Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 305: Cảm giác thất tình



Tiếng đại bác nổ chát chúa, tôi có thể nhìn được đốm lửa đầu nòng chớp lên – tôi nghĩ như vậy – dưới ánh trăng. Sau tiếng nổ của đại bác thì không gian bốn bề chợt im lặng đáng sợ, bên tai tôi chỉ còn tiếng gió vi vu thổi nhưng tiếp sau đấy là tiếng la hét đến chói tai của âm binh đứng bên kia bờ mương. Tôi nhô đầu lên khỏi bờ ruộng cao để nhìn, gần như tất cả âm binh của hồn ma ông Đường tướng quân gì kia tất thảy đồng loạt nằm rạp xuống và lùi hẳn về phía bên kia đường cái quan. Tôi không còn nhìn thấy bọn họ. Những giây sau đó, những làn mưa tên thi nhau đổ ập xuống chiến thuyền Ngọc Khuê như những cơn mưa nhỏ nhưng có vẻ những mũi tên này không làm khó được những quân lính đứng trên mạn thuyền bởi vì họ có những lá chắn bằng ván gỗ. Những người lính nấp sau những tấm ván gỗ trên mạn thuyền phản công lại bằng những loạt súng trước khi tiếng nổ tiếp theo của đại bác vang lên.

-Chúng... chúng ta có thể lùi lại đằng sau được chứ? – Chị Đẹp đề nghị. – Nấp ở đây nghe tiếng đại bác nổ thêm vài lượt nữa chắc sau này ta chẳng còn nghe được gì nữa.
-Em... em cũng nghĩ nên lùi lại.
-Vậy ta ở lại đây để xem thêm, dù sao ta cũng chưa có việc gì để làm.

Chị Đẹp không chờ thêm, trước khi tiếng đại bác vang lên lần thứ ba chị ấy đã bò ngược lại phía sau rất nhanh, tôi lưỡng lự trong giây lát rồi cũng mau chóng rời khỏi chỗ nấp để trở về chỗ ngồi gần chị Ma.

-Thứ gì mà nổ to thế? – Chị Ma hỏi tôi.
-Một thứ gọi là đại bác, đó là một khẩu súng lớn, rất lớn chị ạ. – Tôi đáp.
-Làm chị giật mình quên cả đang nói cái gì. Bọn bên kia cũng không thấy bắn qua đây nữa.

Tôi nhìn xung quanh trong giây lát, quả thật không còn thấy tên bắn sang như khi nãy nữa, tôi nói với chị Ma.

-Vậy là bọn chúng đã chuyển sự chú ý sang chiến thuyền Ngọc Khuê đằng kia.

Nói xong thì tôi thấy mình nói hơi thừa vài chữ.

-Mới thế đã có cả tên rồi cơ à? Đời thuở nhà ai một chiến thuyền mạnh lại đặt cái tên kỳ lạ như thế? Hết tên rồi hả?
-Ta nghĩ nó là một cái tên hay, trên thuyền còn có cờ thêu chữ “Lý” nữa đấy, cô phải tận mắt xem mới tin được. – Chị Đẹp lên tiếng, chẳng biết có phải là giải thích hay là khoe.
-Có gì mà xem, ta đây xem nhiều thứ kỳ lạ rồi.
-Ngươi gọi thêm một cái thuyền to nữa đi, đặt tên là Ngọc Hoa đại chiến thuyền. – Chị Đẹp gợi ý với tôi.
-Mương rất hẹp, một cái còn chưa xoay sở được, bây giờ mà thêm cái nữa thì... – Tôi không biết nên trả lời ra sao cho phải nên bỏ lửng câu nói của mình.
-Ta nói vậy cả hai đừng có nghĩ rằng ta ghen tị. Hừ... Chúng ta có hai ma một người mà hai kẻ mang họ Lý, ta sao mà chống lại được. Chị em nhà cô kẻ tung người hứng.
-Thật ra ta chỉ thuận miệng đặt vậy, nếu không mang ra được cái thứ hai thì lần sau cô nói với thằng bé gọi một cái thuyền to thật là to, ta nhất định đặt tên là “Đại chiến thuyền Ngọc Hoa, bách chiến bách thắng”. Ngươi thấy cái tên này có hay không hả cò Tý?
-Hay! Hay! Em nghĩ là hay ạ.

Tôi gật đầu như bổ củi.

