Chờ đợi bao giờ cũng làm người ta cảm thấy sốt ruột nhưng chờ đội một đội quân rút qua cầu thì có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, phần nhiều là lo lắng. Tôi lấy từ trong ba lô ra cái túi vải đã dùng hết gạo rang và nhét vào trong túi quần, trong trường hợp quân rút lui không kịp và bị truy kích quyết liệt quá thì đọc lệnh thu binh là xong, chỉ lo còn sót lại những vong hồn thật sự mà thôi.
Khoảng năm phút trôi qua mà tôi tưởng chừng như cả giờ đồng hồ. Cố nén những tiếng thở dài đầy lo lắng, tay phải của tôi cầm thật chắc thanh kiếm gỗ và chỉ nới lỏng ra một chút khi thấy bóng dáng một nhóm Hỏa binh từ dưới cánh đồng Bã Mía đi lên. Nhóm Hỏa binh này có lẽ thuộc Đại đội 3 dưới quyền chỉ huy của ông già gân Trịnh Phi Nhạn, họ đứng chơ vơ giữa đường vì chưa có lệnh mới.
-Hỏa binh Đại đội 3 đang đứng trên đường cái quan nghe lệnh, mau rút lui qua cầu, mau lên, sang bên này!
Tôi vừa nói vừa giơ thanh kiếm gỗ chỉ về phía trước, có lẽ điều tôi cảm thấy ổn nhất chính là dù giao lính gạo rang cho bất kỳ ai thì tôi vẫn thu hồi được một cách dễ dàng và họ tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh ngay tức khắc. Nhóm Hỏa binh đi qua cầu vải liệm theo một hàng dọc, tôi mở miệng túi đọc thu binh ba lần thì nhóm này biến mất giống như họ chưa từng xuất hiện. Thêm một nhóm Hỏa binh nữa từ dưới cánh đồng đi lên đường, ngay khi tôi nhìn thấy thì dùng kiếm chỉ vào họ ra lệnh rút qua cầu, việc diễn ra sau đó cũng không gặp khó khăn gì, thu được hai nhóm Hỏa binh khoảng gần bốn mươi quân cũng khiến tôi bớt căng thẳng đi phần nào.
Nhưng tiếp theo tôi không thấy thêm nhóm nào xuất hiện, thêm một phút trôi qua trong lòng tôi nóng như có lửa đốt. Tôi quay lại phía sau đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy một anh tuần binh đứng lẫn với những vong hồn ở mấy thửa ruộng phía sau.
-Anh tuần binh, nhờ anh truyền tin với bên kia hoặc gọi chị Ngọc Khuê đang đứng trên ngọn tre lại đây giúp em với, em cần chị ấy giúp, càng nhanh càng tốt.
Chưa đến ba mươi giây sau đó, chị Đẹp đã xuất hiện ở gần tôi, chị ấy hỏi:
-Có chuyện gì mà ngươi gọi ta gấp thế? -Em không quan sát được phía mặt bên kia, chị có nhìn được gì không ạ? -Ta thấy ngươi thu hồi được hai nhóm rồi, phần còn lại vừa nãy ta nhìn thấy vừa đánh vừa rút. Mễ quân vẫn đang cố gắng tạo thành một hình cánh cung và rút lui, ta thấy rất trật tự đó chứ. -Chị có thể đứng trên ngọn cây bạch đàn này không? Chị cứ khua tay ra hiệu giúp em, giúp cho những ai đang ở bên kia biết điểm mốc. -Chậc, ngươi thật là nôn nóng.
Tuy vậy chị Đẹp vẫn nhảy lên một ngọn cây bạch đàn đứng, cây bạch đàn cao khoảng bảy mét nên tầm nhìn chắc chắn sẽ tốt hơn chỗ tôi đang đứng rất nhiều. Những thông tin từ chị Đẹp khiến tôi hình dung cuộc rút lui một cách tương đối chính xác.
-Mấy nhóm Hỏa binh đang rút chạy trước, chuẩn bị lên mặt đường!
Chị Đẹp thông báo, khoảng mười giây sau tôi mới thấy mấy đội Hỏa binh từ dưới vệ đường đi lùi lên đường cái. Tôi không biết họ thuộc quyền chỉ huy của ai nên có chút lúng túng, nếu hô toàn bộ Hỏa binh trước mặt rút lui thì nhóm do ông Thao tuần đinh và ông Côn chỉ huy cũng vì thế mà rút ngay thì sẽ vỡ trận rất nhanh.
