Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 272: Bên Tai Ửng Đỏ



Edit & Beta : Đòe

Vào lúc đó, cậu đang nằm trên giường với quần áo đã được cởi một nửa và làn da trắng nõn nà của cậu cũng lộ ra vẻ ửng hồng quyến rũ.

Kiều Nguyên cũng đã có vài lần nổi lên tâm tư, nhưng vì cảm thấy rất xấu hổ nên đã nhịn xuống.

Một người trưởng thành bình thường sẽ có một số nhu cầu về mặt sinh lý, nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Nguyên làm chuyện này, cậu từng bị Ninh Tu Viễn cưỡng bức, những trải nghiệm tồi tệ đó khiến cậu thấy sợ hãi những chuyện như vậy, nhưng thân là một người đàn ônh, cậu như thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi một nụ hôn vừa rồi của đối phương.

Hai bên tai Kiều Nguyên ửng đỏ lên.

Cậu thậm chí không muốn tin sẽ có một ngày cơ thể của mình lại trở nên dâʍ đãиɠ như vậy, không dám tiếp xúc với ánh sáng, chậm rãi cởi bỏ bộ đồ ngủ bằng lụa rộng rãi, sau đó cúi đầu xuống.


Đôi mi mảnh dài khẽ rung rinh, Kiều Nguyên nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi vì sợ mình phát ra âm thanh xấu hổ, hơn nữa trong nhà không chỉ có một mình cậu, còn có Ninh Tu Viễn.

Cửa phòng đã được khóa trái, cậu mới thẹn thùng biểu lộ cơn khát tình ra bên ngoài, trong lòng dâng lên cảm giác chịu tội tới cực điểm, rõ ràng là nên ghét bỏ loại hành vi này, nhưng thật đáng xấu hổ thấy cậu cảm thấy vui thích.

Trên mi còn treo nước mắt, ánh mắt ướŧ áŧ long lanh, không biết phải làm sao, cũng không biết phải làm thế nào, cậu tự xoa xoa an ửi chút nhưng cũng không dám chuyển động mạnh, Kiều Nguyên thở hổn hển, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại xen lẫn du͙ƈ vọиɠ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên kể từ sau khi mang thai.

Chỉ là lần này, cậu càng ngày càng cảm thấy trong người trống rỗng, thậm chí đến khi cái người mà cậu căm hận nhất muốn thân mật với cậu, cậu cũng không bài xích đối phương như trước nữa.


Kiều Nguyên thả lỏng người, vài giây sau, cậu được "giải thoát" trên môi nở nụ cười tự giễu, sau đấy, cậu vò nhăn ga trải giường như để trút giận, vậy mà loại nhu cầu sinh lý này vẫn chưa nguôi cơn.

Có tiếng gõ cửa đột ngột. Kiều Nguyên thở ra mấy hơi khí nóng, không cần nghĩ cũng biêtd ai gõ cửa phòng mình.

Ninh Tu Viễn hỏi,"... Sao vậy em ?"

Nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra, không phải Ninh Tu Viễn không biết, chỉ là Kiều Nguyên ngày thường biểu hiện quá mức đứng đắn, khiến hắn nghĩ rằng là vì cậu không thoải mái, huống chi mang thai cũng được 6 tháng rồi, trong khoảng thời gian này đứa nhỏ trong bụng càng ngày càng quậy phá.

Kiều Nguyên không trả lời.

Tim Ninh Tu Viễn như thắt lại, hắn nhớ tới ngày trước thiếu chút nữa Kiều Nguyên xảy thai, hắn cũng thử gọi thêm mấy lần, nhưng đối phương không đáp lại, hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế đạp cửa xông vào. Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Ninh Tu Viễn khẩn trương nói, “Kiều Nguyên, nếu có chỗ nào em thấy khó chịu, em phải nói với tôi, giờ tôi đưa em tới bệnh viện!"


Vẫn không có ai trả lời hắn. Ninh Tu Viễn sốt ruột sắp phát điên tới nơi rồi, định lùi người về sau, đang muốn giơ chân chuẩn bị đạp cửa. Ngay lúc này, cửa phòng được mở ra, Ninh Tu Viễn vội vàng đứng thẳng người, tiến lên ân cần hỏi han Kiều Nguyên.

“Không sao chứ? Tôi thấy mãi mà em vẫn không trả lời tôi... Tôi thiếu chút nữa thì phát điên...” Ninh Tu Viễn đến gần rồi hỏi.

