Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 107: 107





Edit & Beta: Đòe
Ninh Tu Viễn gọi người phục vụ tính tiền, trực tiếp rời đi.

Đã tới đầu mùa xuân, nhưng không khí ban đêm vẫn mang theo cơn lạnh lẽo, hắn mở nửa cửa sổ xe, để mặc gió lạnh từ ngoài lùa vào trong xe.

Trước kia hắn cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này, sau khi anh nói với Giang Ngôn sẽ đưa Sầm Lễ về, cậu đã bị Giang Bách mang đi, nếu đây chỉ là trùng hợp, tình huống cũng quá khéo léo đi.

Đại khái là đã mấy ngày không trở về, xe mới vừa dừng ở cửa, đã thấy có người từ bên trong đi ra.

“A Viễn, sao trở về mà không báo cho em một tiếng, em sẽ nhờ dì Lý chuẩn bị trước bữa tối.” Giang Ngôn đi tới, rất tri kỷ mà hỏi han nói.

“Anh ăn rồi.” Ninh Tu Viễn nói.

“Hôm nay anh vẫn sẽ tới bệnh viện sao?” Giang Ngôn nhỏ giọng hỏi, từ khi Sầm Lễ nhập viện, Ninh Tu Viễn rất ít khi có mặt ở nhà.

“Xem tình huống thế nào đã.”
Hắn lướt qua Giang Ngôn, đi vào nhà, bật máy tính click mở máy ghi hình theo dõi trong phòng Sầm Lễ.

“.…… A Viễn, anh tính làm gì vậy?” Giang Ngôn cũng đi theo, đứng bên cạnh hỏi.

Ninh Tu Viễn mím chặt môi, không trả lời.


Giang Ngôn tựa hồ hiểu ra hắn muốn làm gì, giọng nói trở nên nghẹn ngào,” chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao? Có rất nhiều lần thiếu chút nữa em phải nhập viện, em cũng không biết vì sao Sầm Lễ lại ghét em như vậy, có thể là bởi vì ngày thường anh chiều chuộng......"
Ninh Tu Viễn hỏi,” việc Giang Bách bắt cóc Sầm Lễ, em có biết chuyện này không?”
“Em sao biết được, bằng không em khẳng định sẽ ngăn anh ấy lại đầu tiên, sau cùng Sầm Lễ vẫn đang mang cốt nhục của Ninh Gia.” Giang Ngôn vội vàng biện giải, nhưng vẫn không thể tin nổi hỏi, “Anh nghi ngờ em?”
Ninh Tu Viễn tìm được đoạn ghi hình vào khoảng thời gian đó, chỉ là vào chiều hôm ấy, camera đã bị hỏng, không ghi lại được bất kì hình ảnh nào vào hôm đó.

Ninh Tu Viễn buông con chuột, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng.

Hắn nhớ lại ngày ấy khi hắn trở về, Sầm Lễ an tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt ngây ra nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như mất hồn, không hề nhúc nhích.

Thẳng đến khi hắn đẩy cửa phòng ra, người con trai ấy mời quay đầu lại, thành thật dò tìm nơi phát ra âm thanh, hắn đi tới ôm lấy eo đối phương, mặt vùi vào hõm vai người kia, ngửi ngửi hương thơm quen thuộc.

Có lẽ bởi vì đã mấy ngày không gặp mặt, hắn đẩy Sầm Lễ ngã ở trên giường, bắt cậu kẹp chặt hai chân, như mọi ngày đùa bỡn thân thể cậu.

Cùng ngày khí trời không tệ lắn, nhưng sau đó Sầm Lễ lại cho hắn ăn một cái tát, còn lạnh lùng nói một câu, có phải nếu như chết đi, sẽ hoàn toàn thoát khỏi hắn không.

Những lời này đã khiến hắn nổi cơn điên, sau khi phát tiết xong, hắn liền đẩy cửa rời đi.

Hắn rất ít khi quan tâm tới việc, Sầm Lễ sẽ làm gì sau khi hắn đi.

Cánh tay che đi đôi mắt, qua một hồi lâu mới buông xuống, chậm rãi chống đỡ thân thể, sau đó từ từ di chuyển rời giường.

Vừa mới chạm mặt sàn, hai chân đột nhiên nhũn ra, có vẻ sẽ gục ngã ngay, Ninh Tu Viễn bật dậy khỏi chỗ ngồi, giống như muốn đi tới đỡ người đứng dậy, nhưng đây chỉ là bản ghi hình, hắn chỉ có thể nhìn người kia tập tễnh đi đến phòng tắm, việc gì cũng không giúp được.


Không bao lâu, màn hình chỉ còn một mảnh tối đen.

Cùng ngày Sầm Lễ đã bị như vậy, sao có thể hãm hại Giang Ngôn được?
Ninh Tu Viễn nghĩ đến ngày đó khi hắn trở về để chất vấn Sầm Lễ, ánh mắt cậu không chút sợ hãi nào, chỉ nói nếu hắn đã nhận định đáp án, hà cớ gì phải làm việc dư thừa.

