Tiếng súng nổ rất gần khi tôi đang bò trong đoạn cống tự nhiên dài khoảng năm mét, như vậy là bên trong vườn hai bên gạo và đỗ đã chạm trán nhau rồi, tôi thầm nghĩ như vậy, cố gắng bò nhanh hơn nhưng đành phải dừng lại khi nhận ra ánh đèn pin được bọc vải màu đen đang sục sạo ngay bụi rậm trước mặt. Tôi còn nhớ Đường Hi Hoa có từng sở hữu một loại đèn pin bọc cái giấy hay vải gì đấy có thể soi được những thứ mắt thường không thể nhìn thấy được nên tôi cũng phải cẩn thận.
Như lời của gã nào đó mới nói ban nãy thì bây giờ khoảng 9 giờ tối, giờ này các cụ lớn tuổi đã đi ngủ, ngoài Đề Đổ chị họ tôi chắc vẫn đang tiếp chuyện các anh thanh niên đến tán tỉnh và những anh thanh niên khác cùng những người đàn ông chuẩn bị xem bóng đá. Tôi nằm sấp dưới rãnh nước suy nghĩ đến các khả năng cũng như tranh thủ hình dung công việc mà đám này sắp làm trên mảnh đất nhà bà ngoại. Đường Hi Hoa chắc chắn đã kể lại chi tiết mọi việc đã làm cũng như mọi sự đã gặp phải khi đào đất trên gò miếu, nhờ vậy mà Đường Thốc Tử này tỏ ra đề phòng cao độ.
Trong làng có phù thủy phá quấy công việc của bọn họ hoặc xung quanh đây có vong linh một võ tướng thời xưa nào đó là hai trong số các nhận định của đám người này từ trước đến nay. Tôi cho rằng đám này thiên về khả năng trong làng có thầy phù thủy giấu mặt và tôi - một thằng nhóc mười lăm tuổi – đã bị đưa vào tầm ngắm vì những nhận định mơ hồ của lão đầu trọc. Lão đầu trọc này là một tay ngang dọc khắp chốn nên tôi nghĩ ông ta có nhiều kinh nghiệm, ông ta nhiều kinh nghiệm đến nỗi nó trở thành một thứ trực giác nhạy bén - tôi nghĩ như thế - và nếu là tôi thì tôi cũng sẽ tin vào trực giác của mình mách bảo.
Tiếng súng của Hỏa binh vẫn nổ rất đều, ngoài tiếng súng nổ không có bất kỳ âm thanh nào khác, kể cả tiếng la hét, điều này làm tôi khẳng định chắc chắn rằng Hỏa binh đang chống lại đám âm binh từ phép thuật của lão đầu trọc mà gã cụt tay đã rải ra. Ngay khi ánh đèn pin tắt đi thì tôi bò nhanh dọc theo rãnh nước thêm vài mét, ba vong hồn đầu đội khăn trắng đang ngồi xổm hai bên mép nước chờ tôi.
- Các ông không sợ bọn họ phát hiện à? Cháu nghe nói bọn họ có cái đèn pin soi được cả ma. - Mày đừng tin, mà có cũng chả sao, bọn nó là người thì làm gì được bọn tao. - Mày nghe được gì rồi? - Chị Ngọc Hoa đâu, các ông gọi chị ấy hộ cháu với.
Chị Ma đã xuất hiện mà không cần vong hồn nào gọi, chị ấy cũng đứng bên ngoài khu đất, gần mép nước . Tôi vội ngồi dậy, dựa lưng vào một bên bụi cây rồi kể lại những gì vừa mới nghe cho mấy vong hồn, bao gồm cả chị Ma.
- Như vậy nó đã thật sự nghi ngờ em. – Chị Ma nói.
