Khương Sinh Yên là nữ thiên kiêu trẻ tuổi của Đông Thần quốc, dẫn theo lượng lớn thị Nữ đến nghênh đón Lôi Hoan Âm: "Hoan Âm Thần nữ, chào mừng ngài đến thăm Thái Sơ hoàng thành."
Lôi Hoan Âm thân mang y phục hoa lệ, dáng người uyển chuyển, trên mặt đeo sa mỏng, véo von nói: "Sinh Yên muội muội, ta đặc biệt tới thăm Phục Tiên điện hạ."
Khương Sinh Yên vẻ mặt tươi cười; "Hoan Âm Thần nữ, ta lập tức phái thị nữ đi thông báo với Phục Tiên tỷ tỷ, ngài đường xa mà đến, mời theo ta tới Vân Mộng các nghỉ ngơi trước."
Lôi Hoan Âm không có gấp, nàng ta không phải đến vì Khương Phục Tiên, chủ yếu là Thanh Nguyệt Thần hoàng coi trọng Trần Mục, cố ý để cho nàng đến đây kết giao.
Khương Sinh Yên sai thị nữ thiếp thân đến Phục Tiên các hỏi thăm, nàng ta cũng không dám trực tiếp dẫn Lôi Hoan Âm đi, lo rằng sẽ chọc cho Công chúa điện hạ không vui.
Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên cũng nhận được tin tức.
Nàng ta và Lôi Hoan Âm đã gặp mặt ở Tổ Thần thành, không nghĩ tới nàng ta sẽ cố ý đến Thái Sơ hoàng thành thăm hỏi.
Trong lúc rảnh rỗi, Khương Phục Tiên đồng ý gặp mặt đối phương, Lôi Hoan Âm là người thừa kế của Thiên Vực thần quốc, dù cho địa vị của Thiên Vực không bằng trước kia, thì vẫn là quý tộc Thần Vực, Lôi Hoan Âm còn là một trong ba tuyệt sắc Thần nữ đứng đầu Thần Vực, ở Thần Vực có vô số người hâm mộ.
Lúc nàng ta đi vào Thái Sơ hoàng thành gây nên chấn động, rất nhiều thiên kiêu quý tộc đều là người theo đuổi nàng ta, ngay cả Khương Vũ Thần cũng tương đối thưởng thức nàng ta.
Lôi Hoan chờ đợi chốc lát ở Âm Vân Mộng các thì nhận được tin tức, Khương Phục Tiên đồng ý gặp nàng ta.
Lôi Hoan Âm theo Khương Sinh Yên đi tới Phục Tiên các.
"Bái kiến Phục Tiên điện hạ."
"Hoan Âm Thần nữ không cần đa lễ, mời ngồi."
Khương Phục Tiên duỗi tay mời, Trần Mục cũng ở gần đó, bây giờ da thịt hắn bóng láng, không có chật vật như ở trước đế bia, phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt đại.
Lôi Hoan Âm không khỏi nhìn thêm vài cái, nam nhân lúc trước bị nàng ta xem nhẹ vậy mà lại anh tuấn như thế, khiến cho mẫu hậu coi trọng, trên người hắn ắt hẳn phải có chỗ đặc biệt.
Thanh Nguyệt Thần hoàng là nữ Thần hoàng duy nhất trong số năm vị Thần hoàng của Thần Vực, trẻ tuổi nhất, bà ta làm cho Thiên Vực thần quốc sắp sụp đổ ngưng tụ lại lần nữa, năng lực cực kỳ mạnh.
Hai mắt Lôi Hoan Âm sáng ngời, người mặc váy dài đỏ rực, ăn nói ưu nhã: "Phục Tiên điện hạ, sư đệ của ngài bị thương tại Tổ Thần thành, ta là cố ý đến bồi lễ xin lỗi."
Trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo vẻ kinh ngạc, nàng ta vì chuyện nhỏ nhoi kia mà chạy xa như vậy tới xin lỗi.