Khuôn mặt Kiều Nguyên ửng hồng hơi mất tự nhiên, hai chiếc cúc trên cổ áo còn chưa kịp gài lại, tóc hơi ẩm ướt rũ xuống trán, mày hơi cau lại, ánh mắt cụp xuống tựa như không muốn đối diện với hắn.

Lòng bàn tay rộng rãi của Ninh Tu Viễn ôm chặt vai cậu, thấy sắc mặt cậu không ổn, hắn đặt tay lên trán Kiều Nguyên, lẩm bẩm: “Có hơi nóng."

“...” Kiều Nguyên lùi người về sau, không muốn bị hắn chạm vào.
“Tôi không sao, anh về phòng nghỉ ngơi sớm chút đi.” giọng nói của Kiều Nguyên có chút khàn khàn, ngón tay thon dài đặt trên tấm cửa, dường như là đang đợi hắn rời đi, sẽ lập tức đóng cửa lại.

“Vừa rồi tôi nghe thấy giọng của em không được ổn cho lắm, lần trước tôi đã hỏi thử bác sĩ. Tình huống của em khá đặc thù, tốt nhất nên có người ở bên cạnh chăm sóc cho em."

“Không cần.” Kiều Nguyên từ chối nói.

“Kỳ thật tôi ngủ cũng không chiếm quá nhiều chỗ đâu."

Kiều Nguyên ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nếu không phải do hắn thì cơ thể cậu sao có thể trở thành như vậy ? Rõ ràng là chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng trong đầu lại nghĩ tới mấy hình ảnh xấu hổ đó, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, “Tôi đã nói là không cần."

"...” Dưới loại tình huống này, Ninh Tu Viễn cũng không dám so đo với Kiều Nguyên.
Dường như vì nghĩ tới gì đó, Kiều Nguyên nhất thời cảm thấy choáng váng, tay nắm chặt tay nắm cửa, gần như không chống đỡ được cơ thể.

Ninh Tu Viễn tiến lại gần hơn, bàn tay phủ lên đôi tay lạnh lẽo của Kiều Nguyên, vươn tay định giúp cậu vuốt lưng cho thuận khí, thì lại bị Kiều Nguyên tránh đi.

Nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc trước mặt mình, Kiều Nguyên cảm thấy bực bội, như vậy càng khiến Kiều Nguyên khó chịu hơn, cậu muốn đẩy Ninh Tu Viễn ra, nhưng lại không đủ sức, ngược lại càng giống dục cự còn nghênh hơn.

Dục cự còn nghênh: nghiện còn ngại.

Một tiếng "rầm" vang lên, cửa phòng ngủ bị đóng lại, Ninh Tu Viễn trở mình, thậm chí còn lấy thân chặn cửa. Ánh sáng mỏng manh chiếu rọi trên khuôn mặt Kiều Nguyên, làn da trắng đến gần như trong suốt, rõ ràng bị vậy trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ đối phương.
Lông mi Kiều Nguyên dính ướt, đôi môi nhợt nhạt mỏng như cánh tường vi, tựa như quên mất việc đẩy hắn ra, con người đen láy nhìn hắn, Ninh Tu Viễn có thể cảm nhận được nhịp tim đập, tần suất càng lúc càng nhanh.

Lý trí gần như sắp sụp đổ, nhẫn nhịn cái gì, khắc chế cái gì, cũng sắp bị quẳng ra sau đầu rồi.

Ninh Mặc đã sớm bị hắn dỗ đi ngủ rồi, cũng đã được cho uống sữa, tuy rằng Ninh Mặc không thích mặc tã nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ở phương diện chăm sóc con, Ninh Tu Viễn cảm thấy mình là bất khả chiến bại, thiên hạ vô địch.

Như thường lệ, Ninh Mặc có thể ngủ một mạch tới sáng.

Kiều Nguyên bây giờ hầu như ngày nào cũng ở nhà và hiếm khi đi ra ngoài, sáng mai có cuộc họp ở công ty, nếu là tối nay, cuộc họp có thể hoãn lại đến buổi chiều hoặc ngày mai.
Ninh Tu Viễn thật sự không muốn nhịn nữa.

“Sầm Lễ..."

Như để bù đắp lại cho những lỗi lầm mấy năm trước, giọng Ninh Tu Viễn khàn khàn nói, “Tôi rất thích em."

Ninh Tu Viễn hắn sẽ không nói mấy lời quá sến súa, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu này, nguồn kịch bản hạn hẹp, đều là do sau này đọc sách học được, trước kia hắn sẽ không bao giờ nói thích người khác, chỉ cho rằng như vậy đủ rồi, nhưng con người ta luôn không biết thỏa mãn được lòng tham, hắn dần dần muốn có được trái tim của người này, muốn được đối phương hoàn toàn chấp nhận mình.

