Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 256: Tôi Rất Nhớ Em



Edit & Beta : Đòe

Trời sinh vốn mang thể chất thiên tính hàn, cơ thể dễ bị cảm lạnh, mặc không đủ ấm

Bụng nhỏ ngày càng lộ rõ, cũng may mặc nhiều quần áo, dáng người trông hơi mập mạp nhưng cũng không ai nhìn ra điểm khác biệt.

Hàn Kham đến Lâm Thành bởi vì có việc cần làm, Kiều Nguyên xuất phát từ lịch sự tiếp đón đối phương.

Kiều Nguyên đã đặt bàn ở nhà hàng trước rồi, cậu đã không gặp Hàn Kham từ sau khi rời khỏi thành phố L, lần này gặp mặt hàn huyên vài câu, cậu đưa thực đơn đưa cho Hàn Kham gọi món, suy nghĩ đến cậu còn đang mang thai, Hàn Kham gọi đa số là những món thanh đạm, không có thịt hay mùi tanh.

Hai ngày nay Kiều Nguyên thường xuyên đau bụng, có đôi khi chỉ có một thân một mình ở nhà, đau đến đổ mồ hôi lạnh, tình hình dịu bớt đi một chút, mới chậm rãi đứng dậy rót một ly nước ấm.


Nhân viên phục vụ lục tục bê đồ ăn đến, theo thói quen Hàn Kham gắp đồ ăn cho cậu, nói, "Sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm."

Kiều Nguyên nhìn chỗ thức ăn được gắp vào bát,"... Có lẽ vì bên ngoài quá lạnh, trong phòng còn có máy sưởi, ngồi một lúc sẽ đỡ hơn."

Vì nhớ lại quá khứ nên Kiều Nguyên không thể yên tâm nhận lời của Hàn Kham.

Trước đây cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng dày trên người nửa đêm gõ cửa phòng Hàn Kham... Khi đó, cậu không nghĩ rằng mình sẽ còn sống nên mặc kệ.

Bây giờ nhớ lại càng thấy xấu hổ.

Hàn Kham nói: "Hiện tại em cần có người ở bên cạnh chăm sóc, hơn nữa em đang mang thai, một mình em nhất định có rất nhiều bất tiện, đợi đến lúc đứa nhỏ được bảy tám tháng em mới chịu tới bệnh viện kiểm tra sao? Phải bôn ba khắp nơi?"


Những chuyện này Kiều Nguyên cũng nghĩ tới, chờ bụng lớn chút nữa, cậu sẽ xin nghỉ một thời gian dài ở công ty.

Một khoảng...chắc không thành vấn đề.

Da mặt Kiều Nguyên rất mỏng, cậu chưa bao giờ tính đền chuyện thuê người giúp việc để chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày của mình, thậm chí từ khi biết mình mang thai cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa từng một lần đến bệnh viện kiểm tra, sợ bị người khác nhìn mình thường ánh mắt quái dị. Đàn ông làm sao có thể mang thai ??

Sau khi tiêm thuốc mê xong, cậu không nhớ cụ thể quá trình ra sao.

Kiều Nguyên hơi rũ mí mắt, không nghe thấy Hàn Kham đang nói gì, gắp một đũa ra chân vịt lên ăn, phát hiện Hàn Kham đang nhìn mình, đành phải mở miệng nói, "Hiện tại mới có bốn tháng."

Lúc trước bác sĩ đã kê cho cậu mấy viên thuốc dưỡng thai, Kiều Nguyên cũng không dám đến bệnh viện mua, huống chi là nhờ trợ lý của mình đi mua.


Hai ngày trước, cậu còn nghe mọi người trong công ty xì xào chuyện cậu tăng cân, Kiều Nguyên thường mặc đồ bó sát trông đặc biệt mảnh mai, eo thon khiến cánh chị em phải ghen tị đỏ mắt, nhưng bây giờ vòng eo lớn hơn, bây giờ mặc quần áo cũng rất dày, vừa mới vào đầu mùa thu, Kiều Nguyên đã mặc lồng 3 áo.

Dẫu vậy, nhưng Kiều Nguyên không béo ra chút nào, mặt mày sắc sảo, da dẻ trắng nõn, đẹp như bước ra từ trong tranh.

Rõ ràng là chỉ mới hai mươi sáu tuổi, cậu có thói quen mỗi ngày đều mang theo một chiếc bình giữ nhiệt, trong đó luôn có một ít táo đỏ, bạch chỉ, và kỷ tử.

Hàn Kham đang định mở miệng, tiếng chuông điện thoại của cậu bỗng vang lên.

Màn hình hiển thị là một dãy số lạ, sau khi Kiều Nguyên bấm nghe máy, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói yếu ớt.
Ninh Tu Viễn thấp giọng ho khan hai tiếng, dịu dàng nói, "Ừm... Em đừng cúp máy vội."