Khoảng bốn đội Hỏa binh đã đứng trên mặt đường, lưng họ quay về phía tôi, súng ống vẫn sẵn sàng nhả đạn.
Tôi nhớ lại các phiên hiệu của từng anh tuần binh khi họ nhận quân nhưng tiếng ma quỷ la hét, tiếng súng nổ, tiếng gươm đao va chạm... khiến tôi rất khó tập trung. Tôi đọc một loạt tên các phiên hiệu từ A1 đến đến C2 thuộc Đại đội 1 để xem có đúng hay không, cuối cùng cũng có một nhóm Hỏa binh thu súng, xoay người lại và rút qua cầu. Điều này có nghĩa là ba nhóm còn lại đều thuộc Đại đội 2. Khi đã xác định được họ thuộc quyền ai chỉ huy thì rất dễ, ba đội còn lại sau khi tôi đọc đúng tên cũng thu súng quay lưng chạy theo một hàng dọc qua cầu. Ba nhóm này tôi chỉ thu hồi một nhóm còn hai nhóm với khoảng gần bốn mươi tay súng thì chia họ ra đứng dọc theo bờ mương sẵn sàng chờ lệnh.
Vong hồn của ông Nhạn đã lùi dần từ cánh đồng lên đường cái quan, chị Đẹp thay lời tôi nói lớn với ông Nhạn mau cho từng nhóm quân rút qua cầu thật nhanh. Khoảng vài phút sau, sáu nhóm Kim quân đã được tôi thu hồi nhưng thiệt hại rất nặng, có nhóm chỉ còn chưa đến mười quân, nhìn chung đội tiên phong của ông Nhạn thiệt hại đến hơn một nửa.
-Bọn... bọn nó mạnh quá!
Ông Nhạn nói với tôi, tôi tinh ý hiểu ra rằng ông ấy đang áy náy.
-Chúng ta đều biết bọn nó mạnh mà ông, quan trọng là sau trận này chúng ta biết bọn chúng mạnh chừng nào để tìm cách đối phó. -Trận này Hỏa binh chỉ ăn được nó lúc đầu, sau đó nó ra đông quá, lại cận chiến thành ra... -Cháu nghĩ lần sau chúng ta sẽ thay đổi, yếu hơn thì cần phải đông, lấy số lượng bù chất lượng vậy. Ông nhanh chân, nhanh tay thì ở trên đường cái nói hướng dẫn mọi người qua bên này giúp cháu.
Tôi chỉ về phía bên phải và nói:
-Hỏa binh đằng kia do ông tuần đinh với ông Côn chỉ huy sẽ rút sau cùng, cháu nghĩ cự mã ít nhiều cũng phát huy tác dụng, âm binh không tiếp cận được thì Hỏa binh sẽ tha hồ mà bắn.
Ông Nhạn trở lại đường cái, chỉ một loáng sau đã thấy mấy anh tuần đinh chỉ huy Đại đội 2 cùng với anh Bồ, rồi thêm cả ma Vành, ma Nẫm... cũng lần lượt xuất hiện, họ vừa đi vừa giật lùi, trước mặt họ - như chị Đẹp nói – là những đội Kim quân đang cố gắng chống cự, vừa đánh vừa lui. Mấy anh tuần binh chắc nghe ông Nhạn nói lại nên lần lượt ra lệnh cho Kim quân dưới quyền chỉ huy của mình mau chóng chạy băng qua đường cái để xuống cầu, qua mương Khoai. Số binh thu hồi được từ Đại đội 1 và Đại đội 2 áng chừng chỉ còn khoảng một nửa.
Toàn bộ Mễ quân thuộc ba đại đội đã rút qua cầu an toàn, mấy anh tuần binh chạy dọc đường cái quan tìm ông tuần đinh để báo rút lui. Đội hình rút lui cuốn chiếu nhưng vì thế mà đám âm binh cũng đi qua được cự mã để truy đuổi, tôi nhìn thấy như vậy thì ra lệnh cho đội Hỏa binh đứng bên phải cầu vải liệm tiến dọc theo bờ mương về hướng Tây khoảng ba mươi mét rồi giương súng bắn xẻ cánh sang bên đường cái quan yểm trợ cho đội Hoả binh rút lui.