Đúng vậy, sau khi nhận được cuộc gọi từ dì Lý, hắn liền khẳng định Sầm Lễ đẩy Giang Ngôn xuống lầu thang, bởi vì Sầm Lễ đã từng phá bỏ con của hắn, hắn sớm nhận định rằng, Sầm Lễ là một người tàn nhẫn máu lạnh.

Nhưng vì sao sự việc đã qua lâu rồi, khi nghe thấy người khác nói Sầm Lễ xấu xa, hắn sẽ theo bản năng mà phản bác trong suy nghĩ.

Ninh Tu Viễn đỡ trán, gập đóng màn hình lại.

Từ sau khi hắn nhốt Sầm Lễ trong phòng, cậu rất khi bước ra khỏi cửa, huống chi ngày đó hắn mới phát tiến trên người Sầm Lễ xong, đối phương sao có thể đi ra ngoài, sau đó đẩy Giang Ngôn ngã xuống lầu.

Chân tướng dần phơi bày trước mắt, nhưng Ninh Tu Viễn không muốn nghĩ nhiều, hắn sao có thể sai lầm được, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình, không ai có thể phá vỡ quy tắc của hắn.

Chỉ là, hắn xem Giang Ngôn mắt không có ban đầu sủng ái, hắn nói,” Tiểu Ngôn, ngày mai anh sẽ cho người giúp việc thu dọn hành lý cho em, việc hủy bỏ hôn lễ, anh sẽ tự giải thích với chú Giang.”
“…… Anh nói sao cơ?”
“Chúng ta cũng không thích hợp.” Ninh Tu Viễn nói,”Anh chỉ coi em như một đứa em trai cần được chăm sóc và bảo vệ, không nghĩ tới sẽ tiến sâu mối quan hệ hơn nữa."
”Không thử, sao biết được sẽ không thích hợp? Huống hồ sau khi xác nhận mối quan hệ anh luôn dành thời gian ở bên cạnh Sầm Lễ, cũng rất ít khi chú ý tới em." Giang Ngôn tiến tới phía trước một chút, muốn chạm tới khóe miệng Ninh Tu Viễn.

“...”Thời gian đều dành hết trên người Sầm Lễ sao? Chính hắn cũng rất ít khi để ý tới.


Giang Ngôn chỉ một bộ quần áo mỏng manh ở nhà, cậu ta không cài cúc áo trên cùng, để lộ da thịt bên trong, rồi sau đó ngồi lên đùi Ninh Tu Viễn, thấp giọng nói, “A Viễn, chúng ta còn chưa làm chuyện tiếp xúc thân mật nhất, sao có thể xác định được chúng ta có hợp hay không? Em chỉ biết anh đối với em rất tốt, em cũng không coi anh là anh trai, chúng ta tựa như trước kia như vậy, có một cuộc sống hài hòa yên bình không phải tốt hơn sao?”
Giang Ngôn muốn hôn hắn, nhưng hắn lại nghiêng đầu né tránh.

Hắn nhíu nhíu mày, đẩy Giang Ngôn đang đu trên người mình ra, "Thời tiết khắc nghiệt như vậy, đừng để bị cảm lạnh.”
Giang Ngôn giống như không nghe thấy lời hắn, nói,” hôm nay anh đừng tới bệnh viện nữa, ở lại nhà đi, đã vài ngày anh không về nhà rồi.”
“Chuyện về hôn sự, anh sẽ nói rõ ràng với chú Giang.” Ninh Tu Viễn lại lần nữa nói.

Giang Ngôn bỗng trở nên cuồng loạn, “Chẳng lẽ giao tình mấy chục năm của chúng ta, không là gì so với mối quan hệ chỉ mới vài năm??! Huống hồ mẹ Sầm Lễ đã qua đời, cậu ấy cũng sẽ không theo anh nữa, chờ cậu ta sinh con xong, chúng ta bồi thường chút tiền cho cậu ta, rồi kệ cậu ta muốn đi đâu thì đi.”
Ninh Tu Viễn mặt đen lại, sau đó đứng dậy nói, “Anh sẽ không để cậu ấy rời đi.”
Thấy Ninh Tu Viễn chuẩn bị rời đi, Giang Ngôn ôm lấy cánh tay Ninh Tu Viễn,” A Viễn, anh đã đồng ý chúng ta sẽ kết hôn, chẳng lẽ anh muốn cưới Sầm Lễ sao? Cậu ta thì có tư cách gì mà bước chân vào Ninh gia, cậu ta cái gì cũng không có, học phí cùng tiền thuốc men lần trứic, cũng là Ninh gia hỗ trợ.

”Giang Ngôn!” Ninh Tu Viễn đẩy ngã Giang Ngôn, cậu ta té lộn mèo trên sàn, khuỷu tay bị cọ rách chảy máu.

Nhất thời bầu không khí xung quanh yên tĩnh lại, Ninh Tu Viễn đều không lường trước được việc này, người mà hắn ôn nhu đối đãi, lại có ngày bị hắn tính tình không kiên nhẫn mà xô ngã.

