Tham gia một cuộc ẩu đả, đánh người đến mức nhập viện, đã thế còn không có chạy ngay sau khi gây án. Lần này thì Lạc Minh Tịch là một trong những nhân vật phải mặt đối mặt với chú cảnh sát, nhấp chén trà đang bốc khói nghi ngút.
Lần đầu tiên mà Lạc Minh Tịch có một cái cảm giác tốt khi sống ở thế giới này. Công an làm việc cho công lý, không vì tiền hay là vì đối phương có người là con gái, vẫn ép Lạc Minh Tịch cùng với đám người Lưu Kì, Tề Hàn Vũ viết bản tường trình.
Mà viết thì cũng không đến lượt họ, công an viết hộ, họ chỉ việc khai báo và ký tên lên thôi.
"Tên?" vị cảnh sát trước mắt đầu không ngẩng, tay cầm cây bút viết lên giấy.
Lạc Minh Tịch hơi chột dạ, đây là lần đầu tiên bị vào đồn vì phạm tội, có cái gì đó chưa có quen, xen lẫn cả hơi sợ.
Cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, trả lời: "Lạc Minh Tịch ạ.
Với tính cách của nguyên thân, chữ "ạ" nhất định sẽ không có ở đằng sau. Nhưng đây là đâu, đồn công an, người có quyền hơn vẫn là công an chứ không phải cô!
"Tuổi?"
"...17 ạ."
"Họ tên bố mẹ hoặc người giám hộ?"
"Anh trai Lạc Minh Tường ạ."
"Địa chỉ đang ở?"
"..Số 7A đường Hk."
"Nhà giàu đấy nhỉ? Số điện thoại của bố mẹ hoặc người giám hộ?"
Kia, chú không biết anh trai cháu sao!? Cái giọng ngạc nhiên đó, đúng là chỉ có người không hay biết gì mới có.
"Oxxxxxxxxxx"
"Lý do gây xô xát?"
Lạc Minh Tịch thầm than trời than đất, cái gì mà lắm câu hỏi thế. Cần phải hỏi kỹ đến từng chi tiết đến như thế không, trông chẳng khác gì đi kê khai lý lịch cả. Cơ mà, cái thế giới giả tưởng này không biết có giống thế giới thực không nữa.
"Là do bọn người Lưu Kì đột nhiên kéo người tới, nên là sau đó xảy ra những việc các chú đã biết rồi ạ..."
Chú công an ngẩng đầu, nhướn mày nghi hoặc: "Chỉ thế?"
Lạc Minh Tịch gật đầu, nhỏ giọng vờ như đáng thương: "Cháu chỉ... tự vệ chính đáng thôi ạ."
Chú công an vừa lắc đầu vừa cười: "Trông cháu không có vấn đề gì cả, mà người ta lại có người vào viện. Cháu thử nghĩ xem, người ngoài không biết gì như bọn chú nhìn vào sẽ khẳng định là cháu gây sự trước."
"Nhưng cháu là con gái mà chú?"
"Còn biết bản thân là con gái đấy, cháu biết là đồng nghiệp chú đi hỏi mấy người vào viện đều nói là do cháu đánh không?"
Lạc Minh Tịch á khẩu, không nói lại được.
Thoáng thấy Lạc Minh Tịch không nói nữa, chú công an lại tiếp tục chú tâm vào công việc, hỏi lại: "Lý do gây xô xát là gì?"
Lạc Minh Tịch thở dài, thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho chú viết. Đến cuối cùng thì đóng dấu ký tên, tạm thời ngồi trong đồn thêm một thời gian nữa. Mặc dù đúng là tự vệ, nhưng đánh người thì vẫn là tội, gây mất an ninh trật tự cũng vân là tội, nên là phải ngồi đồn.
Cô đã mười bảy, qua cái tuổi mười sáu rồi, hiển nhiên là trách nhiệm pháp lý cần phải chịu rồi đấy. Chờ cho tới khi có người bảo lãnh thì mới được ra, không thì cứ yên lặng ở đây chờ đợi ngày tự do không xa.
Phòng giam tương đương một cái nhà kho nhỏ ở nhà cô, có đèn điện, ba cái giường Không như những gì cô biết trước đó, nơi này không quá bị mùi, cũng không bị bấn, càng đừng nhắc tới chuột ở đây. Đến ga giường còn trắng tinh như kia thì biết rồi. Chẳng qua bức tường màu xám trông rất ảm đạm, kèm thêm trên đỉnh đầu chỉ có một cái đèn, ánh sáng không đủ để chiếu sáng cả căn phòng, bốn góc tường vẫn là những góc tối nho nhỏ.