-Bọn nó tung ra cung thủ rồi kìa, ta có thể thấy một đội cung thủ khoảng một trăm tên vừa mới xuất hiện từ phía sau đội hình. – Chị Đẹp vừa nói vừa chỉ tay về hướng Tây Nam. -Chị Ngọc Hoa đâu sao em chưa thấy? -À, nó cũng sắp phải chạy rồi, đấy! Chạy rồi! Ba ông tướng kia cũng chạy té khói. -Bọn bắn cung nó định làm gì thế chị? -Ta... ta không biết!
Chị Ma đã xuất hiện, hớt hải lướt nhanh qua cầu vải, phía sau là mấy ông Tam, vẻ mặt ai cũng có vẻ hơi hoảng hốt một chút.
-Bọn nó rất đông và mạnh, không lui kịp thì chẳng còn hồn phách mà đứng đây nữa. – Ông Lê Tam Ba nói. – Ta chút xíu nữa thì bị dính tên. -Sao bọn họ lại cho lính bắn cung ra lúc này nhỉ? – Tôi chắc mắc. – Sao không cho ra từ lúc đầu hả ông ơi? -Ta cũng thấy hơi lạ nhưng có thể là do chúng không chuẩn bị trước nên bộ binh ứng chiến, bây giờ truy kích thì dùng cung thủ bắn vượt qua đầu bộ binh. -Vậy chúng ta phải mau lên, ông nói với nghĩa binh rút về mả của Mẹ Sư để cho thông thoáng, ở đây đông cháu sợ là ăn đủ tên của bọn nó. – Tôi nói. -Hai ông Tam dẫn hết tuần binh, nghĩa binh và vong hồn mau chóng rời khỏi đây. – Chị Ma nói. – Ta phải ở lại cản hậu. -Ở lại thì cùng ở chứ! – Ông Lê Ba lên tiếng. -Bây giờ không phải là lúc tranh nhau, bọn nó không thể qua cầu được, cùng lắm thì phá cầu. Thằng bé ở lại đây thì ta phải ở lại với nó, hai ông mau dẫn họ đi đi, ông Tam ở lại đề phòng có việc cần phải xử lý.
Hai ông Tam theo sự sắp xếp của chị Ma đã dẫn những vong hồn đang đứng ở trên cánh đồng rút về gò mả của Mẹ Sư. Chị Ma nhảy lên một ngọn bạch đàn để quan sát phía bên kia, chị Đẹp vẫn đứng trên một ngọn cây khác, chị Ma hỏi:
-Cô đứng đấy không sợ làm bia tập bắn cho mấy thằng cung thủ kia hả? -Ta... ta cũng sợ! -Sợ thì sao còn đứng ở đấy! -À ừ, tại thằng Tý nó bảo ta đứng đây nhìn hộ nó. -Được rồi, được rồi. Bây giờ cô xuống đi, đứng đó trúng tên thì oan uổng một đời hoa đấy.
Chị Đẹp nhảy tót xuống đất đi lại gần chỗ tôi đang đứng và trách:
-Ngươi thấy nguy hiểm phải nói với ta chứ, nhỡ đâu ta bị trúng tên thì sao? -Nhưng bọn bắn cung ấy còn xa không chị? – Tôi hỏi lại. -Xa, khoảng chừng... năm trăm bước chân. -Năm trăm bước chân? Là cả ra gần hai trăm mét, bắn tới cũng khó mà trúng. -Nhưng vẫn nguy hiểm.
Bên đường cái quan bị dồn lại vì lối sang hẹp mà quân lại đông, ba mặt bị vây ráp, phần lớn chỉ còn lại Hỏa binh. Những tuần binh đã sang được bên này cùng với ông Nhạn, ông Thao tuần đinh, ông Côn vẫn lỳ đòn đứng ở trên đường cái, lẫn trong số Hỏa binh.
-Không ổn rồi em ạ, sợ là Hỏa binh không sang kịp. – Chị Ma đứng trên ngọn bạch đàn nói với tôi.
Tôi chẳng nói chẳng rằng lấy gạo từ trong cái túi vừa thu binh ra khấn gọi Thủy quân rồi ném xuống mương Khoai, phía bên tay trái tôi. Hai thuyền chở thủy quân xuất hiện, tôi ra lệnh cho họ bắn liên tục lên bờ, kể cả không thấy âm binh cũng vẫn bắn, mục đích của tôi là tạo ra một lá chắn bằng đạn, giải vây một phía cho Hỏa binh rút qua cầu.
