Một buổi chiều vắng vẻ, chỉ có trời, biển, cây cỏ, dải cát dài, và "Lạc Minh Tịch".
Sóng biển vỗ rì rào, bọt biển trắng xoá bắn lên không. Hương biển mát lành, mằn mặn theo gió vờn quanh người.
Lạc Minh Tịch bối rối nhìn đôi chân trần trên cát của mình, cát trắng ấm nóng, chắc hẳn nơi đây đã nắng suốt ngày dài.
Cô chậm rãi bước tới chỗ của "Lạc Minh Tịch", thắc mắc nhìn bộ váy hai dây trên người cô ấy. "Lạc Minh Tịch" mím môi cười, hai lúm đồng tiền lộ ra, cùng với ánh mặt trời phả lên người, khiến cô ấy trông phát sáng đến lạ.
"Lạc Minh Tịch" quay một vòng cho cô xem, vui vẻ hỏi: "Đẹp không?"
Cô ấy mặc chiếc váy màu lavender, kẹp tóc cũng có hình hoa oải hương. Màu tím nhạt tôn lên làn da cô ấy, form váy vừa người phác hoạ ra vóc dáng thon thả, nom cô ấy thật xinh đẹp.
Cổ tay trái cô ấy đeo một chiếc vòng, là chiếc vòng gắn đá thạch anh tím y hệt chiếc của Lạc Minh Tịch.
Nhưng dường như màu sắc này không quá phù hợp với khung cảnh.
Có lẽ cô ấy thích hoa oải hương lắm, cũng cực kỳ yêu màu tím.
Giống như Lạc Minh Tịch. Cô có niềm yêu thích đặc biệt với hoa oải hương, cô yêu cái màu sắc, mùi hương, thậm chí cả ý nghĩa của hoa.
Herb of love, hoa oải hương cũng được gọi như vậy.
Thực tế, trước khi tới thế giới này, Lạc Minh Tịch chưa từng yêu ai bao giờ. Trước những câu hỏi về lý do thích loài hoa này, Lạc Minh Tịch chỉ cười trừ cho qua chuyện, hoặc nói vì hoa có màu tím, chứ chính cô cũng không biết tại sao nữa.
Thế "Lạc Minh Tịch" có biết không nhỉ?
"Còn phải chúc mừng cô và người thương cô đã bên nhau." "Lạc Minh Tịch" thật lòng chúc mừng, cười khúc khích vỗ tay khiến cô thấy ngại quá.
Lạc Minh Tịch ngượng ngùng nói cảm ơn, chần chừ một lúc, cô hỏi: "'Cô đoán trước được sao?"
Sau lần gặp gỡ lúc trước ít lâu, Tề Hàn Vũ đã tỏ tình, hai người chính thức bước sang mối quan hệ mới. Lúc đó,
"Lạc Minh Tịch" đã nhắc cô phải trân trọng người cô thương và người thương cô, cô cứ cho rằng đó là hai người khác biệt, cho tới khi cô và Tề Hàn Vũ yêu nhau.
"Lạc Minh Tịch" từ tốn lắc đầu, thật lạ, một cô tiểu thư đanh đá lại biết "từ tốn" là gì. Cô ấy nói: "Không cần phải đoán trước, chuyện gì nên xảy ra, nó tất yếu sẽ xảy ra."
Từ lời của cô ấy, Lạc Minh Tịch bắt được trọng điểm.
"Cô và anh ấy yêu nhau?"
'Lạc Minh Tịch" chỉ cười, coi đó như câu trả lời. Lạc Minh Tịch thấy khó hiểu: "Nguyên tác mô tả Tề Hàn Vũ yêu
Bạch Tuyết Mai sâu đậm, sẵn sàng hi sinh vì cô ta, đến cuối chỉ cô đơn một mình. Anh ấy yêu cô bao giờ?"
"Nguyên tác trong lời cô được viết ra bởi Trương Tiều Ngọc, theo ký ức từ tiềm thức của cô ấy, theo những gì cô ấy biết, nên có vài góc khuất cô ấy không rõ được." "Lạc Minh Tịch" nói, ánh mắt hướng về phía mặt biển, giọng điệu dịu dàng: "Như chuyện tình của tôi và anh."