Tôi gật đầu đáp:
- Ngày mai kiểu gì bọn họ cũng lùng sục thông tin về em, thật may thông tin về em bọn họ chưa tra kỹ được. - Từ đêm trước chị đã thu xếp việc này rồi, bọn nó lân la ở các hàng quán hỏi vu vơ đều không được vì người nghe hiểu sang chuyện khác nên toàn đáp linh tinh. – Chị Ma nhếch mép cười, nụ cười đầy đắc ý. - Chị làm được cả chuyện ấy sao? - Lần này không mất tiền vàng gì, cả làng giúp sức. Đến ông Thổ Địa miễn cưỡng bị nó gọi lên cũng nhanh chân chạy mất. Em hãy yên tâm, bọn nó mạnh nhưng bây giờ cả âm phần cái làng này đối chọi với bọn nó. Để xem còn có ngày mai hay không. - Đêm nay chúng ta nhất định phá bọn này đến cùng rồi tìm cách đuổi bọn nó đi khỏi làng này càng sớm càng tốt. – Một nghĩa binh lên tiếng. - Ngay khi bọn nó rời làng thì ta cũng sẽ rời đi, lũ khốn này đã bị nhận mặt, ông Thổ Địa cũng xác nhận rồi thì thân thế của từng thằng chỉ đến đêm mai có khi đã bị tra ra không thiếu đứa nào. – Chị Ma quay vào nhìn đội Hỏa binh rồi nói tiếp. – Bọn nó rải nhiều đậu thật đấy, chật kín từ lối vào lên tận gò đất, bọn này thừa đậu thật à? - Đội Hỏa binh vẫn làm việc tốt chứ chị? - Đến nay vẫn ổn, chẳng đứa nào đến gần được, thật tiếc là không gian chật chội. - Chị có thấy lũ âm binh mắt đỏ được gọi hồn lên không? - Ở chỗ này không thấy, bọn đấy tập trung ngoài cánh đồng nhiều và có thể cả trên gò miếu nữa. - Mày định làm gì? Chả lẽ chúng ta cứ ngồi chết dí ở đây à? – Một nghĩa binh khác tỏ ra sốt ruột. - Chờ cháu một tí đã.
Tôi lom khom đi lại chỗ giấu ba lô để đeo lên lưng cho... ấm lưng như một thói quen, từ trong ba lô tôi lấy ra nhiều túi nilon nhỏ rồi mau chóng trở lại rãnh nước nơi ba vong hồn nghĩa binh đang ngồi chờ đợi, chị Ma đã tót lên ngọn cây sung quan sát trận đánh sau vườn. Tôi biết là chị ấy cũng muốn tham gia nhưng chẳng hiểu sao lại cứ lẩn quẩn gần chỗ tôi, chả lẽ tôi sẽ gặp chuyện gì xấu thật à?
- Mày định làm gì đấy? - Những cái túi này cháu sẽ đựng nước rồi trộn thêm một ít nước giải ném vào trong vườn, cháu muốn ném vào chỗ bọn âm binh hạt đậu, bọn nó gặp nước và thêm mùi này thì... - Đúng là trẻ con, toàn chơi những thứ bẩn thỉu. – Một vong lên tiếng, tay đưa lên bịt mũi. - Nhưng hiệu quả là được. – Tôi đáp. – Cháu phải đi ra chỗ kia mới ném được, từ chỗ đứng khuất các lùm cây nên khó nhìn thấy âm binh, ba ông có thể giúp cháu định hướng, chỉ cho cháu vị trí ném cho chuẩn. - Chỉ kiểu gì được? - Thì giơ tay chỉ cho cháu, cháu đứng ném áng chừng thôi. - Được, chúng ta thử xem sao.
Tôi múc được bốn túi nilon nhỏ gần đầy nước, mỗi túi nước này tôi đổ một ít nước giải vào rồi đi vòng ra sau những lùm cây, đứng trước cổng một ngôi nhà lúc này đã tắt hết đèn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngôi nhà này là của một người trong họ nội tộc nhà tôi, tôi không nhớ trong nhà có chó hay không nhưng tuyệt nhiên không có tiếng sủa nào khi nửa hồn ma của tôi đứng trước cổng.
Ba hồn ma chít khăn trắng cũng rời khỏi rãnh nước đi theo tôi, họ đã chọn được một cây mít nhỏ mọc ngay bờ tường, gần lũy tre của ngôi nhà phía sau lưng tôi, cây mít không quá cao - tôi áng chừng từ gốc đến ngọn chỉ ba mét – nhưng như vậy là quá đủ để xem diễn biến ở bên trong khu vườn nhà bà ngoại tôi lúc này. Trước mặt tôi là những lùm cây trải dài, dưới lùm cây là rãnh nước, bề ngang của những lùm cây này tôi ước chừng khoảng năm mét.
- Từ chỗ mày đang đứng thì ném chếch về phía bên phải, nếu ném thẳng là vào quân mình.