Thêm một thuyền chở Thủy quân được tôi ném xuống phía bên phải, kết hợp với đội Hỏa binh cùng bắn lên đường cái, dù trúng hay trượt cũng không quan trọng với tôi vào lúc này. Nhờ có Thủy quân bắn chặn nên áp lực vây ráp cũng giảm đi hẳn, chị Ma nói với tôi như vậy.
Hỏa binh lần lượt đi qua cầu vải liệm, tôi thu hồi ngay khi nhóm này đặt chân xuống đất. Ông Côn thấy Hỏa binh đã vơi đi phân nửa mới chịu xách đao chạy sang bên này, súng vẫn nổ, trong một không gian chỉ khoảng một trăm năm mươi mét vuông, mùi thuốc súng nồng nặc, khói súng tạo thành một màn sương dày đặc. Chị Ma nhảy vội xuống đất sau khi hàng chục mũi tên nhắm bắn vào chị ấy, tất cả mọi người đều nhảy xuống ruộng, ngồi nấp phía sau dải đất để tránh tên bắn tới. Tôi cũng bị bắt phải xuống ruộng ngồi ẩn nấp, tuy vậy tôi vẫn thò đầu lên đủ để nhìn mọi thứ trước mặt và chỉ huy Thủy quân, Hỏa binh. Chị Ma và ông Tam ở hai bên, dường như họ ngồi như vậy là có chủ đích, với khả năng kiếm pháp của chị Ma thì tôi tin rằng chị ấy sẽ giúp tôi an toàn trước mũi tên của địch.
Tôi chợt nhớ đến hai chai nước giải vẫn còn trong ba lô cùng hơn một chục cuộn vải nhỏ hình tròn. Hỏa binh vẫn rút qua cầu dưới làn mưa tên rơi từ trên trời xuống. Nhưng không có bất kỳ âm binh nào đuổi theo được Hỏa binh bởi vì những tay súng đứng chốt giữ ở đầu cầu bên này vẫn bắn không ngớt mặc dù cũng có đôi ba lính bị trúng tên.
Nước giải được đổ vào túi bóng, mấy quả lựu đạn quấn bằng vải trắng được bỏ vào trong để ngấm nước. Tôi làm mọi thứ rất thành thục. Thời gian gấp quá chẳng kịp để lấy găng tay, vì thế tôi cứ thò trực tiếp tay vào túi lấy “lựu đạn” ra đứng lên ném mạnh về bên kia đường cái, cứ nhắm lũ âm binh đang đứng đông đen mà ném. Ném hết hơn mười quả thì tôi dùng tay trái thò vào trong mũ len lấy lá vối ra, hiên ngang trèo lên dải đất và quăng luôn cái túi bóng đi. Nước giải còn lại trong cái chai dở cũng được tôi ném luôn sang phía đầu cầu vải liệm, nơi mà tôi đoán lũ âm binh đang đứng đông đen ở đấy.
-Ngươi ném đúng lắm, cố lên, ném vào chỗ đấy là phải rồi, mặc dù rất bẩn nhưng ta ủng hộ!
Tiếng chị Đẹp lảnh lót vang lên từ phía sau lưng động viên tôi, được thể, tôi lấy chai nước giải còn nguyên, mở nắp ra, cẩn thận đi sát mép nước rồi ném mạnh về phía đầu cầu, nơi có mấy lùm cây bên kia mương Khoai. Tôi nghĩ rằng nước giải từ chai nhựa chảy ra sẽ mau chóng bốc mùi, hi vọng lũ âm binh sẽ vì thế mà tránh xa.
Chai nước lọc được lấy ra để rửa tay thật sạch, không rửa sạch tí nữa mà có trốn cùng chỗ với mấy vong ở dưới ruộng có khi bị đuổi đi không chừng.
-Bên mình rút hết chưa hai chị ơi? -Rút hết rồi, rút hết rồi! – Chị Ma đáp lời. – Chỉ còn Hỏa binh và Thủy quân bắn cản thôi.
