Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 268: Tan Nát Cõi Lòng



Edit & Beta : Đòe

Tay hắn đang thắt dây an toàn bỗng chốc khựng lại, trong đầu Ninh Tu Viễn bây giờ chỉ toàn suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi Kiều Nguyên, thật ra hắn rất mù mịt, không nhớ rõ đã từng yêu đương với bao nhiêu người trong quá khứ .... Lúc đó hắn không hiểu chuyện, nhưng lại cảm thấy yêu sớm có thể thể hiện địa vị của hắn trong trường.

Khi có một bạn nữ rủ hắn đi hẹn hò, Ninh Tu Viễn lập tức dẫn người ta đến quán cà phê, sau đó tự chơi một mình. Còn có một vài người khác muốn hẹn hắn thủ thỉ tâm tình lúc đêm khuya, Ninh Tu Viễn hắn nghĩ trong rừng có quá nhiều muỗi nên không tới đó.

Hắn chưa bao giờ dỗ dành ai cả, cho dù là chia tay thì rất nhanh sẽ có người tự dâng mình tới cửa cho hắn, vậy cho nên sau này hắn mới tự cao tự đại như vậy, thành ra có rất nhiều thói hư tật xấu, trong lòng rạo rực như lửa đốt.


Trước kia hắn chỉ hẹn hò với con gái, một vài thiếu niên cũng có ngỏ lời nhưng đều bị hắn phớt lờ, cũng là sau khi có Sầm Lễ bên cạnh, xung quanh hắn mới xuất hiện đám MB đó, đại khái là bởi vì chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ Sầm Lễ, cho nên hắn muốn được nghe mấy lời nịnh nọt hiểu chuyện, tìm chút an ủi. Lúc ấy, hắn đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa mà.

Kết quả là bây giờ Kiều Nguyên hỏi hắn câu này, hắn lại không biết mở miệng thế nào.

Hắn thật sự cảm thấy mấy mối quan hệ trước kia không phải là yêu đương.

Mặc dù hắn thường xuyên thay bạn gái, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay, khi người khác muốn hôn hắn, hắn ngại đống son môi kia của các cô, sẽ cọ bẩn quần áo, hắn kiêu ngạo không cho phép việc quần áo của mình bị dây bẩn, làm đại ca trường học, đi đến đâu cũng không thể phá hỏng hình tượng của mình.


Trầm mặc nửa ngày trời.

Ninh Tu Viễn nuốt nước bọt, hơi hơi quay đầu đi, nhìn người đang ngồi đằng sau, Kiều Nguyên vẫn rất bình tĩnh, hắn lại cảm thấy cậu nghiêm túc đến khó hiểu.

"Thật ra tôi không nghiêm túc trong chuyện yêu đương trước kia." Ninh Tu Viễn dừng một chút, nói,"... Mới mười tuổi thì đâu thể hiểu hết mọi chuyện, cũng không biết thích là gì, hoàn toàn là vì tính trẻ con thiếu hiểu biết, hiện tại cũng không còn nhớ rõ bọn họ nữa."

Tầm mắt Kiều Nguyên không đặt trên người hắn, chỉ là thờ ơ nói, "Trẻ con thiếu hiểu biết à..."

"..." lòng bàn tay Ninh Tu Viễn ướt nhẹp mồ hôi, hắn ngập ngừng, trong đầu liều mạng lục lọi lại hết đống từ vựng từng được học, nhưng loại tình cảnh trước mắt nà, hắn chỉ có thể bảo trì im lặng mà thôi.

"Từng yêu đương với bao nhiêu người, nhiều đến nỗi không nhớ nổi hả." Kiều Nguyên nói.


"Không phải mà!!" Ninh Tu Viễn phủ định, "Tôi chưa từng nghiêm túc với bọn họ, từ sau khi gặp được em, tôi mới biết được cảm giác động tâm là như thế nào. Lúc tôi nhìn thấy ảnh của em trên tờ báo tuyên truyền ở cổng trường, khi ấy giống như bị người ta hạ thuốc me hoặc, người khác gọi tên tôi mà tôi vẫn đứng bất động nhìn.... Sau đó là buổi tập huấn quan sự thì tôi mới biết được mình cùng lớl, tôi còn cảm thấy mình thật may mắn. "

Ninh Tu Viễn nói, "Tôi khi ấy không biết bản thân mình... Nếu tôi biết, khẳng định ngày nào cũng sẽ quấn lấy em để em dạy tôi làm bài, sau đó thì mua cho em bút mới rồi tẩy mới, thứ gì tốt nhất cũng đều cho em."

Kiều Nguyên hờ hững nhìn hắn một cái.