-Thôi bỏ đi. – Chị Ma nói. – Bọn âm binh nó lùi hết về phía cánh đồng bên kia rồi, chẳng còn nhìn thấy rõ nữa. Em nên thu lại Hỏa binh và thủy quân dưới mương đi.
-Mình rút hả chị? – Tôi hỏi.
-Chị nghĩ cái thuyền to với súng lớn chỉ dọa được chúng nó mà thôi chứ tác dụng không nhiều bởi vì con mương này hẹp, tính cơ động của thuyền không có, vì vậy tầm bắn và phạm vi bắn của súng lớn sẽ hạn chế. Em cho bắn thêm vài loạt nữa thì bọn nó sẽ nhận ra đấy.

Tôi nhỏm đầu phía bên kia mương nhìn rồi trườn thật nhanh xuống chỗ những lùm cây thấp để thu hồi Thủy quân đang ở dưới mương. Khi tôi trở lại bên cạnh chị Ma thì tôi nói luôn:

-Hai chị rút trước đi ạ, gặp nhau ở mả của Mẹ Sư hai chị nhé?
-Lui thì cùng lui. Em làm gì thì làm đi!
-Em thu hồi chiến thuyền là chạy ngay.
-Cô tranh thủ chạy trước đi, tên đang không bắn đến. – Chị Ma quay sang nói với chị Đẹp.
-Cô vừa bảo lui cùng lui thì ta đợi. – Chị Đẹp đáp lời.

Tôi thu hồi Hỏa binh do mình chỉ huy rồi bò đến chỗ ông Nhạn nói với ông ấy dẫn Hỏa binh rút thật nhanh về hướng mả của Mẹ Sư, quay lưng mà chạy vì lúc này đám cung thủ bên kia đang tập trung bắn vào thuyền chiến. Ông Nhạn vùng dậy nhắm thẳng hướng Bắc mà chạy, đội Hỏa binh bám theo sau ông ấy.

Lê Tam tướng quân thấy ông Nhạn cho quân lùi nên cũng đoán biết ý định của tôi, ông ấy rời chỗ xem đại bác bắn để đến ngồi gần hai chị đẹp. Chúng tôi thống nhất ba vong hồn phải chạy trước còn tôi thu hồi chiến thuyền sau đó cũng phải chạy theo ngay, nên kết thúc trận đánh này càng nhanh càng tốt vì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vui cũng vui rồi, thua cũng thua rồi, mục đích đặt ra ban đầu cũng đã đạt được thì có đánh thêm cũng không giải quyết được việc gì.

Tôi vớ lấy cái que quấn cái khăn vải liệm rồi bỏ chạy thật nhanh về hướng bụi tre cô đơn, chui qua hàng rào của ngôi nhà hoang cất giấu sau đó quan sát thật kĩ hướng ngoài đường cái sau đó bỏ lá vối ra để bò khoảng một trăm mét theo đường đất nhỏ ven làng để thu hồi thuyền chiến. Sở dĩ tôi phải cẩn thận như vậy là vì lo rằng bên kia đường có người sẽ nhìn thấy mình bởi vì ánh trăng nửa đêm có thể giúp họ phát hiện ra tôi.

Trận giao tranh kết thúc như vậy, khởi đầu trong im lặng và kết thúc bằng tiếng đại bác, thiệt hại mà tôi gánh chịu là khoảng một nửa số gạo rang đã sử dụng mặc dù trận đánh diễn ra không phải là dài.

Gò đất mả của Mẹ Sư là nơi tụ họp của một số người sau trận đánh, những hồn ma khác đã rời đi khi tiếng súng ngớt, chỉ còn lại những gương mặt quen thuộc. Ông Thao tuần đinh cũng đã rời đi.

-Trận này thiệt hại lớn quá đúng không em?

Chị Ma hỏi tôi, chỉ có một mình tôi ngồi bên mép ngôi mộ xi măng còn những vong hồn đều đứng xung quanh, cách tôi một khoảng vừa đủ, khoảng ba sải tay.