Qua song cửa sổ, ngoài đường trời đã nhá nhem tối, phố cũng đã lên đèn. Ánh sáng từ đèn đường cái được cái không, có cái chớp tắt như trong phim kinh dị. May thay đây chỉ là qua song cửa sổ mà trông ra, chứ ở ngoài chắc còn cảm thấy cái rét lạnh của trời đông tháng mười một nữa.
Đám Chu Đại Từ cũng ở với cô, họ cũng tham gia vụ này nên cũng xuất hiện ở đây. Nhóm người chán chê, hết ngồi chống cằm lại nằm lăn ra, đếm từng giây từng phút trôi qua.
Tề Hàn Vũ cùng La Quảng và Đinh Tiểu Hùng sau đó cũng bước vào, nhập bọn với bọn họ. Tề Hàn Vũ có lẽ đã quen với việc phải ngồi đây, biểu cảm của công an ban nãy cũng là biểu cảm của người quen đã lại gặp nhau nên cũng dễ hiểu cậu rất tự nhiên, thong thả tìm một chỗ ngồi.
Sẽ không là gì cả nếu như Tề Hàn Vũ không ngồi cạnh, sát ngay chỗ của Lạc Minh Tịch. Lạc Minh Tịch tim đập loạn, tâm không ngừng niệm kinh Phật để tịnh tâm.
Anh trai mưa của nữ chính, nam thần của cô thế mà lại làm ra cái hành động này, với cô!? Thật là muốn người ta vì nhịp tim lên cao quá mà nhập viện mà.
"Cho tôi dựa lát. Ban nãy bị đánh, người mỏi hết rồi..." Tề Hàn Vũ như có như không bày ra dáng vẻ mệt mỏi đến đáng thương, làm Lạc Minh Tịch không kiềm được lòng mà mặc cậu muốn dựa như thế nào thì dựa.
Nhiều khi cô luôn tự hỏi, vì cái gì mà cô lại dễ mềm lòng bởi Tề Hàn Vũ đến thế. Sau lưng có ngay bức tường, một thứ vững chãi để con người dựa vào, Tề Hàn Vũ lại chọn bờ vai bé bé gầy gầy của Lạc Minh Tịch để dựa, không thấy có một sự khác nhau không hề nhẹ giữa vai cô và tường sao?
"Cho tôi dựa lát. Ban nãy bị đánh, người mỏi hết rồi..." Tề Hàn Vũ như có như không bày ra dáng vẻ mệt mỏi đến đáng thương, làm Lạc Minh Tịch không kiềm được lòng mà mặc cậu muốn dựa như thế nào thì dựa.
Nhiều khi cô luôn tự hỏi, vì cái gì mà cô lại dễ mềm lòng bởi Tề Hàn Vũ đến thế. Sau lưng có ngay bức tường, một thứ vững chãi để con người dựa vào, Tề Hàn Vũ lại chọn bờ vai bé bé gầy gầy của Lạc Minh Tịch để dựa, không thấy có một sự khác nhau không hề nhẹ giữa vai cô và tường sao?
Vẻ mặt của sáu người kia không quá khó coi, cũng chỉ là vẻ ngạc nhiên đến không ngậm được mồm.
"Anh Tề, anh... Hai người..?" La Quảng ngập ngừng mãi không nói, run run chỉ chỉ hai người.
Vũ Huy ấp úng: "Này... Lạc đại thần, tôi nhớ chúng ta... đều thuộc hội FA nha."
Ngô Vinh gật đầu phụ họa: "'Chứ đây là cái gì đây? Cẩu lương phát miễn phí!?"
Chu Đại Từ còn đẩy gọng kính: "Tôi nhìn thấy cái màu hường phấn xung quanh hai người."
Tất thảy những người còn lại đều tán đồng, không ngừng miêu tả về việc hai người đang trông rất có bầu không khí màu hường mộng mơ như cặp đôi đang yêu, trái tim bắn tứ phía.
Lạc Minh Tịch không biết nên giải thích ra sao, nói đi nói lại việc hai người chỉ là bạn bình thường như cái cớ tạm thời. Chỉ là, đám người kia không có tin cô, còn rất nghi hoặc nữa.
Đinh Tiểu Hùng buột miệng: "Chị dâu, thôi nào. Không cần lấy đó làm cớ, nhìn cảnh này em liền biết chị là chị dâu em rồi."
