Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 344: Trước bình minh (Hết phần I)



Lá bùa được bọc kỹ trong một cái túi bóng rồi vùi xuống một hố nhỏ được tôi đào bên cạnh một bụi cây. Sau khi lấp đất đâu đó xong xuôi tôi mới chui vào bên trong vườn tìm đến giếng nước rửa tay, rửa mặt thật sạch sẽ rồi mới trở ra cánh đồng đến chỗ hai chị ma cùng những vong hồn khác. Trong lúc tôi đào đất chôn giấu lá bùa thì ông Tam cùng những hồn ma khác đã dẫn binh trở lại gần gò đất bao vây những âm binh của họ nhà họ Đường.

-Em chôn thứ ấy xuống đất rồi, hạ thổ rồi.
-Ngươi đúng là gan cùng mình, ngươi không sợ thứ đó hay sao?
-Em... thứ ấy không có tác dụng gì với em mà.
-Hừ! Ngươi làm ta chạy bán sống bán chết, ngươi... ngươi là đồ ích kỷ.
-Thứ ấy chôn xuống đất rồi liệu còn ảnh hưởng gì không nhỉ?

Chị Ma tự hỏi, tôi cũng chẳng biết phải trả lời chị ấy ra sao. Muốn có câu trả lời thì chỉ cần một hồn ma nào đó đi đến gần là biết ngay thôi, nhưng chẳng ai muốn mình bị đóng băng thành tượng cả.

-Cò Tý ơi! Ngươi có thể nào đốt thứ ấy đi được không? Ta xưa nay chưa hạ mình trước ai, nay ta hạ mình trước ngươi. Ta sợ thứ ấy.
-Chị đừng có sợ! – Tôi động viên. – Em sẽ hỏi sư thầy cách sử dụng, sau này biết đâu mình cần dùng. Chị thấy không, thứ bùa này làm các chị bị đông cứng nhưng lũ âm binh lại chẳng bị làm sao.
-Thì ta biết.
-Nếu ta biết dùng, sau này... sau này chỉ cần để đâu đó trong miếu của chị. Chị không bị làm sao nhưng nếu có ma quỷ nào đó đến quấy phá hoặc như âm binh của thầy phù thủy khác mang theo cũng bị đông cứng hết. Khi ấy kể cả có hàng nghìn binh thì chỉ cần trăm ông đội khăn trắng kia cũng tiêu diệt hết, đỡ mệt chị ạ.
-Ngươi nói nghe rất là dễ.
-Ta lại thấy thằng bé nói có lý, đồ tốt thì nên thử. Thử không được thì sau này hủy đi cũng chưa muộn.
-Cô không sợ sao?
-Ta có!
-Sợ thì bảo thằng bé đốt đi cho rồi.
-Thì thử đã, không được thì đốt. Đồ tốt thì phải biết dùng chứ.
-Ta với cô cứ mỗi người một ý thế này thì làm sao mà nói được thằng cứng đầu này chứ.
-Thì cái gì hợp lý nhất định ta sẽ chung ý với cô, có điều thằng bé nói có lý, việc này không phải vội. Trước mắt chúng ta bọn kia chắc đã bị phế hết đồ tốt rồi, bây giờ đi xem quân tướng của nó ra sao, nếu có lợi thì tràn vào diệt hết.
-Cô thì lúc nào cũng chỉ thế là tài.
-Mấy khi, thế cô có muốn xem tuồng phần hậu sẽ ra sao không nào?
-Thì đi.

Chị Đẹp tạm quên đi việc khuyên tôi đốt lá bùa. Tôi chưa bị đông cứng bao giờ nên chẳng biết cảm giác đó đáng sợ ra sao, nhưng thử tưởng tượng cảnh bị đứng chôn chân như vậy có con kiến cắn hay ruồi bâu vào thì khó chịu lắm.

-“Như thế thì cũng đáng sợ thật!”