Tưởng tượng và thực tế khác nhau vô cùng, sau này Ninh Tu Viễn đã làm những gì, chính hắn cũng không dám nhớ lại, lại càng sợ Kiều Nguyên nhắc tới. Hắn ngậm miệng im lặng, khi Kiều Nguyên mở cửa xuống xe, hắn cũng nhanh chóng tháo dây an toàn, đi theo phía sau cậu, hành động như một vệ sĩ trong suốt quá trình. Hắn sẽ giúp Kiều Nguyên bấm thang máy trước, mọi việc từng bước làm xong xuôi, mấy ngày nay Ninh Mặc ở cùng với hắn nên không có cơ hội thể hiện mình, cuối cùng cũng tìm được thời cơ, hắn muốn trở thành một người đàn ông tốt về mọi mặt không có điểm yếu trước mặt Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên dùng chìa khóa mở cửa, hắn theo sát phía sau muốn đi vào.

Kiều Nguyên quay đầu lại nói, "Về nhà của anh đi."

"..." Hắn làm gì có nhà để về, căn hộ cách vách Kiều Nguyên, cũng là vì để tiện chăm sóc đối phương, căn hộ đó vẫn chưa sửa soạn gì, hiện tại có lẽ bám dày một tầng bụi rồi.

Kiều Nguyên hôm nay dường như thật sự không muốn cho hắn đi vào. Ninh Tu Viễn chặn tay ở khe cửa, thật đáng thương khi bị dập một phát thật mạnh.

Bên ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, hiện tại cũng không thích hợp để lái xe, nhà bên cạnh không đủ vật dụng, Ninh Tu Viễn mua lại với giá rất cao, thậm chí còn không thèm nhìn cho kĩ cấu trúc bày bố gian nhà thế nào.

"Em vẫn chưa em cơm chiều đúng không? Vừa lúc tôi nấu cơm cho em nhé."

... Kiều Nguyên không muốn bị sự ân cần này của đối phương làm cho rung động, chuyện xảy ra ở cổng công ty vừa nãy cứ như cái gai trong mắt cậu, lại nghĩ đến Ninh Tu Viễn từng yêu đương với nhiều người, cảm thấy rằng người này rất bỉ ổi.
Kiều Nguyên chính là một người đàn ông truyền thông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu nên tìm một người phụ nữ hiền dịu nết na cưới về làm vợ, sau đó một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.

Nhưng Ninh Tu Viễn lại cứ ngáng đường cậu, cái đồ Ninh Tu Viễn đào hoa thối tha đáng ghét.

Thừa dịp cậu đang phân vân Ninh Tu Viễn tự đẩy cửa đi vào, thấy cậu xụ mặt, bầu không khí mới dịu đi chút, hắn mỉm cười nói, "Hoa quả đã được rửa sạch để trên bàn, không sai biệt lắm thì tầm nửa tiếng là có cơm ăn, em cứ ngồi nghỉ ngơi trước đi đã."

Trình độ da mặt dày đã được Ninh Tu Viễn luyện đến bậc đẳng cấp, mấy ngày này Kiều Nguyên còn gọi cả bảo vệ khu căn hộ đến để đuổi hắn đi, nhưng họ lại bị Ninh Tu Viễn nói mấy câu tẩy não đến đầu óc mụ mị, còn thường xuyên tới đây soát độ tồn ại, ấy thế mà bảo vệ còn khuyên nhủ cậu làm hòa với hắn.
Mẫu thuẫn giữa hai người, không tài nào mở miệng nói ra trước mặt người ngoài cuộc.

Kiều Nguyên bật TV lên, điều chỉnh âm lượng đến mức to nhất có chút âm ĩ.

Tìm chuyện khác để phân bua cũng được, nhưng cậu thực sự không muốn để ý đến Ninh Tu Viễn.

Trong phòng bật máy sưởi, áo khoác đã được cởi ra treo lên, chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, có thể thấy rõ đường cong phần bụng nhô lên, không hề phù hợp với dáng người gầy gò của Kiều Nguyên, bàn tay còn vô thức, sờ sờ bụng, nếu là trước đây còn sẽ cảm thấy hoảng sợ và rụt rè, bây giờ thì ngược lại mặt như bị tê liệt, không còn chút biểu cảm nào.

Kiều Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ cách đó không xa, tuyết rơi dày đặc, trên cửa sổ thủy tinh đọng lại một tầng tuyết mỏng, trong thế giới xám xịt, không ai biết trước được tương lai.
Rõ ràng là một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy những viên kẹo sặc sỡ mà Ninh Mỗ bỏ trên bàn ngày hôm qua, Kiều Nguyên đã bóc vỏ một viên kẹo rồi bỏ vào miệng, rất ngọt ngào, quay đi và giả vờ như không thích nó.

Đơn giản là khi còn nhỏ hoàn cảnh sinh sống khó khăn, đến một viên kẹo cũng tiếc tiền không mua.

Kẹo cầu vồng của Ninh Mặc to bằng nắm tay trẻ con, lúc mua về Ninh Tu Viễn không cho Ninh Mặc ăn nhiều, nói rằng sẽ bị sâu răng.

Ngón tay thon dài đang cầm lấy một que kẹo cậu vồng, đôi môi nhợt nhạt trở nên hồng hào hơn, cậu còn chưa ăn được mấy miếng, Ninh Tu Viễn đã từ trong phòng bếp đi ra, gian, "Hôm nay không có Tiểu Mặc, em có muốn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến không?"

