"Nếu như để Trấn Thiên Ấn ở lại nơi này, thì quá lỗ rồi!" Trần Mục không nỡ, đây là nghịch thiên chí bảo, có thể đối kháng với sinh linh mạnh mẽ nhất thế gian.
Một đám sương đen đánh tới, cuối cùng ngưng tụ thành nữ thần yêu mị quyến rũ động lòng người.
Váy đen bó sát làm lộ rõ vóc người cao gầy của nàng ta, mái tóc đen mềm mại rối tung đến mắt cá chân.
Nữ thần váy đen hai mắt đen nhánh sáng ngời, mũi ngọc cao thẳng tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn phớt hồng, khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành.
Giây phút Trần Mục nhìn thấy nàng ta, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, hắn nói với chính mình, đây chỉ là ảnh chiếu mà thôi.
"Trấn Thiên Ấn cư nhiên lại ở trong tay ngươi?"
Nữ thần váy đen đánh giá Trần Mục, khóe miệng hơi hơi giương lên, mang theo nụ cười quỷ dị.
Trần Mục cưỡng ép trấn định, hắn cũng đánh giá nữ thần yêu mị trước mắt, dò xét trên dưới với nàng ta, trong ánh mắt của nữ thần váy đen hơi kinh ngạc, phàm nhân cũng dám không kiêng nể gì mà nhìn nàng ta như thế.
Trên thân nữ thần váy đen không có dấu hiệu của Ma Thần, Trần Mục nghi ngờ nói: "Ngươi không phải Ma Thần?"
"Ta giống Ma Thần?"
"Ta thấy ngươi cũng không giống người tốt."
Nữ thần váy đen híp mắt, lộ ra nụ cười cực kỳ quỷ dị, toàn thân Trần Mục đều phát lạnh.
"Tiểu tử, thả bản thần ra ngoài, ngươi muốn cái gì bản thần có thể cho ngươi cái đó." Nữ thần váy đen hơi nghểnh đầu lên, dáng vẻ cao ngạo.
Trần Mục bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Ta muốn biết tại sao ngươi lại bị phong ấn ở nơi này."
"Bản thần là Chí Cao Thần chấp chưởng hắc ám, đa số đều gọi ta là Hắc Ám Nữ Thần hoặc là Tử Thần."
Hắc ám đối ứng quang minh, Khương Phục Tiên không phải Quang Minh Nữ Thần đầu tiên, nàng ta kế thừa Quang Minh thần vị, là Quang Minh Nữ Thần mới.
"Năm đó tinh không có vô số sinh linh, cùng với việc tu tiên giả gia tăng, các loại tài nguyên tiêu hao gần như không còn, ta bèn động thủ diệt đi tuyệt đại đa số tu tiên giả, và cả một nửa sinh linh, sau đó Lôi Đế lấy danh nghĩa của trời phong ấn ta tại nơi đây."
Trần Mục nhìn Hắc Ám Nữ Thần trên mặt mang theo nụ cười nói ra việc này, có sự e ngại đánh vào đáy lòng, nàng ta có thể dễ dàng tiêu diệt tuyệt đại đa số sinh linh, thực lực không nghĩ cũng biết, đây là một tồn tại đáng sợ.
Hắc Ám Nữ Thần nhìn Trấn Thiên Ấn: "Lôi Đế, ngươi vốn là quy về thiên mệnh, lại chết rồi, lúc trước nếu như nghe ý kiến của ta, thì sao lại ra nông nỗi này."
Trần Mục còn đang trầm tư, Hắc Ám Nữ Thần là Đại Thần viễn cổ chân chính, nếu như thả nàng ta ra ngoài, hậu quả khó mà lường được, ở trong mắt của loại cường giả này, không có quy tắc, căn bản là không đoán được nàng ta sẽ làm gì.
"Tiểu tử, nghĩ xong chưa?"
"Ta muốn biết ngươi ra ngoài sẽ làm cái gì?"