Tôi thầm nghĩ như vậy.

Lúc tôi và hai chị ma đi đến gần gò đất nhỏ đối diện lối ra vào sau vườn nhà thì Mễ quân dưới sự chỉ huy của nhiều hồn ma đã được ông Lê Tam bày binh bố trận. Ông Tam nói với chúng tôi rằng cái bát hương mà tôi vừa phá hủy là nơi trú ngụ của ít nhất một phần ba âm binh. Trong khu đất bây giờ tuy chưa rõ binh lực của họ Đường ra sao nhưng gần phân nửa trong số âm binh còn lại là từ phép “Sái đậu thành binh” mà thành. Ông Tam dựa vào đôi mắt, trang phục mà âm binh mặc từ đó đưa ra nhận định này.

-Chúng ta còn hơn một nghìn Mễ quân, đặc biệt là đội Hỏa binh. Ta mới cho mấy vị đi thám thính tình hình trước khi quyết định hành động.

Ông Tam kết thúc phần trình bày của ông ấy bằng một ánh mắt chứa đầy sự quyết tâm. Chị Ma – thủ lĩnh tinh thần của chúng tôi – tất nhiên tôi thừa biết là chị ấy sẽ không nhân nhượng, kiểu gì chị ấy cũng sẽ chọn cách đánh đến cùng bởi vì lúc này chị ấy biết đối phương đang ở thế yếu.

Chị Ma, chị Đẹp và tôi còn có một mối quan tâm khác, đấy chính là hơn mười người đàn ông giờ này vẫn đang miệt mài đào đất trên gò miếu. Tôi nhìn lên trời, không có trăng nên tôi chẳng thể biết được bây giờ là lúc nào, dường như đoán biết được tôi đang nghĩ gì nên chị Ma đứng gần liền nói:

-Gần giữa giờ Sửu, có điều gì làm em sốt ruột hay sao?
-Em không ạ, chỉ là thói quen.
-Cô ước lượng thời gian xem thử giờ này bọn nó đã tìm thấy cái gì rồi?

Chị Ma quay sang hỏi chị Đẹp đang đứng gần bên. Chị Đẹp không chút chần chừ trả lời luôn:

-Chúng nó đã đào được lá trầu cách đây khoảng nửa canh giờ thì chắc chắn đã đào qua cửa vòm. Hồi đầu tiên cái cửa ấy thông nhưng sau nhiều năm đất sụp xuống đã chặn lối đi lại, đào thông qua được cửa đó sẽ là một căn phòng nhỏ rộng khoảng chừng này.

Chị Đẹp dùng tay chỉ xuống thửa ruộng trước mặt để mô tả diện tích của căn phòng đó, tôi áng chừng khoảng tám mét vuông. Thấy tôi nheo mắt chưa hiểu nên chị Đẹp nhìn tôi rồi nói:

-Ngươi đang thắc mắc vì sao lại hẹp như vậy phải không?

Tôi gật đầu. Chị Đẹp cười như nắc nẻ.

-Đã bảo đó chỉ là một căn phòng rỗng có bày biện nhiều thứ trong trận pháp chứ không phải là nơi chứa đựng thứ mà ngươi đang nghĩ đâu. Nếu ngươi tò mò thì ta sẽ tìm cách cho ngươi xuống xem thử. À không, ta sẽ vẽ sơ đồ cho ngươi, dù sao những thứ châu báu chôn giấu dưới đó ta cũng sẽ cho ngươi cơ mà.

Tôi lắc đầu quầy quậy khiến cả hai chị đều bật cười.