Ninh Tu Viễn thấy Kiều Nguyên đang ngậm kẹo trong miệng, có chút sững sờ.
Hai người mắt trừng mắt nhỏ, Ninh Tu Viễn nói ít nhất sẽ nửa giờ, vậy nên Kiều Nguyên không nghĩ tới đang dưng hắn đi ra, mỗi người một chỗ, bầu không khí trở nên kì quái.

Ninh Tu Viễn còn bày đặt ho một tiếng, nói, "Nếu em thích ăn, ngày mai anh sẽ mua cho em nhiều hơn."

Kiều Nguyên cũng không phải đặc biệt muốn ăn kéo, chính bởi vì thấy nhàm chán, nên tìm chút chuyện để làm. Vừa lúc đã bị Ninh Tu Viễn nhìn thấy.

Kiều Nguyên rút kẹo đang ngậm trong miệng ra, lạnh lùng nói, "Không cần."

"Siêu thị dưới lầu còn có rất nhiều, nếu không tôi mua một ít tích trữ trong nhà nhé, chỉ là nhìn em... rất đáng yêu." Ninh Tu Viễn mười phần thẳng nam sắt thép.

Trước khi gặp Kiều Nguyên, hắn chưa từng nghĩ đàn ông với đàn ông có thể làm chút gì đó, cũng chưa từng nghĩ chuyện tự bẻ cong mình, còn kéo theo cả Kiều Nguyên xuống nước luôn.
Giây tiếp theo, hai viên kẹo bị rơi xuống đất, vỡ vụn.

Ninh Tu Viễn "..."

Ninh Tu Viễn cũng không biết mình đã sai ở đâu, nhưng hắn cảm nhận được Kiều Nguyên đang tức giận.

Không chỉ dừng lại ở việc xảy ra trước cổng công ty, hiện tại lại thêm một nguyên nhân khác.

Ninh Tu Viễn haha hai tiếng, sau đó trầm mặc quay về phòng bếp.

Lúc trước hắn nói mười câu, Kiều Nguyên có thể sẽ đáp lại một câu, giờ thì hay rồi, bất kể hắn tìm đề tài gì, đối phương cũng đều im lặng không hé răng nửa lời, sau khi tắm xong thì quay về phòng nghỉ ngơi, ngăn cách hắn bên ngoài cửa.

Cứ như vậy mấy ngày trời.

Thẳng đến có một ngày, Ninh Tu Viễn vô tình nhìn thấy Kiều Nguyên nhận được tin nhắn của Hàn Kham, không giống như hán, Kiều Nguyên sẽ trả lời người kia ngay khi thấy tin nhắn. Trong khoảng thời gian này, Hàn Kham cũng đang ở thời kỳ cực thịnh, anh tiếp quản tập đoàn Thượng Đằng, giá trị thị trường của công ty tăng gấp đôi, gần đây, rất nhiều công ty ở thành phố L chạy tới muốn lấy lòng Hàn Kham, biết anh chưa từng yêu đương với phụ nữ, rất thấu tình đạt lý mà dắt theo thiếu niên mỹ mạo da trắng tới.
Ninh Tu Viễn đương nhiên biết, tâm tư Hàn Kham đặt ở nơi nào, giờ đã trở thành người có máu mặt, còn có thời gian liên lạc với Kiều Nguyên, người này quả thật rất mưu mô, một người đơn thuần như hắn không thể so được mà. (Xin lỗi nhưng khúc này cười chết tôi rồi =]])

Ninh Tu Viễn cũng không dám trực tiếp nhìn, rất nhiều lần liếc liếc mắt, Kiều Nguyên đã trả lời Hàn Kham ít nhất ba tin nhắn.

Có nghĩa là hắn phải nói hơn 30 câu, tất nhiên, Kiều Nguyên rất có thể sẽ bơ hắn.

Ninh Tu Viễn ghen tị điên cuồng, không nhịn được nói với Kiều Nguyên, “Hàn Kham có gì tốt, không phải chỉ là được kế thừa công ty từ cha anh ta thôi sao, nếu không có cha mình, anh ta sẽ chẳng là gì cả."

"Vậy còn anh thì sao ?" Kiều Nguyên hỏi.

Thôi được rồi, chủ đề này không được, hắn nên chuyển chủ đề để bôi nhọ tên kia, 'Tôi nghe nói gần đây Hàn Kham đã qua lại với rất nhiều người, anh ta quả thật không kỵ bất kể nam hay nữ."
Kiều Nguyên cười mỉa, "Người muốn ôn lại chuyện xưa với anh, thật sự không chỉ có một người."

Hắn không biết tại sao, nhưng mấy ngày gần đây đặc biệt xui xẻo, đám đào hoa tàn hại cứ lần lượt kéo nhau tới, ngày hôm qua còn gặp phải một kẻ không có mắt nhìn hơn, còn thật sự cho rằng Kiều Nguyên là anh em của hắn.

Ninh Tu Viễn thật sự sắp chết đến nơi rồi.

*****

Tính để mai đăng nhưng chương này buồn cười quá phải share cho anh em cùng đọc ngay cho ló lóng ~(˘▽˘)~

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.