Kiều Nguyên cau mày lại, cậu biết Hàn Kham đang rất khẩn trương vì Ninh Tu Viễn, cậu ra hiệu với anh, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện của y tá với Ninh Tu Viễn, tình hình không mấy khả quan.

Kiều Nguyên lạnh giọng hỏi, "Anh có chuyện gì sao ?"

"... Tôi rất nhớ em" Ninh Tu Viễn không chút giấu giếm nào nỗi nhớ mong của hắn với Kiều Nguyên.

"... Lần trước em đã nói sẽ đến thăm tôi... Còn tính không? Y tá nói bệnh tình của tôi đang chuyển biến xấu, khả năng sống không được đã bao lâu nữa."

"Tôi biết, đây đề là quả báo tôi phải gánh chịu" Ninh Tu Viễn tự giễu cười cười,"Kiều Nguyên, diều tôi hối hận nhất trong cuộc đời mình, là không dành nhiều thời gian để ở bên em. Có lẽ Tiểu Mặc đã biết thời gian của tôi không còn nhiều, hai ngày này cũng rất ngoan, không nghịch ngợm như trước nữa."
"Đừng nói nữa." Giọng Kiều Nguyên có chút nặng nề, có lẽ là vì cậu không ngờ rằng Ninh Tu Viễn thật sự sẽ chết.

Một cơn đau từ dưới bụng truyền đến, có lẽ đứa nhỏ muốn được chào đời sớm hơn, muốn nghe thấy giọng nói của cha nó.

Ninh Tu Viễn lại khụ khụ ho khan, như không thể ngừng lại được, âm thanh truyền qua điện thoại vọt vào màng nhĩ, Kiều Nguyên nhận thấy trong lòng có cảm giác kỳ quái, Ninh Tu Viễn giơ điện thoại ra xa, nhưng Kiều Nguyên vẫn có thể cảm nhận được tình trạng của đối phương không được tốt lắm.

Ninh Tu Viễn lại hỏi,"...Trước khi chết, liệu tôi còn cơ hội được gặp em lần cuối không ?"

Kiều Nguyên không trả lời.

Cậu mơ hồ nghe thấy được giọng nói lanh lảnh của trẻ con, Ninh Mặc gọi một tiếng, "Ba nhỏ."

Kiều Nguyên đứng yên tại chỗ, nhất thời khôn biết nên trả lời thế nào.
Kiều Nguyên rất lạnh lùng, lần trước cậu còn đuổi Ninh Mặc ra ngoài, sau đó đóng cửa thật mạnh, cũng tìm Ninh Tu Viễn để chấm dứt hoàn toàn quan hệ giữa hai người, nhưng mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Hôm trước lúc cậu tới tìm Ninh Tu Viễn, Ninh Mặc bị bảo mẫu bế đi hai dòng nước mắt lan dài trên má, cậu lại thấy không đành lòng nhìn đứa nhỏ.

Cách vách nhà cậu có một đôi chồng chồng, gặp nhau vài lần rồi trở nên thân thiết, thanh niên trẻ tuổi mắc bệnh bạch cầu kia, ra cửa sẽ luôn đei khẩu trang, có đôi khi sẽ dắt con theo trò chuyện vài ba câu với cậu.

Người chồng kia cũng rất săn sóc, Kiều Nguyên nghe người ta nói chuyện với nhau rằng anh ta là người có quyền có thế, tướng mạo đẹp trai bất phàm, riêng ở Lâm Thành đã rất có tiếng nhưng vẫn còn độc thân, lại không ngờ được đã có một đứa con 4 tuổi.
Đứa trẻ lúc đầu khá nghịch ngợm, nhưng càng về sau lại cành ngoan ngoãn hơn, mỗi khi nhắc tới bệnh tình của cậu thanh niên, bé sẽ khóc rất thương tâm, sau đó vươn bàn tay bé nhỏ ra ôm chặt lấy cậu ấy.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy trẻ con, Kiều Nguyên sẽ vô thức nghĩ tới Ninh Mặc.

Ninh Mặc thích ăn quả khô, màu yêu thích là màu vàng, lúc nhìn thấy cầu vồng lơ lửng giữa bầu trời, nhóc còn muốn vươn tay chộp lấy rồi tặng cho cậu.

Nghe thấy chữ này, trái tim đang treo lơ lửng của Ninh Tu Viễn mới được bình ổn lại.

Hắn biết được từ những người khác, hai ngày trước Hàn Kham đã đến Lâm Thành, mục đích của Hàn Kham là gì, Ninh Tu Viễn nhắm mắt cũng đoán ra được.

Sau khi cúp máy, nữ y ta đứng bên cạnh nói, "Tiên sinh, bác sĩ Trương nói anh chỉ bị mắc chứng trầm cảm thôi, bệnh này dùng thuốc là có thể kiểm soát được."
"Cái gì dùng thuốc là có thể kiểm soát được, nếu không có em ấy, sớm hay muộn bệnh của tôi càng trở nên tồi tệ hơn."