Lạc Minh Tịch ngỡ ngàng, cô không ngờ "Lạc Minh Tịch" biết "Trương Tiểu Ngọc", bởi hai người là hai nhân vật xuất hiện ở dòng thời gian cách biệt nhau, và "Lạc Minh Tịch" chết trước khi "Trương Tiểu Ngọc" phát điên.
Nhưng lời của "Lạc Minh Tịch" làm cô nghĩ rằng, cô ấy đang ám chỉ việc cô và Trương Tiểu Ngọc trọng sinh thay vì xuyên sách.
Nếu họ trọng sinh, vậy họ đến thế giới kia bằng cách nào? Sao Trương Tiểu Ngọc vẫn giữ ký ức trong tiềm thức rồi tự viết sách? Sao bọn họ lại quay lại đây được?
Tất cả vẫn là một bí ẩn.
Cô không biết, Trương Tiểu Ngọc không biết, cả hai "nguyên chủ" cũng không biết.
Càng bất ngờ hơn là "Lạc Minh Tịch" và "Tề Hàn Vũ" yêu nhau, còn thật lòng yêu nhau.
"Chỉ là chuyện của tôi bắt đầu khá muộn, không như cô, bây giờ đã là người yêu của anh ấy rồi."
Như thấy được sự tò mò của Lạc Minh Tịch, "Lạc Minh Tịch" nắm tay cô, dắt cô đi dạo quanh bãi biển, vừa đi vừa kể lại.
"Lạc Minh Tịch" từng thích Hoàng Hạo Thiên là thật, từng bắt nạt Bạch Tuyết Mai là thật. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hành động chặn đường, túm tóc, nạt nộ, chửi bới.
Cô ấy bị Bạch Tuyết Mai ghi thù, đó là một lẽ đương nhiên, ai bị bắt nạt mà chẳng ghi thù, Bạch Tuyết Mai lại là kiểu người thù dai. "Lạc Minh Tịch" không thấy đó là vấn đề to tát, tối đi học về lại sa đọa vào thế giới ảo là được rồi.
"Hì hì, chúng ta đều là cao thủ làng game đấy nhé." "Lạc Minh Tịch" híp mắt cười, thong thả kể tiếp.
Tề Hàn Vũ trong ký ức của cô ấy cũng đã từng có một thời mê muội Bạch Tuyết Mai, chịu làm rất nhiều điều vì cô ta. Vốn "Lạc Minh Tịch" không để ý đến cậu nhiều, chỉ biết cậu là bạn tốt của Hoàng Hạo Thiên thôi. Vậy mà số trời run rủi thế nào, hai người xa lạ bỗng về bên nhau.
Biết Bạch Tuyết Mai bị "Lạc Minh Tịch" bắt nạt, Tề Hàn Vũ giận điên, quyết tâm đì "Lạc Minh Tịch" tới số. Vì "Lạc Minh Tịch" có tới hai cuộc sống trong ngày, nên Tề Hàn Vũ mất không ít công mới biết đời sống trong game của cô thế nào.
"Hai cuộc sống trong ngày?" Lạc Minh Tịch thắc mắc. Cũng không thể trách cô không biết, từ xưa tới nay, hình tượng của "Lạc Minh Tịch" rất rõ ràng, một cô tiểu thư chanh chua, đanh đá, rất đáng ghét. Ngay lần đầu gặp mặt, cô ấy đã tỏ vẻ kiêu căng, ngạo mạn rồi, càng đóng đinh hình tượng của mình trước mặt Lạc Minh Tịch.
"Lạc Minh Tịch" nhún vai, tỏ vẻ bất cần đời: "Ồi giồi ôi, cô biết đấy, ba mẹ mất, anh ruột đi nước ngoài du học, tìm mọi cách gồng gánh Tập đoàn, bỏ lại mình tôi. Có lần đi học về, tôi xém bị thẳng già mất nết đè giữa đường, nếu không phải tôi may mắn, tôi đã phải sống trong một cơn ác mộng khó quên của cuộc đời rồi. Tôi chỉ là đứa con gái mới lớn, một lần trải nghiệm nhiều biến cố như vậy, không xuất hiện tình trạng phản xã hội đã tốt lắm rồi."