Một giọng nói chỉ điểm truyền đến bên tai tôi, nghe như vậy thì tôi quay người sang bên phải một chút rồi hỏi lại:
- Như vậy được chưa ạ? - Ừ, được rồi đấy.
Một, hai, ba rồi bốn túi nước được tôi ném mạnh qua lùm cây, gọi là ném có vẻ không chính xác lắm, tôi nghĩ nên gọi là quăng thì đúng hơn.
- Tốt đấy, tốt đấy! Trúng rồi. - Bọn nó đông như thế ném bừa cũng trúng! - Ây, nước bắn tung tóe, rơi ở chỗ nào là chỗ ấy loạn ngay.
Ba vong hồn nấp trên cây mít tường thuật lại cho tôi nghe tình hình phía bên kia bụi rậm, tôi nghe như vậy thì rất hứng khởi nên nhanh chóng đi lấy thêm bốn túi nước nữa rồi tiếp tục quăng qua lùm cây về phía khu vườn dưới sự cổ vũ nhiệt tình của ba vong hồn trên cây mít nhỏ.
- Hê hê hê... bọn tao ngán nước giải nhưng lũ yếu ớt kia sợ nước bình thường, giờ mà mưa xuống thì chẳng còn mống nào chúng mày nhỉ?
Tôi chợt giật mình thon thót, bây giờ mà mưa xuống thì tôi sẽ bị thiệt hại rất nhiều, một nghìn năm trăm hạt gạo đang ở ngoài cánh đồng lẫn trong vườn cơ mà. Tôi ngồi múc thêm ba túi nước cuối cùng và chợt nhớ lại rằng trong những lần trước đây sử dụng gạo rang hình như chưa gặp trận mưa nào, thật là may mắn, nhưng cũng phải chú ý mới được, nếu có dấu hiệu mưa phải thu quân thật nhanh. Ba túi nilon đựng nước múc từ dưới rãnh được pha thêm ít nước giải cuối cùng cũng được ném vào bên trong, tổng cộng tôi đã ném khoảng mười một túi nilon, biết vậy mang thêm một nắm nữa thì hay biết mấy.
- Các ông cứ nấp ở trên ấy, có thế nào thì báo cho cháu với nhé. - Mày làm gì đấy? - Còn nửa chai nước giải này phải dùng cho hết, cháu vào bụi rậm để bắn cho gần.
Tôi lại giấu ba lô đi, chỉ mang theo thanh kiếm phòng thân cùng với khẩu súng phun nước. Tôi ngồi xổm lấy nước từ rãnh cho vào khẩu súng, chị Ma vẫn đứng yên trên ngọn cây sung quan sát. Dưới ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ, tôi phải giơ cao cái bình nhỏ lên để đổ nước giải vào rồi mang chai nước giải này di chuyển theo rãnh nước, chỉ vài mét là tôi đã ngồi xổm dưới lùm cây, cảm giác thật an toàn.
Tôi cẩn thận trườn lên bờ, len lỏi giữa những cành lá nhỏ rậm rạp, so với mấy tháng trước đây thì lùm cây này um tùm hơn rất nhiều. Sau một hồi luồn lách thì tay tôi vạch những tán lá ra để nhìn. Ngay trước mặt tôi là những cự mã, bên trái là đội Hỏa binh vẫn bắn không ngừng nghỉ, lẫn trong đó là một số Kim quân. Tôi nằm im như vậy để quan sát phía bên phải mình thì thấy rõ ràng rằng âm binh mà lão Dực cụt đã rải ra rất nhiều, có lẽ như lời lão đầu trọc nói là có bao nhiêu thì dùng hết chừng ấy.
Tôi cũng thò tay phải cầm khẩu súng nước giơ ra khỏi lùm cây chĩa về phía bên phải, lắc nhẹ vài lần rồi bóp cò một cách chậm rãi, nước giải bắn không được xa, chỉ khoảng ba mét từ chỗ tôi đang nằm bởi vậy tôi phải nâng nòng súng lên cao, vừa bóp cò vừa lắc nòng súng qua lại. Bất kỳ tên âm binh hạt đỗ nào dính thứ nước này đều biến mất không có bất kỳ một tiếng kêu thét nào.
Súng hết nước!
Chai nước giải còn khoảng một nửa.
