu học muội, ngày đó thật không phải a. Tần giáo sư vừa tới, tài liệu quá nặng. Lục giáo sư bảo chúng anh gọi mấy người đi hỗ trợ lao động, nên chưa kịp chờ em xuống tới. Em lấy lại đồ đã mất rồi chứ?"
"Anh đi sắp xếp tài liệu?" Cố Tân Di thắc mắc.
"Đúng a."Hai mập chắp tay trước ngực, vẻ mặt mê muội: "Có thể giúp đỡ Tần giáo sư sắp xếp tài liệu, quả thực là điều may mắn anh đã tu luyện trong bốn năm học tập chăm chỉ. Mặc dù anh xem không hiểu, nhưng cảm thấy thực sự thỏa mãn."
Vậy cô cũng bị kêu đi sắp xếp lại là chuyện gì xảy ra? Không phải là nói không hi vọng người lạ đụng vào tài liệu của anh ta sao?
Chẳng lẽ ——
Cô điều chỉnh hơi thở, thử thăm dò hỏi: "Vậy anh cũng đã lên xe Tần giáo sư sao?"
"Lên xe?" Hai Mập lắc đầu, thở dài, "Anh cũng đã tưởng tượng, nhưng phúc khi anh mới tu được bốn năm, câu kia nói như thế nào ấy nhỉ, tu mười năm mới được ngồi chung thuyền!"
Ngồi chung thuyền?
Cố Tân Di rùng mình một cái.
Trong đầu cô mơ mơ màng màng, nửa ngày cũng không có manh mối.
Đến phiên khoa quang điện nhân quân phục, cố vấn mặc một thân màu đen, đeo kính râm, kêu các lớp trưởng các lớp cho các bạn xếp hàng để nhận.
Pháo Phúc vội vàng tiên lên hô: " Kim Đạo tốt!"
Bàn ca cũng đứng lên nồng nhiệt kêu câu: "Tam Béo tốt!"
Tư duy Cố Tân Duy một mảnh hỗn tạp, khuỷu tay Giả Giai đẩy cô một cái, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt của cố vấn rơi trên người cô. Da đầu Cố Tân Di căng ra, tỉnh tỉnh mê mê tổng hợp cách gọi hai người trước, "Kim Tam Béo tốt!"
Cố vấn bị đánh cái chân liền lảo đảo, đi đến trước mặt Cố Tân Di trong tiếng cười vang của mọi người.
"Cố Tân Di đúng không?"
À? Giọng điệu hình như không được thân thiện, Cố tân Di cũng biết chính mình gây họa, cúi đầu lên tiếng trả lời.
"Bộ dạng không tệ, đoàn nghệ thuật Phong Mẫu Đơn còn thiếu một người, em lên trên đỉnh đi."
Anh ta tháo kính râm xuống, trừng mắt nhìn Bàn ca đang cười tủm tỉm, hướng bên trong sân vận động mà đi.
Đoàn nghệ thuật Phong Mẫu Đơn là vũ đoàn Triều Tiên Kim Tam Béo dựng nên, Cố Tân Di biết điểm ấy, nhưng——
Kim Tam Béo thế mà cũng có vũ đoàn ca múa nhạc!!!!
Cô thấy Kim Đạo đi xa, mới dám bước nhỏ chuyển đến bên cạnh Bàn ca, "Bàn ca..."
"Đừng sợ, Tam Béo người này cứ như vậy." Bàn ca vỗ vỗ vai của cô, "Anh ấy đêm qua với anh so chiêu, hôm nay là lễ khai giảng, muốn tặng hoa cho giáo sư, đội nghi thức bên kia có người chân không thể mang giày cao got, khụ khụ, anh liền giúp em nhận lời."
Cố Tân Di vẻ mặt đau khổ: "Có thể không đi được không?"
Bàn ca nhíu mày: "Nghe nói em là thành viên của đoàn nghệ thuật Phong Mẫu Đơn?"
Sống lưng Cố Tân Di chợt lạnh: "Báo cáo sếp, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
【 Nhật ký tỏ tình 】:
Cô ấy muốn cùng tôi xây dựng xã hội chủ nghĩa.
Ừm.
Trước mắt phải hưởng ứng chính sách sinh con thứ hai.