Lạc Minh Tịch im lặng, tiếp tục nghe cô ấy kể. Đời sống trong game của cô ấy không khác gì Lạc Minh Tịch hiện tại, tự nhiên, phóng khoáng, mạnh mẽ và có chút gì đó đàn ông. Kể ra, Tề Hàn Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ được chứng kiến phiên bản khác của "Lạc Minh Tịch", một phiên bản khiến cậu ấy biết sự rung động thật sự là gì.
Hai người từ từ tiếp xúc, từ từ cảm mến, thầm thương trộm nhớ đối phương gần năm liền mới tiến tới bước yêu
dudng.
Sau đó, Tề Hàn Vũ ra nước ngoài.
"Anh ấy đi du học, học lên thạc sĩ." "Lạc Minh Tịch" nói: "Chúng tôi hứa với nhau, sau khi anh ấy trở về sẽ báo chuyện cho hai bên gia đình để tổ chức lễ cưới."
"Lạc Minh Tịch" hạnh phúc cười: "Anh ấy cầu hôn tôi, ngay trước lúc đi, tôi đã đồng ý rồi."
Cô ấy nói đến đây, không hiểu sao sống mũi Lạc Minh Tịch đột nhiên chua xót, hốc mắt ươn ướt. Cô biết sự kiện tiếp theo là gì, đó là Lạc Thị sụp đồ.
Hai người đi lên một mỏm đá hướng ra biển từ bao giờ, "Lạc Minh Tịch" chỉ xuống mặt biển bên dưới, bình thản bảo: "Tôi đã tự kết liểu đời mình ở dưới đó, vào đúng thời điểm hoàng hôn này."
"Tôi tưởng..." Nguyên tác ghi rõ, Lạc Minh Tường và Lạc Minh Tịch đều chết cùng một ngày, trong đó, Lạc Minh Tường chết trong tư thể bảo vệ một người. Người đọc nào cũng đoán ra, Lạc Minh Tường vì bảo vệ em gái, chết không nhắm mắt.
"Lạc Minh Tịch" lắc đầu, liên tục bảo không phải. Cô ấy thừa nhận Lạc Minh Tường đã che chắn cho mình mà chết, anh ấy đã thành công đối mạng mình cho cô.
"Lạc Minh Tịch" kể, cô ấy đã chạy đến vùng biển này, làm một streamer game sống qua ngày. Tuy bộ PC second-hand rõ tệ, được cái cô ấy có kỹ thuật chơi đỉnh và đôi tay đẹp, nên sống vẫn khá khẩm lắm.
Cô ấy lặng lẽ chờ đợi, chờ đến ngày Tề Hàn Vũ về. Cô ấy cũng muốn báo thù lắm, nhưng bấy giờ cô ấy chỉ có một mình, thứ đáng giá nhất là bộ váy đang mặc, cái kẹp tóc và vòng tay đang đeo.
Lúc đó, cô ấy không liên lạc được với Tề Hàn Vũ, có ai đó đã bí mật ngăn cản hành động ấy.
Lạc Minh Tịch có một vài suy đoán táo bạo. Cô cho rằng chính Lý Minh Triết, người đứng sau gã ta, nhà họ Tề, hoặc thậm chí là Hoàng Hạo Thiên đã làm điều đó. Dù là ai thì cũng không thể nào là Bạch Tuyết Mai, cô ta chưa đẳng cấp được như vậy.
"Lạc Minh Tịch" vẫn không chờ được ngày Tề Hàn Vũ về.
"Bạch Tuyết Mai tìm tới tận nơi, muốn khiến tôi phát điên. Tiếc là cô ta đã thất bại."
"Lạc Minh Tịch" đá viên sỏi dưới chân xuống biển. Cô ấy liệt kê thủ đoạn khiến người khác phát điên của Bạch Tuyết Mai, càng nghe, mặt Lạc Minh Tịch càng tái đi, hoảng sợ tột độ.
Đầu tiên là đập nát bộ PC vốn chẳng nguyên vẹn gì, rồi đánh gãy xương đôi tay của cô ấy. Từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, "Lạc Minh Tịch" bị đẩy đến vũng bùn lầy, bị mấy tên tầng lớp thấp hơn chà đạp, bị người người thóá mạ, bị coi như con đ* không bằng.