Hắc Ám Nữ Thần hơi chậm chạp, sau đó thần thái đoan trang, bộ dáng ưu nhã nói: "Muốn xem phải chăng tinh không vẫn như hôm qua, muốn ngắm mặt trời gay gắt cùng trăm hoa, muốn mùa xuân uống rượu ngon, mùa đông du ngoạn Thiên Hà."
Trần Mục trầm giọng nói: "Nếu như ngươi có thể đồng ý yêu cầu của ta, ta liền thả ngươi ra ngoài."
Khóe mắt Hắc Ám Nữ Thần ẩn chứa ý cười: "Nói ra nghe xem, có lẽ bản thần sẽ đáp ứng."
"Sau khi ngươi ra ngoài nhất định phải nghe theo ta."
"Ngay cả trời cũng không thể khiến cho ta nghe lời, ngươi cảm thấy bản thần sẽ nghe ngươi? Thằng nhóc con." Khóe miệng Hắc Ám Nữ Thần hơi nhếch, mặt mày đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi có thể đề nghị yêu cầu khác, ví dụ như trường sinh, hoặc là trở thành Chí Tôn, bản thần đều có thể thực hiện, đồng thời bản thần cam đoan sẽ không làm ngươi bị thương."
Hắc Ám Nữ Thần đưa ra điều kiện mê người.
Trần Mục căn bản không thèm để ý tới điều kiện của nàng ta, thứ hắn để ý là Trấn Thiên Ấn, nếu như để lại món chí bảo này ở nơi này, cứ cảm thấy có chút không nỡ.
Nhưng nếu như mang Trấn Thiên Ấn đi, đại khái Hắc Ám Nữ Thần sẽ xông ra khỏi phong ấn, đến lúc đó có thể sẽ tạo thành nguy cơ càng lớn hơn.
Muốn xử lý được chuyện này rất phiền phức.
"Không nhìn ra, tiểu tử ngươi còn rất có lòng tham, chẳng lẽ muốn trở thành trời chí cao vô thượng? Ngươi thả bản thần ra ngoài, việc này dễ thương lượng."
"Ngươi muốn ra ngoài, nhất định phải nghe theo ta, ta cũng sẽ không bắt ngươi làm cái gì, mặc dù ta không phải Thánh Nhân, nhưng cũng xem là chính nhân quân tử."
Thái độ của Trần Mục cường thế, quyền chủ động ở trên tay hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng lùi bước.
Hắc Ám Nữ Thần nở nụ cười yêu mị nói: "Đường đường là thần đình chí cao thần, vậy mà lại phải nghe theo ngươi? Được, bản thần đồng ý với ngươi."
Trần Mục cho là nàng ta sẽ từ chối, không ngờ tới Hắc Ám Nữ Thần lại thật sự đồng ý: "Nói suông không có bằng chứng, ta muốn ngươi lấy thần cách để thề, sau khi ra ngoài phải nghe theo ta, làm cái gì phải báo cáo với ta."
"Ngươi vừa nhắc đến Ma Thần, còn có người cúng tế bản thần, bản thần vẫn biết được chút ít tình hình bên ngoài, bản thần còn phải bình định hỗn loạn ở chỗ sâu trong tinh không!"
Hắc Ám Nữ Thần thể hiện ra tấm lòng rộng lớn, làm cho Trần Mục có chút hoài nghi: "Vừa nãy ngươi nói tình thơ ý hoạ, sao bây giờ lại muốn bình định hỗn loạn?"
"Ngươi vẫn còn trẻ, có nhiều thứ không thể nào hiểu được, bản thần đã đồng ý với ngươi, cũng đã thề, ngươi là quân tử ít nhất phải thực hiện lời hứa của ngươi." Hắc Ám Nữ Thần nhìn chằm chằm Trần Mục.
Trần Mục nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định thu hồi Trấn Thiên Ấn, nếu như nàng ta làm loạn, dù cho không có Thiên Đạo trừng phạt, hắn cũng có thể dùng Trấn Thiên Ấn phong ấn nàng ta.