-Em thu binh còn lại khoảng một nửa. Em không trực tiếp tham gia mà nắm bắt qua lời kể của chị Ngọc Khuê nhưng em cảm tưởng bọn này mạnh hơn.
-Chúng nó có tổ chức hơn. – Chị Ma nói.
-Ta thấy chúng nó có quy củ hơn những lần trước, tiến lùi rất đồng đều cũng như hỗ trợ nhau rất kín kẽ. – Ông Tam nói.
-Ta thấy bọn nó sau cùng còn xuất hiện một tên có vẻ là chỉ huy của cả đám. – Chị Đẹp bổ sung. – Tên đó xuất hiện cùng lúc với hai nhóm nhỏ do thằng Tý nó định đánh tập kích nhưng không ăn thua.
-Chỉ vài phút mà thiệt hại một nửa số quân nên em cho rút lui ngay.- Tôi bổ sung.
-Đó có thể chính là Đường tướng quân mà ông Mã Tử Di đã đề cập đến. – Ông Lê Ba cũng đưa ra nhận định của mình.
-Còn ta trận này làm tiên phong nhưng không phát huy được hiệu quả của Hỏa binh, thật là ngại... thậm chí... bị thiệt hại nhiều nhất.

Sau một hồi nêu ý kiến, tất cả thống nhất rằng cần phải có hiệu lệnh tiến quân – lui binh, thậm chí bàn luôn cả việc báo hiệu khu vực nào đang yếu thế để biết đường trợ giúp lẫn nhau. Chị đẹp Lý Ngọc Khuê được phân công làm việc này, ban đầu chị ấy từ chối nguây nguẩy nhưng tôi phải thuyết phục mãi, cộng thêm những vong khác đề cao tính quan trọng của việc cầm cờ làm hiệu không khác gì chỉ huy thì chị Đẹp mới đồng ý. Ban đầu tôi muốn có cái kèn để thổi nhưng kèn tìm khó, bên cạnh đó khi xung trận rất khó phân biệt hồi kèn nào để lui, hồi kèn nào để tiến bởi vậy quyết định dùng cờ hiệu.
Nhiệm vụ của tôi là đi... đặt cờ làm bằng vàng mã gồm các màu: Xanh, đỏ và vàng. Trong đó màu đỏ là màu chủ đạo bởi vì ban đêm các vong đều có thể nhìn thấy rất rõ dù ở xa. Tôi không còn nhớ nhiều những động tác mọi người quy ước với nhau, đại khái khi giao chiến, cờ màu đỏ dựng thẳng nghĩa là không có vấn đề gì, khi chị Đẹp chỉ cờ về hướng nào thì phía ấy cần trợ giúp.

Tất cả các chỉ huy của từng nhóm Mễ quân hay nghĩa binh... sau này nếu có giao chiến thì đều phải cầm một lá cờ màu xanh để chị Đẹp... nhìn cho dễ, từ lá cờ xanh sẽ biết ở đâu có binh phe ta, không thấy cờ nghĩa là... đã thua chạy mất dép. Cần viện binh hay trợ giúp thì chỉ huy của nhóm ấy cầm cờ phất qua phất lại ba lần cho đến khi lá cờ đỏ phất lại chỉ về hướng cờ xanh vừa phất.

Cờ vàng dùng cho viện binh, khi cờ vàng được giơ lên cao chỉ vào hướng nào thì có nghĩa là viện binh sẽ hỗ trợ hướng đó.

Trường hợp phải lui binh sẽ dùng một lúc hai lá cờ, trong đó cờ màu đỏ chỉ hướng rút, cờ màu xanh sẽ giơ lên cao.

***

Việc hiểu ý định của nhau thông qua lá cờ này phải luyện tập mất đến hai đêm cho toàn thể các vị chỉ huy từ lớn đến bé - đặc biệt là các tuần binh trong làng - sau hai đêm thì mọi thứ diễn ra rất trơn tru.

Chị Đẹp cuối cùng cũng đóng một vai trò quan trọng trong công cuộc bảo vệ làng xóm còn chị Ma chẳng thuộc biên chế đội nhóm nào, mục tiêu của chị ấy là hạ gục tướng mạnh của đối phương để thắng cho nhanh, đỡ tốn sức và lại đơn giản!

Bởi vì đối phương mạnh hơn lại được tổ chức bài bản nên chúng tôi cũng phải tự thay đổi chính mình, chị Ma cũng phá lệ dạy cho tuần binh trong làng một vài thế võ cũng như cách sử dụng từng loại vũ khí để bản thân người được dạy trở lên lợi hại hơn. Bởi vì thời gian rất ngắn, chẳng biết đến khi nào thì giao chiến nên chị Ma ưu tiên dạy cho mọi người một tuyệt chiêu mang tính đơn giản để hạ đối thủ nhanh gọn nhất đó là... đánh rơi vũ khí của họ!