Vùng da bị cọ rách chảy rất nhiều máu, Giang Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua.

Cửa cũng không đóng lại, động tĩnh trong phòng cũng không nhỏ, dì Lý vừa lúc đi ngang qua, liền thấy một màn như vậy, đống quần áo của Giang Ngôn vứt lung tung trên mặt sàn, nhưng Ninh Tu Viễn thì trưng vẻ mặt lạnh nhạt.

”Thiếu gia, cậu làm gì vậy?” dì Lý đứng ở cửa hỏi.

“...”Ninh Tu Viễn lúc này mới hơi quay người lại, nói với dì Lý,” Dì đi thu dọn đồ đạc giúp Tiểu Ngôn đi, ngày mai tôi sẽ sai người đưa em ấy về Giang gia.”
”Em không về!” Giang Ngôn từ trên mặt đất bò lên, trên mặt dàn dụa nước mắt,” A Viễn em không muốn, em là vì anh, mời về nước, cũng là vì anh, mới chuyển tới học ở đại học L, chúng ta thật vất vả mới xác định quan hệ, Sầm Lễ có gì tốt sao, nếu không có Ninh gia, khả năng đã sớm tới quán bar, cũng không biết đã leo lên giường của bao người rồi.”
Giang Ngôn ôm lấy eo Ninh Tu Viễn, vẫn luôn không chịu buông tay.

Dì Lý sắc mặt khó xử nói,” Cậu muốn đưa Giang thiếu gia đi, sau đó đón Sầm Lễ trở về sao?? Cậu không nên để cậu ta mê hoặc đến thần hôn điên đảo như vậy, cậu ta căn bản không có ý tốt với cậu, giữ người lại Ninh gia sớm hay muộn cũng sẽ gây họa lớn, loại người này cũng chỉ coi là thú vui mới mẻ, không cần vì thế, mà đưa Giang thiếu gia rời đi.”

Ninh Tu Viễn lạnh lùng liếc qua dì Lý, sau đó gỡ tay Giang Ngôn ra,” dì Lý, Ninh gia bỏ tiền ra để thuê dì về giúp việc nhà, nếu dì không thể xác định đúng vị trí của mình, vậy thì sớm chút nên rời khỏi đây đi."
“...” dì Lý tức khắc không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch, lúc trước tuy rằng Ninh Tu Viễn cũng đã cảnh cáo bà, nhưng cũng không có nhắc tới sẽ đuổi việc bà ta.

Bà đã làm việc ở Ninh gia hơn nửa đời người rồi, cơ hồ cũng nhìn Ninh Tu Viễn từ nhỏ cho đến lớn, dì Lý đã sớm coi Ninh gia là nhà của bà.

”Anh đừng nói dì Lý như vậy, bà cũng vì suy nghĩ cho anh từ lúc Sầm Lễ ở trong nhà, liền không có một ngày nào là yên bình.” Giang Ngôn khuyên nhủ.

Chính là ai phá không khí yên bình trong nhà?
Giang Ngôn lại nói, “A Viễn, anh ngẫm lại đi, tâm trí Sầm Lễ không bao giờ đặt trên người anh, chỉ có em mới toàn tâm toàn ý thích anh, nếu anh thật sự ở bên Sầm Lễ, sẽ có bao nhiêu người chế giễu, hơn nữa thân phận Sầm Lễ cũng không đáng được nhắc tới, Ninh gia cũng sẽ không chấp nhận người như vậy.”
“...”Ninh Tu Viễn không trả lời.

Hắn ngay từ đầu xác thật cũng cảm thấy thân phận Sầm Lễ không có gì nổi trội, nhưng trong suy nghĩ của hắn, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện sự chênh lệch rất lớn.

Giang Ngôn vẫn luôn không chịu buông tay, hắn gọi mấy người bên ngoài tới, sau đó lôi Giang Ngôn ra, những người này vốn là vệ sĩ trông coi Sầm Lễ.

Nói như thế nào Giang Ngôn cũng là đứa em trai mà hắn chiều chuộng mười mấy năm qua, chỉ là ai cũng không đoán trước được, quan hệ hai người họ sẽ lưu lạc đến nỗi này.

Hắn nói với dì Lý thẩm, “Đợi lát nữa giúp em ấy xử lý qua vết thương chút.”
Rồi sau đó, bất luận Giang Ngôn ở phía sau nói gì đó, hắn cũng không để ý tới.

Trong nháy mắt, hắn thế mà có ý nghĩ, giải trừ hôn ước với Giang Ngôn, sau này sẽ ở bên ai, nếu Sầm Lễ nói với hắn, muốn tiến vào cửa Ninh gia, hắn thậm chí sẽ không chút do dự dùng hôn nhân mà trói buộc cậu.

Hắn nghĩ, khẳng định là bởi vì Sầm Lễ sinh con cho hắn, hắn mới có thể quan tâm để ý tới cậu nhiều hơn.
Loại cảm giác này không có khả năng là thích.
***************.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.