Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 280: Đúng Là Tên Đàn Ông Không Biết Hối Cải



Edit & Beta : Đòe

Cũng không biết đối phương học được cái thói ngụy biện ở đâu, sắc mặt Kiều Nguyên nháy mắt đỏ bừng lên như tôm nằm trong chảo, tay rời khỏi bàn phím, từ trước đến nay đối với chuyện này cậu không hiểu lắm, khó khăn dặn mãi mới ra một câu, "Anh đang nói bậy bạ gì đó?"

"Em quên rồi sao?" Ninh Tu Viễn rất nghiêm túc hỏi.

Kiều Nguyên thật sự nghĩ không ra, ngày đó sau khi Ninh Tu Viễn rời đi, cậu cắn rứt lương tâm mãi, từ trước đến nay tính cậu cũng rất bảo thủ, vẫn luôn cảm thấy có một số chuyện phải đợi kết hôn mới được làm. Cậu không nghĩ tới, ấy thế mà mình lại...

Nhất định là bởi vì Ninh Tu Viễn ở nhà mặc ít quần áo, còn hay trêu chọc cậu, cho nên cậu mới thường xuyên cảm thấy cơ thể thiếu hụt gì đó...

Kiều Nguyên cũng không rõ lắm, chuyện này thật ra có liên quan đến việc cậu mang thai.


Cậu làm người thẳng thắn cương trực, không phải loại người hay thích vòng vo, muốn tìm cách lảng tránh chuyện này, cố tình Ninh Tu Viễn đang nhìn chằm chằm cậu, miệng thỉnh thoảng nhắc lại ba chữ tình một đêm, nếu không nữa thì chính là muốn cậu phải chịu trách nhiệm với hắn, nhưng cậu đã bao giờ làm mấy chuyện đó đâu.

Mặt Kiều Nguyên đỏ bừng, khẩn trương tới nỗi tay xoắn vào nhau, còn ra vẻ bình tĩnh nói, "Anh cứ đi ra ngoài trước đã, tôi còn chuyện cần phải xử lý, không có thời gian cho anh đâu."

Ninh Tu Viễn cười khổ, dứt lời, còn thở dài một tiếng, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

Ánh mắt nhìn gian dối mày cứ như Kiều Nguyên đã làm ra chuyện gì kinh khủng lắm vậy.

Mấy ngày nay hắn lên trên mạng tìm kiếm rất nhiều trường hợp hy hữu dẫn đến các cặp đôi tan vỡ, có một người tự xưng là "I" chia sẻ rằng, anh ta thích một người, quan hệ của hai người không tồi, nhưng vì đối phương thật sự quá ưu tú, anh ta thì lại quá kém cỏi không muốn ảnh hưởng đến người kia nên anh ta vẫn luôn duy trì khoảng cách, nhưng không cẩn thận rượu say loạn tính lên giường với người khác, hai người cũng vì thế quyết định ở bên nhau luôn, sau lại bởi vì anh ta come out, chia tay trong hoà bình với người kia, sau này mới nhận ra rằng người ấy là chân ái cho nên muốn quay lại theo đuổi.


Vấn đề là hiện tại mỗi ngày mới đến là một niềm hạnh phúc to lớn đối với anh ta.

Người nặc danh "I" kia nói anh ta sống quá tốt, dẫn tới ngày ngày người kia đều muốn dính lấy anh ta, trốn cũng không trốn nổi.

Ninh Tịch Viễn để lại bình luận ở bên dưới, hai người tán gẫu vài câu, đối phương lập tức bày cách chỉ hắn, còn bảo hắn nên giữ im lặng.

Hình đại diện của người kia là con chim đại bàng, nick name WeChat còn rất bừa bãi "Cặn bác đại soái ca" =]]]

Anh ta vào vai một giáo sư tình yêu chuyên thuyết giáo về tình cảm đôi lứa, thường giúp hắn giải tỏa ưu phiền, còn nói hắn phải học chủ động xuất kích, nếu không sẽ không còn cơ hội, như anh ta ngày trước, khi biết đối phương vẫn còn độc thân thì nghĩ đủ cách để tạo tình huống hai người tình cờ gặp gỡ, rồi cuối cùng là kết hôn và chung sống với nhau.


Chỉ là có chút quá sức thôi, mấy ngày trước trong một bữa tiệc nhìn thấy một tiểu thịt tươi đứng trên sân khấu, anh ta hận không thể nhìn nhiều thêm mấy lần, thế là ngày hôm sau eo anh ta như sắp đứt gãy làm đôi.

Hai người thường xuyên tán gẫu qua lại với nhau, dỗ Ninh Mặc ngủ xong, đối phương còn nhắn tin cho hắn, muốn hắn nhanh chóng xác định tình trạng của mình.

Hơn nữa, trước khi tới thư phòng tìm Kiều Nguyên, hắn đã học thuộc mấy thủ thuật kia.

Hàn Kham có thể đến đây lần một, chắc hẳn sẽ có lần thứ hai, trừ bỏ Hàn Kham, cũng vẫn còn có những người khác nữa.

Ninh Tu Viễn buồn bực không phải là giả dối, bọn họ ở với nhau nhiều ngày như vậy, Kiều Nguyên vẫn chưa chấp nhận hắn, trong lòng có cảm giác thất bại, đời sống tình cảm của hắn nom có vẻ phong phú sinh động nhưng chân chính yêu thích cũng chỉ có mình Kiều Nguyên.
Từ thời cao trung, hắn đã rất để ý đến cậu.