-Chú ý, tất cả chú ý! Ta sẽ thị phạm vài lần để tất cả cùng nhìn.

Chị Ma đứng trước một nhóm hơn hai mươi vong hồn đang ngồi trên một thửa ruộng và nói với họ, phần lớn là tuần binh của làng. Chị Ma thi triển một trong những tuyệt chiêu mà tôi đã từng thấy nhiều lần, ấy chính là thanh kiếm trên tay chị ấy xoáy tròn hình xoắn ốc kèm theo tiếng viu viu, nhìn rất ảo diệu. Chị Ma làm như vậy vài lần rồi mới dừng lại nói:

-Bây giờ ta sẽ làm thật chậm, trong số các vị ở đây ai đã từng học qua võ thuật thì lên đây.

Anh Vành xung phong đứng lên để làm chị Ma dạy trước tiên.

-Cổ tay của anh thả lỏng ra, rồi, đúng rồi, cố gắng xoay tròn cổ tay thật nhanh rồi lắc nhẹ thử xem.
-Thưa Công chúa, lắc về bên nào?
-Tùy anh, anh có thể lắc nhẹ về bên tả hoặc bên hữu tùy vào đối thủ của anh đứng ở phía nào của anh. Anh phải nhớ, đường thẳng luôn là đường ngắn nhất nên khi anh muốn đâm đối phương thì phải xuất chiêu thật nhanh, đâm thẳng vào ngực.
-Đâm vào ngực ạ?
-Một số gã sẽ có hộ tâm phiến thì anh có thể chém vào tay hắn, chú ý khuỷu tay cầm kiếm, đánh trúng vào đó dù anh chưa hạ được đối thủ thì hắn cũng vô dụng đối với anh, việc hạ hắn bằng đường kiếm tiếp theo sẽ trở nên dễ dàng. Trước tiên anh phải tập thật thành thục việc biến thanh kiếm trên tay mình biến mất, biến mất ở đây có nghĩa là không biết đâu là kiếm, đâu là hư ảnh và bất ngờ tung chiêu.
-Thưa vâng!
-Nhưng anh và các vị ở đây phải nhớ, tốc độ là quan trọng nhất, phải thật nhanh! Cho dù động tác có đơn giản nhưng nếu tốc độ nhanh thì nó không còn đơn giản nữa. Bây giờ tất cả cùng tập đi.

Tôi là kẻ không có năng khiếu võ học nên như vịt nghe sấm, tuy nhiên mỗi đêm chị Ma dạy kiếm thuật và võ thuật cho các anh tuần binh thì tôi đều có mặt, trên tay luôn là chai nước, gói kẹo lạc hoặc vài thứ lặt vặt khác ngồi nhâm nhi một mình xem mọi người tất bật với thanh kiếm, ngọn giáo... Thi thoảng chị Ma nhìn tôi chép miệng và lắc đầu liền mấy cái, còn tôi chỉ cười hì hì đáp lại. Trên cánh đồng phía Đông của làng, dưới ánh trăng những vong hồn luyện võ nghệ còn chị Đẹp học chữ Quốc ngữ, kể ra khung cảnh cũng rất nên thơ. Tất cả những công việc như luyện võ, học chữ, làm cờ... ấy chỉ kết thúc khi trận tiếp theo xảy ra.

Trở lại buổi đêm trên gò đất mả của Mẹ Sư, sau khi việc bàn luận chấm dứt thì ma nào về nhà ma nấy còn tôi vào chùa, lúc này trận đấu của đội tuyển Anh đã có bàn thắng, Đội trưởng của đội tuyển Anh khi đó là A. Shearer đã ghi bàn đưa đội tuyển Anh vươn lên dẫn trước từ hiệp 1 của trận đấu. Tôi không quá vui mừng vì điều này nhưng lại vui khi tưởng tượng đến cảnh ngày mai gặp lão Đường Thốc Tử và nhận tiền thua cược của ông ta, ai mà ngờ được lại là một triệu chứ không phải là năm trăm nghìn.

Tôi yêu thích đội tuyển Anh từ thời điểm đó mặc dù họ chẳng vô địch trong suốt những giải sau này.

Lúc tôi trở lại xem bóng đá cùng, R9 có thắc mắc về việc tại sao tôi lại vắng mặt, tôi trả lời qua loa nhưng chủ yếu là nó chẳng quan tâm mấy, đối với nó lúc ấy thì trận đấu bóng đá trên tivi hấp dẫn hơn nhiều. Sư thầy chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười, ông cũng không hỏi bất cứ lời nào mặc dù quần áo tôi lấm lem bùn đất.