Tôi nằm im nhìn thêm một hồi nữa để suy nghĩ rồi quyết định bỏ lá vối ra khỏi miệng, những gì vừa nhìn thấy trong vườn biến mất, khu vườn trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có nhưng trong không khí vẫn nồng nặc mùi thuốc súng. Tôi nhìn về phía khoảng trống giữa lũy tre và nhà vệ sinh cũ một lúc rồi quyết định trườn ra khỏi bụi rậm, trước khi làm việc này tôi đã ngoái nhìn về phía bên trái nhìn lên ngọn cây sung và ra hiệu rằng mình sẽ đi vào khu vườn, chị Ma hất tay đáp lại nên tôi yên tâm.
Ngồi xổm cạnh lùm cây, tôi mở nắp chai nước giải, tay phải rút thanh kiếm gỗ ở phía sau cổ áo ra rồi di chuyển khoảng hai mét về hướng lối ra cánh đồng sau đó lom khom bước nhanh về phía bức tường sau của căn nhà dưới. Vừa bước tôi vừa nghiêng chai nước giải đổ xuống đất, mùi khai xộc cả vào mũi vì mũ len đã không còn được dùng do nó không thích hợp cho việc chui bụi rậm.
Tay phải tôi vẫn huơ thanh kiếm vào khoảng không bên phải nhiều lần, khi đã đến bức tường nhà, dưới chân là gạch, ngói vụn thì tôi di chuyển về phía chuồng trâu ở đầu hồi căn nhà trên, chị Ma vẫn dõi theo mọi hành động của tôi từ trên cao. Đến cạnh chuồng trâu tôi ném cái chai nhựa vào bên trong rồi lấy một chai nước giải khác giấu trên mái tranh đổ khoảng một nửa vào cái xô nhựa màu nâu đỏ đựng nước để ngay dưới cửa chuồng, một cái que ở bên cạnh được dùng để khoắng nước trong xô. Tôi bước ra vài bước để nhìn chị Ma, tôi nói với chị ấy rằng mình sẽ đổ nước giải vào chỗ âm binh đằng trước, chị Ma gật đầu.
Tôi xách xô nước lom khom chạy rất nhanh về phía trước, khoảng hơn ba chục mét thì nhìn bên trái, ngó bên phải để xem dấu mốc rồi bước nhanh thêm vài bước nữa trước khi dùng cái xô này hắt nước thành một hình vòng cung. Hơn một nửa xô nước rơi xuống đất đã tạo ra ít nhiều tiếng động bởi vì ngay sau đó tôi nhìn thấy ánh đèn pin từ phía gò miếu soi ra chỗ lối ra cánh đồng. Tôi xoay người chạy về chỗ mà tôi cho là an toàn – lối ra ở góc Đông Bắc của mảnh đất, gần cây sung.
- Em ẩn thân được chưa chị ơi?
Tôi hỏi chị Ma, chị Ma gật đầu nên tôi rửa tay ở rãnh nước rồi cho lá vối lên miệng ngậm.
- Mày giấu cái xô đi nhóc! - À ừ nhỉ!
Tôi rời khỏi chỗ đang ngồi mang cái xô đi giấu ở chỗ đã để ba lô. Hai vong hồn khăn trắng đã đứng gần bên cạnh tôi nói với giọng rất vui mừng:
- Được đấy! Mày nên chơi cả xô nước như thế, ban nãy mày tạt đến đâu là lũ kia ít đi chừng ấy. - Chỗ mày vừa đổ nước có mùi khai thật đấy, toàn nước giải trẻ con à?
Tôi gật đầu chưa kịp đáp lời bọn họ.
- Mày hắt tiếp đi, tao thấy hiệu quả lắm, chỗ ban nãy mày ném nước với vừa rồi hắt ra bọn nó không thấy hiện lên, đại khái là chỗ nào có nước giải thì chỗ ấy trống. - Nhưng bọn họ sẽ phát hiện ra cháu. - Thế mày đứng chờ tí, để bọn tao đi ngó xem thế nào, có cả Công chúa đứng canh cho mày, làm một xô nữa cho vãn đi.
Lời nói của hai vong hồn này có lý, tôi sờ tay vào cái chai nhựa đang để trong túi quần, nước giải vẫn còn khoảng một nửa nữa, làm nửa xô cũng được. Nghĩ trong đầu như vậy nên tôi lại lấy xô nước ra lom khom trở lại rãnh nước, trên lưng vẫn đeo ba lô.