Bây giờ con của họ đã hơn hai tuổi, còn một đứa nữa chưa chào đời, gia đình bốn người nên sống một cuộc sống hòa thuận hạnh phúc, bởi vì hắn đã phạm phải rất nhiều sai lầm trong quá khứ cho nên hắn phải đặc biệt đi đường vòng, hắn cũng hy vọng, chính miệng Kiều Nguyên nói rằng cậu cũng thích hắn.

Nhưng cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Nếu Kiều Nguyên có thể chấp nhận hắn cũng đã là quá mức với cậu rồi.

Có lẽ vì ban đêm quá vắng lặng, càng dễ khiến con người ta suy nghĩ nhiều, Kiều Nguyên thấy hắn hốc mắt đỏ bừng rơm rớm nước mắt, trong lòng sinh ra một tia cảm xúc quái lạ.

Kiều Nguyên nhấp môi nói," Nếu tôi có thật sự muốn đuổi ảnh đi, vậy thì hiện tại anh đã không thể đứng ở đây đau."

Ninh Tu Viễn nghe thấy mấy lời này, thiếu chút nữa bế Kiều Nguyên lên xoay vòng vòng tại chỗ, chỉ là hắn suy xét đến việc Kiều Nguyên còn đang mang thai, nên cũng không dám làm ra động tác gì quá lớn.
Hắn ngồi xuống, ôm Kiều Nguyên vào lòng mình, giọng nói còn có chút nghẹn ngào, "Kiều Nguyên, tôi rất vui."

Ninh Tu Viễn nắm lấy tay Kiều Nguyên, nói, "Em thử tát tôi một cái đi, liệu đây có phải sự thật không, tôi sợ ngày mai khi tỉnh lại, cái gì cũng không còn nữa."

Lúc đầu hắn thực sự nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp với Kiều Nguyên, trước khi đi, Kiều Nguyên vẫn nói sẽ đợi hắn trở về, nhưng khi hắn thật sự trở về rồi, ngọn lửa đã thiêu rụi căn nhà. Không còn gì sót lại trong tâm trí hắn, lúc hắn nghe mấy tên thuộc hạ nói Kiều Nguyên vẫn còn ở trong đó hắn đã không màng tất cả muốn xông vào cứu cậu ra ngoại.

Một giây kia, hắn mới ý thức được, tình cảm hắn đối với Kiều Nguyên không đơn giản chỉ là thích một chút, từ lâu nó đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí hắn, như là không khí mỗi ngày hắn đều hít thở, dày đặc nhưng lại chẳng thể chạm tới, cho đến khi thật sự mất đi rồi mới biết nó quý giá bao nhiêu.
Khóe mắt Ninh Tu Viễn ướt lệ, mềm mại cọ cọ bả vai Kiều Nguyên, "Sầm Lễ."

"Chỉ là muốn gọi tên em, muốn biết em vẫn còn ở bên tôi." Ninh Tu Viễn nói.

Ninh Tu Viễn áp tay Kiều Nguyên lên mặt mình, mang theo vài phần lạnh lẽo hắn quen thuộc, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên, "Em có biết, tôi bị bệnh gì không ??"

Kiều Nguyên còn rất nghiêm túc mà tự hỏi, để tránh Ninh Tu Viễn bám mãi không tha, "Cảm cúm ?"

"Không phải." Ninh Từ Viễn nói," Là một căn bệnh nếu không nhìn thấy em sẽ rất khó chịu"

"Thật sự, lúc ấy khi em nói muốn chấm dứt hoàn toàn quan hệ với tôi, đêm đó suốt đêm tôi trằn trọc, tôi cảm tưởng rằng mình sẽ chết vì bị mắc chứng trầm cảm lâu dài."

Kiều Nguyên nhíu mày nói, " Đừng nhắc tới chữ chết "

"Sau này nhất định tôi sẽ không nhắc tới nó nữa."
Ánh đèn trong thư phòng chiếu rọi lên khuôn mặt hai người, bầu trời đen nhánh như được điểm xuyết ngàn ngọn đèn dầu, đã 8 giờ tối, vì thời tiết nên phần lớn mọi người đã nghỉ ngơi từ sớm.

Ninh Tu Viễn nắm chặt lấy bàn tay của Kiều Nguyên, như muốn ủ ấm tay cho cậu, chỉ khi không bị Ninh Mặc quấy rối, hắn vất vả lắm mới có cơ hộ được thân mật với Kiều Nguyên, thì nhóc con Ninh Mặc kia lại đứng bên cạnh gọi một tiếng "Ba nhỏ."

Kiều Nguyên rụt tay về, vẻ mặt mất tự nhiên nói,"Anh về phòng nghỉ ngơi trước đi." Chuyện trong công ty không phải ngày một ngày hai đã có thể xử lý xong, Kiều Nguyên tắt máy tính, muốn trở về phòng bình tầm lại.

Lúc đi ra khỏi thư phòng, Ninh Tu Viễn thế mà vẫn dính bám lấy cậu.

Trong phòng chỉ để một ngọn đèn vàng nhỏ ấm áp, thân hình cao lớn nổi lên những đường cong đẹp đẽ, ở giữa như một dải lụa mảnh uốn lượn, cổ áo ngủ bẻ sang hai bên.
Phần hông săn chắc cũng phô bày trước mặt Kiều Nguyên.

Thật đúng là cái đồ không biết hối cải mà.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.