Cuộc sống mấy ngày sau đó diễn ra khá êm đềm, ban ngày thì ngủ đến chiều mới dậy, ăn tối xong thì R9 sẽ rủ tôi lên chùa xem bóng đá. Tôi thường biến mất khi chuẩn bị đến giờ Hợi, điểm đến của tôi không đâu xa lạ, chính là gò đất chơ vơ giữa cánh đồng phía Đông – ngôi mộ tổ như bố tôi từng nói trước đây – để xem chị Ma dạy võ cho mọi người mặc dù tôi không có hứng thú gì nhiều nhưng vẫn thích hơn là xem bóng đá.

Tôi đã không gặp Đường Thốc Tử vào buổi chiều ngày 16 tháng 6 để nhận tiền, nhưng cô Giang là người đã cầm tiền giúp tôi.

-Ông ấy có ra đây uống bia hôm nay không cô? – Tôi đã hỏi cô Giang như vậy.
-Không! Thằng đệ tử mang tiền ra đưa cho tao, còn ông ta tao thấy lúc sáng một thằng đệ tử đã chở đi đâu từ lúc sớm rồi.

Bởi vì mấy đêm sau đó tình hình đều yên nên tôi không nhớ gì nhiều, không có bất cứ biến cố hoặc động tĩnh gì. Kỷ niệm đáng nhớ nhất có lẽ là khi tôi đạp xe sang trường xem kết quả thi tốt nghiệp của mình vào một buổi sáng nắng đã lên cao. 47,5 điểm là một điểm số cao ngoài dự tính của tôi, chỉ thiếu 0,5 điểm thôi là sẽ đạt loại giỏi, người vui nhất là mẹ tôi và mẹ tôi cứ tiếc mãi, giá như tôi cố thêm một tí nữa thì đã ở bậc cao hơn. Tôi không quá vui mừng vì điểm thi tốt nghiệp được cao như vậy nhưng nhờ nó mà tôi dễ thở hơn khi không có bất kỳ áp lực nào đến từ bố mẹ hay bất kỳ ai về việc khi nào thì tôi phải đi Hà Nội. Lý do mà tôi đưa ra chính là tôi cần thời gian để suy nghĩ sẽ vào học trường cấp 3 nào trong huyện?

Lần đầu tiên trong cuộc đời mình tôi đứng trước việc phải lựa chọn hai con đường, mỗi con đường đều có thuận lợi và khó khăn riêng. Nếu tôi vào học trường Thuận Thành 2 thì với số điểm 47,5 chắc chắn tôi sẽ được xếp vào lớp A1 hoặc A2 và không phải trải qua thêm một kỳ thi nữa nhưng điều này đồng nghĩa với việc sẽ phải đi học xa nhà, nếu đi học xa nhà thì kiểu gì bố mẹ cũng sẽ phải mua xe Cub cho tôi hoặc tôi sẽ tự mua bởi vì tôi có đủ tiền. Một chiếc Cub thời điểm này tôi nhớ có giá khoảng mười hai triệu đồng. Tôi biết trong kỳ thi tốt nghiệp mà tôi vừa trải qua có rất nhiều bạn điểm số cao hơn tôi - thậm chí hàng chục điểm – nhưng họ sẽ từ bỏ số điểm ấy để bắt đầu kỳ thi vào trường cấp III Thuận Thành 1 với hai môn Văn và Toán. Học trường số 1 sẽ... oai hơn, chất lượng hơn... cái gì cũng hơn. Năm 1998 ở quê tôi tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Trong thâm tâm của tôi, tôi ước gì được vào học trường số 1 mà không phải thi cử gì cho mệt, dĩ nhiên đó chỉ là điều tôi ước chứ không bao giờ thành sự thật. Chỉ một thời gian ngắn sau khi World Cup 1998 kết thúc thì tôi quyết định thi vào trường số 1 bởi vì một câu nói của người khác khiến tôi suy nghĩ chứ trước đó tôi đã chắc mẩm sẽ nộp hồ sơ vào trường số 2 rồi.