- Không có thằng nào ra đâu! – Một giọng nói truyền đến tai tôi. - Em tính hắt nước nữa hả? – Chị Ma cũng hỏi.
Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu, chị Ma không nói gì thêm nên tôi quyết định sẽ thực hiện tiếp ý định. Khoảng một nửa xô nước được múc lên từ rãnh rồi pha thêm chỗ nước giải còn lại vào, tôi dùng luôn cái vỏ chai làm thứ để khuấy rồi vứt luôn vỏ chai vào lùm cây trước mặt. Tiếp theo đó lại là hành động rửa tay, bỏ lá vối ra khỏi miệng, tạm để ba lô luôn xuống đất cùng với thanh kiếm gỗ, tôi chỉ còn nhìn thấy chị Ma, chị ấy vẫn đang chăm chú quan sát mọi việc và không có hành động gì lạ nên tôi bặm môi xách xô nước trở vào trong vườn, lom khom bước thật nhanh men theo bụi rậm, mắt chăm chú quan sát hướng nhà vệ sinh cũ. Tôi cẩn thận đổ một ít nước xuống khoảnh đất trước mặt sau đó mới hắt hết phần còn lại về phía trước, chắc chắn việc tạt nước đã ít nhiều gây ra tiếng động dù là nhỏ, nhưng trước khi hai ánh đèn pin soi ra hướng này thì tôi đã nhanh chân chạy mất.
Tôi quay trở lại nửa đứng nửa ngồi dưới lùm cây để nghe ngóng, bên tai tôi ba vong hồn kia tường thuật mọi thứ họ nhìn thấy với giọng điệu cực kỳ phấn khởi. Nghe họ kể lại mà tôi chỉ ước gì mình có một cái máy bơm cùng ống nhựa phun cho đám ấy biến sạch cho đỡ mệt. Những vong hồn vui vì việc tôi vừa làm nhưng tôi đang bận theo dõi việc khác, tôi vẫn chưa ẩn thân nhưng lá vối vẫn để ngay gần miệng, sở dĩ tôi làm như này là bởi vì sau khi giấu cái xô đi và đeo ba lô lên lưng tôi đã phát hiện ra ánh đèn pin ở sau vườn.
- Lúc nãy bọn mình đi vào làm gì có những túi nilon này nhỉ? - Túi nước! Đcm, nước vẫn còn trong túi với lại đất xung quanh còn ướt nhẹp thế này là vừa mới xuất hiện thôi. - Ô! Đây nữa này, sao nhiều thế? Sao lại có nước ở đây? - Mày ngửi thấy mùi khai không? - Đm có! Khắm khú quá. - Mau báo các đại ca chuyện này, mau lên!
Hai bóng đen quay đi và sau đó trở lại cùng với mấy bóng đen khác, tôi đoán rằng trong số ấy kiểu gì cũng có lão trọc đầu và lão cụt tay.
- Mẹ kiếp! Đúng là mùi nước giải! – Giọng của lão Dực. - Có kẻ đang theo dõi chúng ta hả đại ca? - Không biết nữa, chúng mày phải cẩn thận. - Lũ ngu chúng mày. – Đường Thốc Tử gằn giọng. – Ban nãy thằng Dực mày rải đậu ở chỗ này phải không? - Vâng! - Đcm, mày nhìn xem, nước giải và nước giải pha loãng đã được đổ, ném hoặc hắt vào đoạn này, âm binh của chúng ta đã bị hóa giải. Đcm nó chứ, tao nghi ngờ không sai, trò hắt nước giải này chỉ có thể là bọn trẻ con nó làm chứ thầy phù thủy cao tay không ai làm như thế. - Đại ca! Như thế... như thế là thế nào ạ? - Soi đèn vào đây... Bọn mày nhìn thấy chưa? Những hạt đậu mày rải cả mớ ở chỗ này bị dính nước giải thì đổi màu rồi, nó còn màu xanh không? Nó là màu đen rồi đồ ngu ạ. Trước nay chúng mày không chú ý à? - Thưa anh! Tại bọn em nghĩ... - Đúng là nuôi bọn báo cô chúng mày, bố mày đã dặn rồi, đừng có tưởng chỉ mình bố mày mới biết dùng phép hiểu chưa. - Anh... anh... anh bớt giận ạ. - Đại ca bớt giận! - Bọn ngu chúng mày mà bất cẩn thế này có ngày cả lũ chết hết hiểu chưa? Tao ngờ rằng ngoài ruộng bây giờ cũng đầy đậu biến thành màu đen mất rồi, mau đi kiểm tra.