Yêu đơn phương cũng tốt, lùi lại một bước, dẫu sao thì Kiều Nguyên cũng sẽ được hắn mãi giũa được chút động lòng.

Chỉ có chút vậy, hắn cũng đã thấy thỏa mãn.

Sầm Lễ và Kiều Nguyên, quá khứ hay hiện tại, đều là người mà hắn yêu sâu đậm.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được phần cổ lộ ra ngoài của Kiều Nguyên đang ửng đỏ, Kiều Nguyên nghiêng đầu sang một bên, rõ ràng là đang e thẹn xấu hổ, lại còn bày ra bộ dáng lạnh lùng không muốn bắt chuyện với hắn.

Từ khi cậu mang tai tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được độ cong của phần bụng nhô lên, mặc kệ ăn bao nhiêu đồ bổ, thân thể vẫn mảnh khảnh như vậy.

Kiều Nguyên nói, “Anh ra ngoài đi. Hiện tại nói mấy lời này đã chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa rồi."

Ninh Tu Viễn hôn hôn mặt Kiều Nguyên, khẩn cầu nói, "Để tôi ôm em một lúc, được không ?"

" Từ sau khi em rời đi...trong một thời gian dài như vậy, tôi cảm thấy mình sắp trở thành nhà sư tu hành trong chùa luôn rồi."

“Không phải còn có người khác sao ?"

“Trời đất chứng giám! Duy chỉ có một người tôi chung tình, trong lòng luôn luôn có em, không có ai khác, ngày ngày nằm mơ thấy rm, nghĩ đến mất ngủ, có đôi khi tôi không thể tập trung vào công việc, trước đây em nói rằng muốn cùng tôi.... Mấy ngày liền tôi không chợp mắt, ăn cũng không ngon, cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì."
"...” Khẳng định lại là lời bịa đặt, nói dối.

Đương nhiên, Kiều Nguyên sẽ không tin mấy lời Ninh Tu Viễn nói, lại thấy đối phương nói tiếp," Lúc ấy, ngay cả chết tôi cũng không sợ, tôi còn nghĩ rằng nếu chết sớm liệu có thể gặp được em ở kiếp sau khônh, sau đó sẽ đối xử với em thật tốt, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp soát độ tồn tại trước mặt em, khiến em cũng thích tôi."

Ánh mắt Ninh Tu Viễn rất chân thành không có vẻ nào là đang giả bộ, Kiều Nguyên cúi đầu, cắn cắn môi, không nói tiếng nào.

Kiều Nguyên vốn không giỏi ăn nói, cũng rất ít khi bộc lộ cảm xúc, thế cho nên thời còn đi học hay bị người khác hiểu lầm là tính tình cậu lạnh lùng.

Ninh Tu Viễn nói, “Kỳ thật tôi cảm nhận được rằng em có thể tiếp nhận Tiểu Mặc, chỉ là không chấp nhận tôi thôi, cho nên mới bài xích nó - chỉ khi tôi chết đi, em sẽ không còn cố kỵ điều gì mà chấp nhận con."
Giọng điệu Ninh Tu Viễn rất đáng thường, xen lẫn chút buồn bã, khi Kiều Nguyên nhớ lại toàn bộ, cậu lạnh nhạt đẩy Ninh Mặc ra khỏi phòng, hắn ôm Ninh Mặc vào lòng, Ninh Mặc một bên khóc một bên muốn né tránh hắn đi tìm Kiều Nguyên, trong khoảnh khắc ấy hắn như chết lặng.

Muốn đuổi người đàn ông trước mặt này đi, nhưng không biết vì sao, đối phương lại bế cậu lên giường, động tác dịu dàng hôn cổ cậu, bàn tay ấm áp men theo vạt áo dò dẫm tiến sâu.

Tầm mắt Kiều Nguyên mất đi tiêu cự, cậu đã từ chối Ninh Tu Viễn, là đối phương một hai phải dính lấy cậu không chịu đi. Loại hành vi này... Cũng là đối phương ép buộc cậu, cũng không phải xuất phát từ ý của Kiều Nguyên cậu, là Ninh Tu Viễn dắt theo cậu cùng sa đọa, tất cả đều là trách nhiệm của đối phương.
*****

Ái chà :3 có vẻ như ngày cả hai làm lành không xa nữa. Sau chương này tôi sẽ đăng nửa chương đầu bộ [Ám Độ] nhé mong mọi người ủng hộ 💅💅

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.