-Căn phòng rỗng ấy hiện nay phần trần đôi chỗ bị sụp đất nhưng cơ bản thì có thể chui vào thoải mái. Trên bức tường bằng gạch vồ có một tấm bảng bằng gỗ viết bằng Hán tự. Ngươi có biết trên đó viết gì không cò Tý?
-Em... em không biết.
-Viết thì dài nhưng đại ý là “Kẻ nào đọc được những dòng chữ này đều phải chết!”
-Những chữ ấy viết vậy chẳng phải là thừa sao hả chị? – Tôi bật cười. – Người ta nhọc công đào bới, lại biết đọc chữ mà lại cảnh cáo như thế là cớ làm sao?
-Bọn nó đã đào nhầm hướng, xâm phạm vào nơi không nên xâm phạm. Mục đích của kẻ làm ra căn phòng ấy chính là trêu ngươi kẻ trộm. Nếu ngươi đã bất chấp mọi thứ để đào đến đó và đọc được những dòng ấy thì ngươi có tuyệt vọng hay không?
-Em... em không đi ăn trộm kiểu đấy nên em không biết. Nhưng nếu em ở vào địa vị của họ thì em sẽ rất tức.
-Thằng Nhữ Quốc Đan cũng không phải là thằng khờ, nó gia nhập hội này nhưng vẫn giữ lại một bí mật quan trọng. Bây giờ nó đã không còn minh mẫn nữa thì bí mật ấy mãi mãi sẽ bị lãng quên. – Chị Ma đưa ra nhận định, điều này tôi hiểu được vài phần.
-Ấy chính là số mệnh, số mệnh của thằng cò Tý là ở không được hai kho vàng. Có điều nó khôn quá. Ta biết, nếu lấy châu báu mà không phải trả giá đắt thì nó nhất định sẽ lấy mà không chối từ. Cái thằng chẳng chịu mất cái gì, chỉ muốn được thế mà mở miệng ra cứ đòi công bằng.

Chị Đẹp vừa nói vừa nhìn tôi đầy ẩn ý, chị Ma có vẻ cố tỏ ra không quan tâm những gì chị Đẹp mới nói. Tôi nghe vậy cũng chỉ biết chép miệng thở dài.

-Tiền vàng thì ai chẳng ham. – Tôi nói. – Nhưng sẽ không công bằng khi em là người lấy được nhưng người thân của em lại phải gánh chịu tai họa.
-Ta biết ngươi là đứa thông minh, ngươi cũng có lòng tham nhưng lòng tham ấy chưa đủ lớn để che mờ lý trí, thế gian này liệu có mấy người giống như ngươi chứ.
-Biết đâu sau này em lớn lên, em sẽ thay đổi suy nghĩ. – Tôi cười tinh quái. – Khi ấy em sẽ đào kho vàng của chị sau đấy em sẽ yểm lá bùa mới lấy trộm được xuống kho của chị. Chị cùng âm binh canh cửa, canh kho sẽ bị đóng băng mãi thôi, sẽ không trả thù được chị nhỉ?
-Ngươi... ngươi... A! Thì ra ngươi cố sống cố chết đi lấy lá bùa kia là có mục đích riêng. Ngươi... ngươi... Hoa! Cô xem, cô đã dạy ra một thằng quỷ con.
-Dù sao nó cũng chỉ có một lá bùa trong khi kho lại có hai. Nếu phải chọn một trong hai để lấy của thì ta có thể khẳng định luôn với cô là nó sẽ lấy kho của cô. Ai bảo họ Lý các cô thông minh quá làm gì.
-Cô... cô nên nhớ cô cũng là Thần giữ của, tại sao cô có thể nói ra được những điều như thế?
-Dù sao cũng đâu phải kho của ta. Cô năm lần bảy lượt dụ khị nó lấy kho của cô còn gì nữa.
-Nhưng... nhưng nó không thể chơi xấu như thế.
-Ta dạy nó nhiều thứ nhưng làm sao dạy được nó nghĩ cái gì được chứ.

