Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 218: Tìm Ra Đầu Sỏ Gây Tội



Edit & Beta : Đòe

Muốn biết Kiều Nguyên ở đây, kỳ thật cũng không khó, chỉ là thái độ Kiều Nguyên đối với hắn, đã rất rõ ràng.

Nhanh như vậy đã chán ghét hắn rồi sao?

Ninh Tu Viễn chôn chân tại chỗ, nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích, dường như muốn xuyên thủng cánh cửa, để ngắm nhìn thanh niên xinh đẹp kia vậy.

Lúc trước, người ở lại trong biệt thự lâu nhất là dì Lý, khi hắn không có ở nhà, đồ ăn dinh dưỡng được chuyên gia chuẩn bị là do dì Lý đưa cho Sầm Lễ.

Ninh Mặc ngủ rất say, có lẽ vì bị cọ ngứa, vươn tay nhỏ gãi gãi mặt, trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm xuất hiện một vệt nhỏ, một ký ức chợt lóa lên trong đầu Ninh Tu Viễn, ngày trước khi mà hắn muốn tiêu hủy mấy đoạn ghi hình, vừa lúc dì Lý mang cho hắn một đĩa hoa quả vừa cắt xong, hắn lại đi ra ngoài nghe điện thoại một lúc.


Lúc ấy, Sầm Lễ đã mang thai được hơn sáu tháng, hắn và Sầm Lễ cũng đã ấn định ngày cưới.

Hắn muốn phá hủy tất cả những quá khứ không nên tồn tại nữa, như thể sẽ có một khởi đầu tốt đẹp giữa hắn và Sầm Lễ, và sẽ không còn ai có thể ngáng đường được hai người họ nữa.

Ngay lúc đó hắn, có lẽ biết chính mình làm sai, nhưng cũng gần là đơn giản tưởng phiên thiên sau liền đi qua.

Sau đó, một biến cố lớn đã thiêu rụi ngôi nhà của họ thành tro bụi, đến lúc đó hắn mới nhận ra rằng nỗi đau mà hắn để lại cho Sầm Lễ là không thể xóa nhòa, hắn đã sa thải dì Lý và loại bỏ tất cả những gì gây bất lợi cho Sầm Lễ nhưng lúc đó Sầm Lễ đã không còn nữa.

Khi mà hắn quyết định ở với Sầm Lễ, dì Lý liên tục thuyết phục hắn không nên bị kẻ xấu mê hoặc, còn luôn miệng nhắc tới Giang Ngôn.


Dì Lý làm việc cho Ninh gia đã hơn hai mươi năm, muốn tìm người cũng rất dễ.

Ninh Tu Viễn tìm xung quanh thành phố L và đã tìm được bà, dì Lý đang ngồi tính tiền, rau quả tươi được bày bán trước mặt, sau khi bị đuổi việc, tuy rằng số tiền đủ để bà dưỡng lão, nhưng đã bị đứa con trai bà ta đánh bạc thua sạch.

Dì Lý nhìn Ninh Tu Viễn lớn lên từng ngày, bà làm việc trong nhà họ Ninh nhiều năm như vậy, lương bổng luôn ở mức tốt, đã lớn tuổi rồi, ra ngoài cũng không tìm được công việc tốt như vậy. Cường độ làm việc quá cao, bà cũng không thể chịu nổi. Trên người cũng chỉ có chút tiền cũng bị thằng con trai nó lấy hết đi, không có cách nào khác cũng chỉ có thể dựa ào việc buôn bán chút rau quả mà sống.

Ngày trước bà ta làm việc trong nhà họ Ninh, cũng là người có tiếng nói ở dó, bà ta cho rằng bản thân cũng được nửa phần tính là người nhà họ Ninh, nhưng sau khi bị đuổi việc, bà ta mới vỡ lẽ mình cũng chỉ là một người hầu ở nhà người ta mà thôi.


Trước sạp bán của bà có một ông già đang mua rau, hai người họ lời qua tiếng lại cũng do ông lão kia cứ cò kè mặc cả mãi chỉ vì 5 mao tiền.

Ông lão cũng rất kiêu ngạo, hai người đều không muốn bỏ qua cho người kia, chính là khi dì Lý thấy Ninh Tu Viễn đứng đằng xa mới kêu ông già đó khiêng bát đĩa đi.

Giờ phút này, dì Lý không còn tâm trạng để bán rau nữa, bà ta cho rằng Ninh Tu Viễn tới đây là để đón bà ta quay về Ninh gia.

"Cậu vì sao mà bị thương thành ra như vậy rồi??" vẻ mặt bà ta toàn là ý lấy lòng, chỉ thiếu điều khoa tay múa chân nữa thôi.

Khi còn làm việc ở Ninh gia, không nói rằng tốt bao nhiêu, nhưng cũng không đến mức giống như vậy giờ, đến quần áo rách nát cũng phải vá lại để mà mặc.