-Là con trai đừng nên tự hài lòng với bản thân em ạ, đây mới chỉ là một kỳ thi nhỏ, trong cuộc đời một con người phải trải qua rất nhiều kỳ thi khác nữa, kể cả là thi lấy vợ. Như anh đây vẫn chưa đỗ tốt nghiệp kỳ thi tán gái mặc dù anh đã cố gắng rất nhiều.
-Nhưng em thấy học trường số 2 cũng... cũng tốt ạ. – Tôi đáp lời người thanh niên ngồi đối diện mình một cách... yếu ớt.
-Quyền lựa chọn vẫn là của em. Em thử nghĩ mà xem, nếu học trong một môi trường có nhiều người tài giỏi hơn mình thì em sẽ có mục tiêu phấn đấu. Đâu phải tự nhiên mà quê em người ta cứ nhất nhất nhắm vào trường ấy? Chắc chắn rằng khi tốt nghiệp từ ngôi trường chất lượng thì cánh cửa tương lai của em sẽ rộng mở hơn.
-Em thấy mệt mỏi với việc thi cử, em đi thi mà những người khác còn kỳ vọng hơn cả chính em.
-Cái này anh trải qua rồi nên anh biết rõ. Học tập không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công nhưng muốn thành công thì phải học tập đến nơi đến chốn. Anh nghe nói em thích con bé lớp phó ở cấp II nhỉ, nó kiểu gì chẳng thi vào trường số 1, định từ bỏ giữa chừng à?
-Haizzz – Tôi thở dài. – Nó thi vào trường chuyên Hàn Thuyên rồi anh ạ, trường khủng nhất của tỉnh, nhân tài của tỉnh đều từ trường ấy mà ra cả.
-Anh nghĩ ra rồi, thi trường số 1 chắc chắn sẽ có nhiều con gái vừa xinh vừa học giỏi, tha hồ mà chọn mục tiêu mới. – Anh thanh niên cười tươi vỗ vai tôi. – Trường số 1 của huyện thì kiểu gì chẳng tập hợp hàng trăm cô lớp phó xinh đẹp hơn cô lớp phó cấp II chứ.
-Nhưng em thích mỗi nó.
-Nghĩ kỹ đi, chọn đường khó đi sau này tương lai rộng mở, dễ dãi với chính mình lúc này thì chỉ vài năm nữa thôi em lại ước bản thân mình đã lựa chọn lại.

Tôi cảm ơn anh thanh niên đã... tư vấn cho tôi, anh này chẳng phải ai xa lạ, anh ấy chính là anh Tùng, cựu sinh viên trường Đại học Bách Khoa Hà Nội – một chàng trai hiền lành, cao lêu khêu và khá đẹp trai. Sau này tôi mới biết là mẹ tôi đã nhờ anh ấy nói giúp, mẹ tôi muốn tôi thi vào trường số 1 vì đó là trường tốt nhất ở huyện, dường như bất kỳ bà mẹ nào cũng muốn con mình là số 1 thì phải.

Nhưng sự thật là tôi không có động lực để thi vào trường số 1 bởi vì đứa con gái mà tôi thích đã rời cái huyện này rồi, chắc phải đến học đại học ngoài Hà Nội thì tôi mới gặp lại được nó. Cảm giác mất đi mục tiêu theo đuổi trong cuộc sống thật sự là đáng sợ, nó khiến con người ta trở nên mất phương hướng. Tôi đọc truyện thấy người ta có viết là ai rồi cũng thất tình mà thôi, có lẽ tôi đang trải qua cảm giác thất tình, thật sự là rất buồn. Thảng hoặc ngồi một mình trong những buổi chiều tà trên bồn hoa đầu hồi nhà, tôi lại ước gì lúc ngủ mình không quay mặt vào tường thì có khi giờ này tôi không phải trải qua cảm giác thất tình như thế này.

Nhưng cuộc đời chẳng ai biết được chữ ngờ, tôi vẫn gặp lại cô bạn mà tôi thích ở cùng trường số 1. Chỉ tiếc rằng sau đó vì “Tại ông học dốt!” nên sau cùng tôi vẫn thất tình mà thôi, tôi cảm thấy áy náy và mỗi lần chạm mặt ở cổng trường tôi đều lảng tránh ánh mắt của cô bạn. Cô ấy đã đỗ trường chuyên của tỉnh nhưng bỏ để về học trường số 1 này, cho dù vì bất cứ lý do gì thì tôi vẫn nghĩ tôi là người có lỗi.

Số mệnh của tôi chẳng lẽ đã được định sẵn và không thể thay đổi được hay sao?
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.