Chị Ma vừa nói vừa cười, đến lúc này chị Đẹp mới nhận ra là bị trêu. Bình thường chị ấy là một cô gái rất thông minh nhưng cứ nhắc đến lá bùa kia là chị ấy có vẻ không giữ được sự bình tĩnh vốn có. Tôi cũng không muốn chọc cho chị Đẹp giận, chỉ nói đùa như vậy là đủ rồi. Cái lườm sắc lẹm của chị ấy cũng đủ làm tôi thấy lạnh người.

-Nhưng bọn họ sẽ làm gì sau khi đọc được những dòng chữ ấy chị nhỉ? Liệu họ có sợ hay không?
-Sợ? – Chị Ma cười. – Quỷ thần bọn nó còn tìm cách khống chế để đào mồ, trộm mả thì bọn nó sợ cái gì. Những chữ ấy chỉ dành cho đám nhát gan, còn bọn này chị nghĩ chúng nó đủ thông minh để nhận ra là đã đào nhầm hướng.
-Mặt của ta không quay về hướng Bắc! Đó cũng không phải là lối vào của trận pháp mà lão thầy trước đây đã đặt. Một là bọn chúng đã nhầm khi nhận thông tin từ cháu chắt của thằng chồng hờ, hai là bọn chúng không có thông tin cụ thể nên đã dựa vào kinh nghiệm vốn có để đào. Cho dù thế nào thì lúc này tất cả lũ bất lương ấy cũng đã bị đánh dấu, sắp tới cô sẽ bận rộn lắm đấy.

Chị Ma chưa kịp đáp lời thì ông Tam đã đi đến gần, sau khi trao đổi ngắn gọn thì tất cả đều nhất trí tấn công thẳng vào khu vườn. Lực lượng âm binh của họ Đường giờ này chỉ còn quân số tương đương với Mễ quân. Trước đó ai cũng biết đám âm binh quỷ quái kia mạnh hơn và tràn đầy sát khí nhưng lúc này tình thế đã thay đổi khi mà lực lượng của bọn chúng giảm mạnh, tinh thần cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.

Chị Ma đi cùng ông Tam, chị ấy cũng sẽ tham gia trận đánh cuối cùng. Ở gò đất nhỏ chỉ còn lại chị Đẹp và tôi, chúng tôi không được giao nhiệm vụ gì ngoài việc nghỉ ngơi đến khi có tin truyền đến. Tôi đặt ba lô đang đeo trên lưng xuống ruộng, lấy ra hai quả pháo cùng ba cây pháo hoa chờ đợi, khi nào có hiệu lệnh thì tôi sẽ đốt những thứ này phá làng phá xóm, sẽ là đòn quyết định để đuổi Đường Thốc Tử cùng đám tay chân ra khỏi mảnh đất của nhà bà ngoại tôi.

-Ngươi có sốt ruột không?

Tôi ngồi trên gò đất, chị Đẹp khoanh tay đứng nhìn trận chiến trước mặt. Tiếng súng của Hỏa binh nổ liên hồi lẫn trong tiếng la hét của hai bên. Tôi ngồi lặng im không biết nên trả lời chị Đẹp ra sao, phải nói thật là tôi không có chút nào sốt ruột. Những gì đang diễn ra trước mắt tôi lúc này tuy không thật rõ ràng vì khoảng cách xa nhưng tôi giống như một người đang ngồi xem tivi vậy. Tôi nghĩ rằng sở dĩ mình có suy nghĩ như vậy là do tôi cảm thấy Đường Thốc Tử không còn lá bài tẩy nào nữa. Nếu phần âm – tức là tổ tiên của ông ta – không thể giúp đỡ ông ta được thì ván cờ xem như đã tàn cuộc.