Ninh Tu Viễn nói thẳng, "Dì đã từng gặp Tiểu Ngôn phải không? "

Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói vậy, vẻ mặt của dì Lý ngưng trọng, "Cậu, sao cậu lại hỏi chuyện này? Sau khi bị đuổi khỏi Ninh gia, tôi không còn gặp Giang thiếu gia nữa."
Ninh Tu Viễn có chút ngậm ngùi nói: "Bây giờ tôi cũng đã hiểu, Tiểu Ngôn là người tôi quan tâm nhất, lúc đầu tôi đã làm quá nhiều chuyện, tôi muốn bù đắp cho em ấy."

Mắt dì Lý sáng rực lên, nói, "Thiếu gia, cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao ?"

"Vâng, tôi chỉ không biết Tiểu Ngôn đã đi đâu. Đúng rồi, lúc trước dì có sao chép lại dữ liệu trên máy tính không? Tôi lỡ tay xóa mất rồi, bây giờ công ty đang rất cần." Ninh Tu Viễn vừa tìm được mấy lời nói sáo rỗng, dì Lý đã làm việc cho nhà họ Ninh hơn 20 năm nếu bà ta trước đó không bị đuổi đi, chưa chắc đã bị thằng con trai bất hiếu hãm hại, rất có thể dì Lý cũng không biết sự việc nghiêm trọng đến vậy.

"Tôi không biết." Lý thẩm có hơi hoảng hốt, lúc trước Ninh Tu Viễn không ngừng chèn ép Giang thị, Giang Ngôn từng tới đây cầu xin bà ta giúp đỡ một lần, chẳng là cậu ta chỉ dùng mười phút để tra trên máy tính, muốn chớp lấy một cơ hội sống sót cho Giang gia.
Dì Lý cũng có chút cảm tình với Giang Ngôn, bà ta cảm thấy Sầm Lễ đã bỏ bùa Ninh Tu Viễn, bà ta khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng không có tác dụng gì.

Ninh Tu Viễn vẻ mặt khó xử, khẽ thở dài "Cũng do tôi lần trước sơ suất không sao chép lại, nếu không có đống tư liệu này, công ty rất có khả năng..."

"..." dì Lý cứ mãi do do dự dự.

"Đến lúc đó dù cho dì có muốn quay về Ninh gia, Ninh gia cũng không đủ khả năng để thuê dì nữa."

Dì Lý ngẫm nghĩ một lúc, mới mở miệng nói, "Tôi cũng không biết Giang thiếu gia có thật sự ở đó không, thật sự rất gấp sao?"

"Vâng." giọng Ninh Tu Viễn trở nên trầm hơn, "Dì biết Tiểu Ngôn đang ở đâu sao?"

Dì Lý nói: “Sau khi tôi rời khỏi Ninh gia, cậu ấy không hề liên lạc với tôi, nhưng… lúc đó cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu ấy sẽ trở lại thành phố L."
Mắt thấy Ninh Tu Viễn chuẩn bị rời đi, dì Lý cũng đi theo, ở phía sau vội vàng nói,"...Đợi đã! Không phải đã nói sẽ đưa tôi về lại Ninh gia sao ?"

Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng cười, "Chờ tôi tìm được Giang Ngôn rồi nói sau."

Dứt lời, Ninh Tu Viễn liền mở cửa xe, ngồi vào xe, ngăn dì Lý đứng bên ngoài xe.

Làm sao mà bà ta không nghe ra được đây là một hứa suông, đập đập cửa xe, đứng bên ngoài không biết nói gì, trong chợ quá ồn, Ninh Tu Viễn cũng không nghe rõ.

Rất nhiều người vây quanh dì Lý xem trò vui, đều biết dì Lý từng làm việc trong một gia đình giàu có, gia thế hơn người, trước đó còn coi thường bọn họ. họ biết rằng bà ta cũng chỉ là một người bình thường giữa đám người bình thường thôi.

Lái xe ra khỏi chợ, từ sau cái ngày được tài xế đưa vè nhà, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta gặp lại Ninh Tu Viễn, chỉ là bà ta không còn cơ hội nào để tiếp xúc nữa.
Ninh Tu Viễn thất thần nhìn khung cảnh ngoài cửa.

Trước đây, hắn luôn không tin Sầm Lễ, nghe theo lời người khác, còn cưỡng ép, đổ oan cho Sầm Lễ tội trộm cắp.

Vụ tai nạn xe cộ này nhìn qua thì giống như một vụ tai nạn bình thường, nhưng thật ra là một vụ cố ý gϊếŧ người, Giang Ngôn tuyệt đối không thoát khỏi có can hệ.

*****

Viễn cẩu thông minh ra rồi mọi người ạ, chứ mà vẫn ngu ngốc như mấy chương đầu chắc tôi tăng xông mất :))) *Vỗ tay*

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.