"Mày cũng có mắt nhìn đấy."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tề Hàn Vũ, người nãy giờ vẫn luôn yên lặng. Hóa ra nãy giờ cậu đều nghe thấy tất cả, mà dĩ nhiên rồi, cậu vẫn luôn ở đây, dựa vào vai Lạc Minh Tịch nhắm mắt một lát, không có nghĩa cậu đã ngủ đâu.
Đinh Tiểu Hùng được Tề Hàn Vũ khen, hưng phấn lắm, ưỡn ngực tự đắc trước mặt La Quảng. Người được người khác ưỡn ngực cho xem là La Quảng lại không buồn để ý tới, đảo mắt nhìn ra chỗ khác. Hiếm lắm mới được khen một lần mà đã ra vẻ, sau đó cẩn thận lại bị vả mặt thì nhục nhã lắm đấy.
Ngược lại với La Quảng và Đinh Tiểu Hùng, bốn người bạn của Lạc Minh Tịch đều mắt mở to nhìn Tề Hàn Vũ ngồi thẳng người dậy. Lạc Minh Tịch thì lại càng mờ mịt: ".
'...Như vừa rồi, là sao vậy?"
Anh trai mưa của nữ chính, một người chỉ chung tình với nữ chính, gặp phải cái chuyện này với nữ phụ, không những không phản bác mà lại còn chấp nhận một cách khó tin. Thật là sốc tinh thần.
Tề Hàn Vũ đưa tay khoác lên vai cô, ánh mắt thâm tình như chứa cả dải Ngân Hà trong đó nhìn, nói: "Thì tất nhiên họ coi cô là chị dâu của họ, cũng là bạn gái của tôi rồi."
Quan sát biểu cảm ngẩn ra của Lạc Minh Tịch, Tề Hàn Vũ trong lòng thầm ghi nhớ lại gương mặt này.
Này cũng là quá... khiến người khác say mê rồi đi. Tề Hàn Vũ biết, hiện tại có lẽ vẫn hơi sớm, cũng có khả năng bị từ chối. Đối với cậu, thất bại là mẹ thành công, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần cậu rút kinh nghiệm từ lần này, sau đó kiên trì theo đuổi, như thế nào thì Lạc Minh Tịch cũng sẽ chấp nhận cậu thôi.
Quan sát biểu cảm ngẩn ra của Lạc Minh Tịch, Tề Hàn Vũ trong lòng thầm ghi nhớ lại gương mặt này.
Này cũng là quá... khiến người khác say mê rồi đi. Tề Hàn Vũ biết, hiện tại có lẽ vẫn hơi sớm, cũng có khả năng bị từ chối. Đối với cậu, thất bại là mẹ thành công, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần cậu rút kinh nghiệm từ lần này, sau đó kiên trì theo đuổi, như thế nào thì Lạc Minh Tịch cũng sẽ chấp nhận cậu thôi.
Thứ tình cảm mà Tề Hàn Vũ dành cho Lạc Minh Tịch, khác xa so với trước kia cậu dành cho Bạch Tuyết Mai, điều này dĩ nhiên cậu đã rõ, cũng đã từng nghi hoặc nhìn lại. Nhưng càng nhìn lại, cậu lại càng chứng minh được bản thân rõ ràng có cảm xúc với Lạc Minh Tịch, muốn không thừa nhận cũng không được.
Cậu còn đi hỏi cả bác sĩ riêng của mình, lúc đó cậu luôn nghĩ tới một người, mà khi nghĩ tới, lượng nhịp tim cậu đập lại tăng nhanh. Khi đó cậu vẫn tin mình thích Bạch Tuyết Mai, phản bác lại bản thân rằng mình chỉ bị bệnh về tim mạch thôi, vậy mà ông bác sĩ lại cười bất lực vỗ vai cậu: "Thiếu gia lớn rồi, biết tương tư rồi."
Tương tư ai, với người mà cậu hay nghĩ? Nhưng đó là Lạc Minh Tịch, không thể mà. Dù nghĩ là không thể, thâm tâm cậu lại nối lên đợt sóng, cho rằng đó là chính xác.
Lại càng chắc chắn hơn khi, Lạc Minh Tịch nghe qua câu chuyện A, B, C của cậu mà khẳng định hoàn toàn. A thích C, cũng như Tề Hàn Vũ cậu thích Lạc Minh Tịch.
Vậy nên, ngay lúc này, cậu muốn thổ lộ, để xem phản ứng của cô. Cậu muốn biết, cô hiện tại đang đối với cậu là cảm xúc như nào.
Người xưa từng dạy: biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.