Lần trước Ninh Tu Viễn đến bệnh viện kiểm tra thử, bệnh án bị ung thư phổi giai đoạn giữa không phải của hắn, hắn lúc ấy cũng không thiết sống nữa, chỉ muốn bệnh trở nên càng nặng hơn, lúc phát hiện mình mắc bệnh ung thư, cũng chỉ liếc qua xem một chút, không chú ý tới tên đề trên góc bên phải.

Sau vụ tai nạn kia hắn đã làm kiểm tra tổng thể, nếu là lúc đó mắc bệnh thì đã được phát hiện từ lâu rồi.

Thế cho nên trong khoảng thời gian này Ninh Tu Viễn rất lo lắng, thật vất vả Kiều Nguyên mới chủ động tới tìm hắn, thế mà hắn lại không bị bệnh gì.

Đến áo bệnh nhân hắn cũng đã mặc, hai ngày nay cố gắng vắt óc nghĩ cách để mình mắc bệnh, ngoại trừ cái hôm đứng lâu ở hành lang bị cảm lạnh ra, còn lại vẫn khỏe re.
Ninh Tu Viễn không thương tiếc bản thân mình.

Thuốc không chịu uống, đói không chịu ăn đã nhịn đối hai ngày rồi, kéo dài cho tới khi Kiều Nguyên đến gặp hắn.

Ngày hôm đó, cả người hắn nóng bừng, môi khô, má hơi hóp, trông như bị bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Bởi vì không uống nước, giọng nói Ninh Tu Viễn khàn khàn thô ráp xen lẫn chút yếu ớt.

Bộ dáng này, quả thật rất "ung thư giai đoạn cuối"

Kiều Nguyên lịch sự cầm theo một bó hoa bách hợp, Ninh Tu Viễn gian nan đứng dậy, thân sĩ đẩy ghế tới trước mặt cậu," Em ngồi đi."

Kiều Nguyên mím môi, có vẻ do dự, qua hai giây mở miệng hỏi, "Bác sĩ nói thế nào?"

Ninh Tu Viễn lấy tay che miệng, ho khan, nói, "Đã quá muộn để chữa chạy, tế bào ung thư đã trở thành di căn rồi. Có thể..." Ninh Tu Viễn dừng một chút,"... Đến lúc đó nếu em muốn gặp Ninh Mặc, có thể đợi thêm chút nưa thôi, khi ấy...Cũng sẽ không còn tôi làm chướng mắt em nữa."
"..." vẻ mặt Kiều Nguyên hơi thay đổi.

"Em có thể tới đây thăm tôi, tôi cũng đã thấy mãn nguyện rồi." Ninh Tu Viễn nở nụ cười.

Trong phòng không có y tá, cốc nước trên bàn đã cạn thấy đáy, cánh môi Ninh Tu Viễn khô nứt, Kiều Nguyên không nỡ nhìn, đứng dậy rót một cốc nước, đưa cho hắn.

Lúc đưa cốc nước sang, không tránh khỏi chạm vài tay đối phương, nhiệt độ nóng đến bất thường.

Kiều Nguyên có chút hiểu biết về bệnh ung thư, có thể là bởi vì cũng đang bị bệnh cảm mạo, hoặc là u ác tính sinh trưởng nhanh chóng, bị thiếu máu và thiếu oxi, bất kể là loại nào, đều có nghĩa là tình trạng có Ninh Tu Viễn dang chuyển biến xấu.

Kiều Nguyên nhíu mày nói, "Đừng nói nghiêm trọng tới vậy, trình độ y học hiện tại rất phát triển."

"Chỉ mong là vậy." Ninh Tu Viễn nói.

Ninh Tu Viễn nhìn Kiều Nguyên, lại hỏi.
Kiều Nguyên không muốn trả lời, nhưng lại thấy bộ dạng đáng thương của Ninh Tu Viễn, dường như khác xa với hắn ở quá khứ.

Ninh Tu Viễn còn có thể sống được bao lâu? Có thể là cuối tháng này, có lẽ chống đỡ được đến tháng sau.

"Vẫn chưa." Kiều Nguyên trả lời.

"... Tôi cũng không có." Ninh Tu Viễn rất muốn nói thêm một câu nữa.

Kiều Nguyên nhìn hắn một cái.

"Nghe này... Thực ra tôi đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao thì tôi cũng có vài lời không tiện nói... Em có thể ở lại thành phố L, sang năm Tiểu Mặc sẽ tới trường nhập học...... Tôi mong em có thể đưa nó đi, lòng tự của nhóc đó trọng rất cao, sẽ không chịu thua kém bạn bè..."

".... Cần phải có bố mẹ đi cùng."

*****

Hóa ra chúng ta bị Viễn cẩu dắt mũi :))) uổng công tôi còn rơm rớm nước mắt thương hắn (。・ˇдˇ・。) Aissshh chớt tịt !!! cái thằng chớt tịt nàyyyy

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.