Lạc Minh Tịch ôm ngực ngồi thụp xuống, cơn đau quặn đột ngột khiến cô hoảng hốt, sợ sệt. Như thể cô từng chứng kiến, cũng từng trải nghiệm những thứ đó.
"Bị vấy bẩn rồi, tôi nghĩ thế. Tôi sợ hãi, tôi hoảng loạn muốn chạy trốn. Nhưng Bạch Tuyết Mai đã biết trước, ngăn cản hết thảy. Mãi đến mấy ngày sau, tôi thân tàn ma dại, mang đôi tay bị đánh gãy leo lên chỗ này. Chẳng kịp nói lời gì, tôi ngã xuống. Biển ôm tôi vào lòng, thú thực, sau những ngày đó, nước biển lành lạnh khiến tôi an tâm vô cùng. Không ai tìm thấy tôi nữa, tôi không phải chịu đau đớn gì nữa. Chỉ có điều... Đó là kết cục của chúng ta, Lạc Minh Tịch."
Lạc Minh Tịch không còn quá cự tuyệt hai tiếng "chúng ta" của "Lạc Minh Tịch" nữa. Cô cảm nhận được, hai người thực sự là một.
Ít nhất, ở một lúc nào đó, cô đã từng là "Lạc Minh Tịch".
"Sau đó thì sao?"
Đợi khi bình tĩnh lại, Lạc Minh Tịch trầm giọng hỏi. "Lạc Minh Tịch" nhí nhảnh nhún vai, bảo: "Làm gì có sau đó, chết rồi, thế thôi. Hoạ hoằn lắm thì tôi thành cô đấy."
Y là, kết thúc thật sự của [Người Hầu Hào Môn), cô ấy hoàn toàn không biết. Lạc Minh Tịch không trông chờ gì, cùng cô ấy ngắm ráng chiều.
"Lý Minh Triết và người sau gã, cô biết không?"
Lạc Minh Tịch đột nhiên hỏi. "Lạc Minh Tịch" kia đáp: "A, lưu manh giả danh trí thức và sugar daddy của gã, tôi biết."
Lạc Minh Tịch trố mắt nhìn cô ấy, "Lạc Minh Tịch" thấy vẻ mặt của cô, bật cười ha hả. Cô ấy nói, sugar daddy của
Lý Minh Triết là ai thì cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết Lý Minh Triết là người không ra gì, ngoài cái đầu ra, những chỗ còn lại đều rất tệ hại.
Nhưng gã thiếu tiền, không biết vì sao hay để làm gì, trông gã luôn rất nghèo, gần như một xu cũng không dính túi.
"Có thể vị sugar daddy đó là ô dù của Bạch Tuyết Mai. Những gì mấy tên đó làm, không chỉ vì lợi ích của họ, mà phần nào đó cũng vì Bạch Tuyết Mai."
"Lạc Minh Tịch" nói ra suy đoán của mình, Lạc Minh Tịch gật đầu đồng tình. Đứng thêm một lúc, "Lạc Minh Tịch" lên tiếng: "Muốn hỏi gì thì hỏi nốt đi. Sau này không gặp nhau nữa đâu, và cô sắp phải đi học rồi."
Lạc Minh Tịch mím môi, hỏi: "Sao tôi lại gặp cô? Sao sau lần này tôi không thể gặp cô nữa?"
"Mục đích tôi xuất hiện, cũng không có gì đặc biệt cả, giống như trong game, tôi là NPC có nhiệm vụ cung cấp thông tin cho cô vậy ấy." "Lạc Minh Tịch" đáp: "Còn vì sao chúng ta không thể gặp nhau nữa, đơn giản thôi, nhiệm vụ của tôi đã xong rồi, cô đã biết những gì cần biết. Chuyện sau này, thiếu nữ, cô hãy bước tới tương lai của mình đi thôi."
Bất chợt, toàn bộ khung cảnh tan biến. Lạc Minh Tịch hầng một bước, rơi xuống không gian đen thăm. Cô bật người ngồi dậy từ trên giường, bên tai là tiếng báo thức kêu inh ỏi.
Nhìn ánh sáng lờ mờ len qua tấm rèm dày nặng, Lạc Minh Tịch mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng vừa rồi.