-Tý! Sao ngươi không nói gì?
-À! Em... em đang suy nghĩ vẩn vơ một chút. Em xin lỗi.
-Tự dưng ngươi như kẻ mất hồn. Ta tưởng khi chiến thắng đến gần thì ngươi sẽ vui chứ?
-Những gì đang xảy ra trước mặt thì sắp kết thúc nhưng nó chỉ là khởi đầu cho những thứ kinh khủng hơn chị ạ.
-Ngươi đúng là đồ đa cảm, ngươi có phải đàn ông con trai không? Đừng có mủi lòng. Bọn ta không thể tha cho lũ người kia được. Người sống có luật của người sống, ma có luật của ma. Bởi vậy ngươi cũng bớt nghĩ đi.
-Cùng là con người với nhau, tại vì em biết rằng họ sẽ thành ma trong nay mai cho nên...
-Ngươi yên tâm. Kẻ đầu tiên phải bị trừ khử là thằng trọc đầu kia. Nó là kẻ phải bị diệt trừ đầu tiên để tránh hậu họa, nếu nó thoát khỏi tay bọn ta thì những Thần giữ của khác cũng sẽ bị nó làm cho khổ sở, chết cũng không xong. Ngươi thử nhìn lũ âm binh khát máu kia xem, ngươi thấy gì lạ?
-Bọn chúng mạnh?

Chị Đẹp nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói tiếp:

-Bọn chúng trung thành với tổ tiên của thằng trọc đầu, là cam tâm tình nguyện đi theo. Ngươi phải nhớ đến ba bức tượng có chứa xương cốt của ông Tam bị giã nhuyễn, thậm chí vài chục bức tượng khác mà ngươi đang chôn giấu trên mảnh đất của nhà ngươi. Bọn họ không có tội, bọn họ cũng không muốn bị sai khiến đi làm những việc sai trái như thế này. Thằng trọc đầu kia hết phá miếu lại trộm mộ, những vong hồn cô thế chẳng thể làm được gì nên phải chấp nhận. Nhưng số nó đã tận rồi.
-Sao chị biết số của ông ta đã tận?
-Nó là thầy phù thủy nhưng chẳng xem được số mệnh của nó, trên đời có mấy người biết được mình thọ đến bao nhiêu. Đến như ta đây làm ma cũng không biết khi nào có thể trở thành người, làm ma mãi sẽ quen. Nếu được trở thành người liệu ta có còn... còn xinh đẹp như bây giờ hay không?
-Chị với chị Ngọc Hoa sợ cái gì không sợ, sao lại sợ mình xấu xí?
-Ngươi còn trẻ con chẳng biết gì. Đàn bà con gái bọn ta thì sắc đẹp là thứ quý giá mà đấng sinh thành ban cho. Nếu ta xấu xí thì ta đã không trở thành Thần giữ của, hẳn là ta bây giờ đang là một con ma già, da nhăn nheo. Ôi, ta không dám tưởng tượng.
-Nhưng em biết mình sống đến 86 tuổi, chính chị Ngọc Hoa đã gián tiếp mách cho em. Làm ma không biết số phận của ma nhưng có thể biết được số phận của người chứ chị nhỉ?
-Nực cười! Đó là điều không thể. Ta với cái Hoa đều là ma giống như bao con ma khác trong cái làng này, làm sao mà chúng ta có thể biết ngươi sống được đến bao nhiêu tuổi.
-Nhưng...
-Còn nhiều điều ngươi chưa biết thì từ từ ngươi sẽ ngộ ra. Ta biết bản thân cái Hoa cũng muốn nói với ngươi nhiều điều nhưng nó còn bị ràng buộc, chính ta cũng vậy. Nhưng việc ngươi sống đến 86 tuổi ta nghĩ là thật.
-Chị không thấy mâu thuẫn à? Chính chị vừa bảo là...
-Bởi vậy ta mới nói đến khi ngươi biết tự khắc ngươi sẽ biết. Ngươi đừng hỏi nhiều làm gì. Còn bọn trong kia, chờ tí nữa đuổi bọn nó đi, thằng trọc đầu sẽ là đứa đầu tiên trong danh sách đi gặp Diêm Vương, những đứa khác thì...
Chị Đẹp bỏ lửng câu nói và nở một nụ cười mang vẻ bí ẩn.
Hai chị em không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau đó một nghĩa binh chạy lại nói với hai chúng tôi lời của chị Ma là có thể đốt pháo được rồi. Lũ âm binh cũng không dễ mà diệt gọn được, nếu dây dưa lâu sẽ sinh chuyện khó lường.
Tôi hít một hơi thật dài rồi nhảy xuống ruộng, lá vối lại được cất vào trong túi quần sau, tôi quay sang hỏi chị Đẹp:
-Chị đi cùng em không?
-Ta chỉ đi theo ngươi được một đoạn thôi, ngươi định ném pháo vào gần bụi tre sao?
Tôi gật đầu.
-Ngươi nên ném xa gò miếu để tránh việc người ta chú ý đến. Nếu bọn nó chạy rồi phải huy động hàng trăm hồn ma lấp đất trở lại như cũ.
-Em hiểu ý chị.
Tôi đeo ba lô lên vai rồi thong thả tiến về hướng lũy tre ngăn cách khu vườn nhà chị dâu tương lai với cánh đồng. Chị Đẹp đứng cách tôi một khoảng khá xa, chẳng biết do chị ấy sợ đứng gần chỗ đánh nhau hay là sợ lá bùa mà tôi vừa mới chôn khi nãy. Tôi lấy tay bịt mũi rồi nói lớn:
-Đường Ba Tài ơi! Đồ bất tài!
Ngay sau đó tôi bật lửa châm quả pháo cối đầu tiên rồi ném ra khoảng tối trước mặt.
-Đùng!
Tiếng nổ của quả pháo chát chúa giữa đêm khuya hẳn là vang vọng rất xa, làm giật mình nhiều người, kể cả những ai đang còn thức xem bóng đá ban đêm. Tôi lại bịt mũi nói tiếp:
-Ba hồn bảy vía Đường bất tài và tổ tiên mau cút đi, dân quân sắp đến rồi, lũ ma xó canh cửa mà ông cử đi đã bị diệt.
Tiếp sau đó là tiếng nổ của quả pháo cối thứ hai to không kém gì quả mới nổ trước đó chưa đầy một phút. Quả pháo này nổ xong thì tôi co giò chạy về chỗ chị Đẹp đang đứng, đến khi biết mình đã an toàn tôi mới cho lá vối lên miệng.
-Bọn họ có nghe thấy tiếng em không nhỉ?
-Dù ngươi có bịt mũi thì vẫn là giọng của trẻ con, chẳng thể giấu đi đâu được.
Chị Đẹp cười tít mắt. Chị Ma cũng vừa chạy đến nơi.
-Ở đây em còn ba cây pháo hoa, để em đốt cho các chị xem nhé?
-Có mỗi ba cây thôi à? Ta nhớ còn hai cây nữa cơ mà?
-Em không để trong ba lô.
-Thôi thì có ít vẫn hơn không, xem như đốt pháo mừng chiến thắng.
-Thằng trọc đầu thu binh rồi, chắc nó đang đái cả ra quần.
-Lão ấy sợ pháo ạ?
-Không! Sợ cái tiếng trẻ con chả ra trẻ con, người lớn chẳng ra người lớn vừa rồi của em đấy, chị nghe cũng thấy lạnh cả người, có khi nào kiếp trước em là thái giám không?
-Quên đi, không đời nào.
-Ừ! Chỉ có thái giám mới hay đa sầu đa cảm như ngươi. Ta thấy cái Hoa nói có lý, chả lẽ ta đây có vinh hạnh được quen biết thái giám ư.
-Chị mà cứ trêu em là thái giám thì ngày mai em sẽ mang lá bùa kia treo trên cây duối.
-Ngươi dám, ta biết ngươi không có gan.