Hai bóng đen rời khỏi nhóm người đang túm tụm ngồi xổm để ra cánh đồng kiểm tra thử, Đường Thốc Tử nói tiếp với những gã tay chân còn lại:
- Thằng Dực! Mày đoán xem tại sao lại có kẻ biết rõ vị trí mày rải đậu? - Em... em đoán không ra. - Tao nghi chúng ta đã bị theo dõi, đcm nó! Bảo sao bao lần làm việc ở nơi khác thì trôi chảy, lần này đen đủi từ đầu chí cuối. - Anh... Anh nghĩ thằng ôn con ấy nó theo dõi hay sao ạ? - Tao chưa biết nhưng tao chưa nghĩ ra được ai ngoài nó, đcm thằng ôn láu cá đấy đừng để tao gặp lại, tao muốn vặn cổ nó.
Hai bóng đen mau chóng trở lại báo cáo với Đường Thốc Tử:
- Thưa anh, từ chỗ gò đất về đến đây em thấy đỗ vẫn xanh anh ạ, thi thoảng có một số hạt chuyển thành màu đen. - Có gì lạ không? - Em không thấy gì lạ. - Có thấy hạt đỗ nào giống như của tao ở xung quanh không? - Thưa anh không, chẳng có gì. - Hừ! Mau lại chỗ gò đất lấy hộ tao ba nén hương.
Một gã chạy đi lấy hương, lão Dực lên tiếng hỏi:
- Anh định làm gì? - Tao có cảm giác không yên tâm, đcm nó, mày vào đôn đốc bọn nó mau cái tay lên! Âm phần cái làng này nhất định có vấn đề, tao không xuất hồn không thể nhìn rõ hết được cái gì đang xảy ra. - Vậy... - Không như mày nghĩ đâu.
Ba nén hương được thắp lên, tôi rướn mình lên thêm một chút để quan sát được mọi thứ. Đường Thốc Tử sau khi châm hương thì cắm luôn xuống đất rồi vái ba vái, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, tôi cũng hồi hộp chờ đợi vì tôi không biết lão ta đang làm cái gì.
- Đcm! – Đường Thốc Tử lại văng tục, giọng lão ta có vẻ nói to hơn. – Cả đạo âm binh triệu lên lúc mới vào làng sao... sao bây giờ đéo gọi được? - Là... là như nào anh ạ? - Mày đéo hiểu à? Một đạo ban nãy hơn ba trăm âm binh tinh nhuệ bây giờ gọi mãi không đáp lời nghĩa là... nghĩa là bị diệt cả rồi. - Cái... cái gì ạ? Ba trăm chứ có phải ba mươi đâu anh? - Nghiêm trọng rồi đấy, ba trăm âm binh này có phải loại thường đâu, chả lẽ âm phần làng này còn có binh mạnh hơn cả binh của tao ư? - Hay... hay là đoàn ấy đang mải đánh nhau nên... – Lão Dực có vẻ lo lắng. - Không! Tao đã hỏi đủ kiểu rồi, hỏi cả tổ tiên của tao thì cũng nhận được cái lắc đầu, điều này nghĩa là cả đoàn âm binh đã bị diệt gọn. Đm! Bảo sao thằng cháu tao chết không toàn thây. Chúng mày đeo bùa chú đủ cả chứ? - Vâng, bọn em cứ rời khỏi nhà là đeo mà. – Một gã đáp. - Bây giờ phải làm gì ạ? – Gã nào đó hỏi. - Tiếp tục đào! Đm, đã vậy bố mày chơi tất tay xem cái làng này âm phần mạnh đến đâu. Hai thằng kia đi xem thử có thằng ôn con nào rình mò quanh đây không, bắt được thì tùng xẻo nó, cắt gân nó cho tao.
Tôi le lưỡi rồi nhét vội lá vối vào miệng bò ra khỏi rãnh nước, lão đầu trọc này bực mình rồi.
- Mặc kệ ông bực mình thôi, đêm nay nhất định ông sẽ phải nuốt hận. ---