Hà Mộng Như cũng cảm thấy thật không thể tin được, Trần Mục chạm vào đế bia bị sét đánh, mọi người đều cảm thấy là trời phạt, là hắn đáng đời, thế mà Lôi Hoan Âm lại đặc biệt vì chuyện này chạy đến Thái Sơ hoàng thành xin lỗi Trần Mục.
Trần Mục lắc đầu cười khẽ: "Thần nữ điện hạ, là ta không chú ý, không có liên quan gì tới ngươi."
Lôi Hoan Âm lấy ra bình ngọc màu vàng, vươn ra tay, bình ngọc kia bay đến trước mặt Trần Mục: "Đây là căn nguyên thần lôi, không chỉ có thể trị thương, còn có thể cường thân kiện thể, chỉ là số lượng không nhiều, còn mong Trần huynh đừng ghét bỏ."
Trần Mục có thể cảm nhận được năng lượng sấm sét dồi dào trong bình ngọc, không kém gì căn nguyên lôi kiếp lúc trước Khương Phục Tiên lấy được vì hắn, thứ này rất trân quý.
Vẻ mặt Khương Sinh Yên kinh ngạc, nàng ta cảm thấy Trần Mục đẹp mắt, nhưng thật không ngờ Lôi Hoan Âm cũng nông cạn như thế, cư nhiên lại cho hắn đồ tốt như vậy.
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: "Đa tạ ý tốt của Thần nữ điện hạ, có điều ta không có bị thương, lễ vật quý giá như vậy, tại hạ nhận lấy cũng ngại."
Lôi Hoan Âm cũng có chút ngoài ý muốn, căn nguyên thần lôi rất trân quý, chính là tứ đại thần quốc còn lại đều không có, chỉ có Thiên Vực thần quốc mới có căn nguyên thần lôi.
"Trần huynh, cứ coi như là lễ gặp mặt ta tặng, mong rằng ngươi có thể nể mặt ta." Lôi Hoan Âm hơi khom người, thái độ như vậy hoàn toàn là khẩn cầu.
Hà Mộng Như trố mắt đứng nhìn, đây chính là Thần nữ của Thiên Vực thần quốc, vậy mà lại xin Trần Mục nhận lễ.
Khương Sinh Yên cảm thấy Lôi Hoan Âm là người mê trai, cho rằng nàng ta bị dung nhan anh tuấn của Trần Mục làm cho thần hồn điên đảo.
Trần Mục nào dám không cho Lôi Hoan Âm mặt mũi, hắn nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Khương Phục Tiên bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lôi Hoan Âm lại đến Thái Sơ hoàng thành, hoá ra là đến vì lôi kéo Trần Mục.
"Đa tạ Thần nữ điện hạ."
Trần Mục bị ép nhận lấy căn nguyên thần lôi.
Trong mắt Khương Sinh Yên ẩn chứa sự hâm mộ, căn nguyên thần lôi đối với thể chất của Thần tộc cũng có sự nâng cao rất nhiều.
"Trần huynh nếu như có rảnh, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không." Lôi Hoan Âm vừa cười vừa nói.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, người sau không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân đều biết nhìn mặt mà nói chuyện, liếc một cái liền có thể nhìn ra địa vị gia đình, các nàng cảm thấy rất bình thường, không có nghĩ quá nhiều.
Lôi Hoan Âm cùng Trần Mục rời khỏi Phục Tiên các.
"Trần huynh, vừa rồi có một số việc không tiện nói, mẫu hậu ta muốn gặp ngươi, hi vọng ngươi có thể chấp nhận."
"Thanh Nguyệt Thần hoàng muốn gặp ta?"
Trần Mục nghe nói mẫu thân của Lôi Hoan Âm là Thanh Nguyệt Thần hoàng, đó là sinh linh mạnh mẽ nhất Thần Vực, tại sao bà ta lại tìm mình, chẳng lẽ việc ta lấy được Lôi Đình Tổ Văn bị phát hiện?
Thanh Nguyệt Thần hoàng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm mình, Trần Mục biết ngay trên trời sẽ không rơi bánh xuống, Lôi Hoan Âm tặng hắn tài nguyên quý giá, quả nhiên còn có mục đích khác.