Tôi vừa cắm ba cây pháo hoa xuống ruộng vừa làu bàu, hai chị ma ngồi ở hai bên, khi tôi bắt đầu châm lửa thì từ lối ra sau vườn nhà bà ngoại cách chỗ tôi ngồi đến hai trăm mét thấp thoáng đã có bóng người hớt hải chạy ra.

-Phụt! Phụt! Phụt!

Pháo hoa bắt đầu bắn lên không trung, ba chị em ngồi giữa thửa ruộng ngước đầu lên nhìn chẳng khác gì đêm Giao thừa. Ánh sáng từ ba cây pháo hoa phụt lên tuy hiếm hoi nhưng đủ để ba chị em nhìn nhau cười. Chúng tôi cười to hơn khi thấy Đường Thốc Tử cùng đám tay chân chạy như ma đuổi với vẻ mặt trắng bệch chạy ngang qua trước mặt, lúc này thanh kiếm tôi cầm trên tay cũng chẳng cần phải giấu đi nữa. Bọn họ là những kẻ thua trận, việc xử lý bọn họ sau này ra sao là việc của hai chị. Tôi nhất định sẽ không tham gia vì tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi chỉ là đuổi họ đi mà thôi. Tội ác của họ đã gây ra cho những vong hồn từ trước đến nay như thế nào tự khắc có người ghi chép.

Ông Tam và những người khác cũng đi lại gần chỗ chúng tôi đang ngồi, những hồn ma cười nói rất vui. Tôi thu lại toàn bộ Mễ quân vào túi vải trong khi ông Tam và những người khác điểm ra xem còn thiếu những ai. Túi vải của tôi đã với đi hai phần ba so với lúc ban đầu, Thần Sách quân thiệt hại ra sao thì tôi không được biết, có người từng nói với tôi rằng biết ít sẽ đỡ nặng lòng.

Như mong muốn của chị Ma lúc tối, khi bình minh lên sẽ không thiếu mặt hồn ma nào. Đuổi được lão trọc đầu đi đối với tôi không vui bằng việc những khuôn mặt mờ mờ, ảo ảo mà tôi từng quen biết đã không thiếu một ai sau đêm đầu tháng Năm.

Dân quân có ba người xuất hiện ở ngoài cánh đồng với súng CKC cùng đèn pin, các anh ấy sau một hồi tìm kiếm chỉ phát hiện ra xác pháo đỏ tươi vương vãi trên những thửa ruộng còn ba cây pháo hoa đốt xong tôi đã để lại vào trong ba lô.

-Em sẽ làm gì vào những ngày sắp tới?

Chị Ma hỏi tôi khi tôi đang đứng trên miệng hố mà Đường Thốc Tử đã cho đào.

-Em sẽ đi Hà Nội, mùa hè của em sẽ bắt đầu vào ngày mai khi mặt trời lên. Còn hai chị?
-Bọn ta sẽ bận, ngươi cứ lo việc mùa hè của ngươi đi. Đừng lo cho bọn ta.
-Vậy còn cái hố to đùng này?
-Tí nữa ngài tuần đinh sẽ cho tuần binh cùng với nghĩa binh vào lấp giúp, trước khi trời sáng sẽ xong. Bà ngươi cũng không ra đây trong những ngày sắp tới như lần trước đâu.
-À! Thế là tí nữa anh Nẫm kia cũng được vào tận đây nhìn nơi ăn chốn ở của người anh ấy thầm thương trộm nhớ à? Vậy chị Khuê có dọn dẹp nhà cửa gì để tiếp khách thì dọn đi thôi.
-Ngươi không nói ta thấy ngươi đáng mến hơn nhiều đấy.

Chị Ma hộ tống tôi ra về mặc dù tôi bảo rằng mình có thể đi một mình nhưng chị ấy không yên tâm.

Một việc lớn đã xong, phía trước còn điều gì chờ đợi thì tôi không biết.

Nhưng... mùa hè của tôi đã chính thức bắt đầu kể từ khi ba cây pháo hoa được đốt.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.