Tôi lau hai bàn tay vào quần áo cho khô rồi lấy túi vải ra giơ về phía mương Khoai ngay trước mặt hô thu binh, thu binh là thu hết luôn cả Hỏa và Thủy quân luôn một lượt. Kiếm gỗ bây giờ đã đến lúc sử dụng. Tôi đứng cạnh gốc cây bạch đàn buộc dây vải trắng vung kiếm liên tục về phía trước, gió cứ thế mà nổi lên, chẳng biết có trúng ai hay không.
-Rút cầu luôn đi em ơi! – Chị Ma nói với tôi. -Ơ! Thế... thế bị ngấm nước mất. -Hỏng thì chị đi xoay sở cái khác, đừng cho bọn nó qua bên này, mau lên!
Tôi miễn cưỡng lấy một cái que gần dưới chân sau đó dùng cái que này để thu rồi sợi dây vải. Dây vải một đầu có buộc một que củi nên chìm hẳn xuống dưới mương Khoai. Tôi loay hoay một lúc thì cũng thu hồi được tấm vải liệm, tấm vải liệm này sau đó tôi mang về cất giấu ở chỗ cũ, chờ khô thì đốt luôn. Tôi trở lại vị trí ẩn nấp ban đầu của mình, chị Ma và chị Đẹp ngồi ẩn nấp gần nhau ở một bên, bên còn lại vẫn là ông Tam còn những vong hồn khác cũng nấp dọc theo dải đất.
-Bọn nó vẫn ở bên kia hả chị? – Tôi hỏi chị Ma trước khi lấy lá vối ra cho lên miệng. -Đông kinh người, chị nghĩ bọn nó phải đến cả nghìn chứ không ít. – Chị Ma đáp. -Ta... ta sợ! – Chị Đẹp cũng lên tiếng. -Sợ cái gì mà sợ, bọn nó đã sang đến đây đâu mà sợ. – Chị Ma quay sang gắt với chị Đẹp. -Nếu... nếu bọn nó qua bên này được thì ta chạy trước được không? -Đến khi đó hẵng hay, thích xem đánh nhau mà lại nhát đến thế là cùng.
Tôi hé mắt lên quan sát, bây giờ lũ âm binh mắt đỏ đứng đen kịt dọc theo bờ mương bên kia, kéo dài từ đoạn bên trên cầu vải liệm mãi tít đến gần cổng ngôi nhà hai tầng đằng xa ở hướng Tây Nam tính từ chỗ tôi đang ngồi. Bọn chúng dùng cung tên bắn qua bên này nhưng không trúng bởi vì dải đất, lùm cây đã che chắn cho chúng tôi.
-Bây giờ ngươi tính làm gì hả Tý? – Chị Đẹp nhoài người lên phía trước để hỏi tôi do chị Ma ngồi ở giữa. -Em á? Ừm... chạy thì dễ nhưng... em lại không thích chạy lúc này. -Ngươi... ngươi tính làm gì? -Khoảng cách từ chỗ mình nấp đến bờ mương bên kia không đến hai mươi mét. Đoạn này lòng mương rất hẹp, em nghĩ chỉ độ mười lăm mét từ chỗ mình đến chỗ bọn âm binh đang hằm hè kia. -Ừ, chị cũng nghĩ như thế. – Chị Ma đồng tình. -Cháu định làm gì? Dùng Hỏa binh hả? – Ông Tam hỏi.
Tôi gật đầu, ông Tam lại nói tiếp:
-Nhưng chỗ này chật! -Chỉ cần ông Nhạn ở lại, còn ông tuần đinh và đội tuần binh men theo dải đất này đi về hướng Đông, ra khỏi tầm bắn của cung tên thì đứng xem tha hồ. -Ta hiểu, để ta nói với ông tuần đinh.
Tôi quay sang nói với chị Đẹp:
-Chị xinh đẹp, chị có ghét bọn âm binh kia không? Bọn nó chắc là người Tàu rồi. -Ta... ta có ghét chúng nó, nhưng ta cũng sợ. -Bọn nó chẳng làm gì được chị đâu, bây giờ mình ẩn nấp ở đây, chị có thể chửi rủa bọn nó được không? -Cái gì? Ngươi... ngươi xúi ta chửi bọn chúng? Ta là tiểu thư đài các, sao có thể... -Ây! Chính vì chị học cao hiểu rộng nên chửi sẽ nho nhã, thâm thúy. Không chửi thì chị chọc tức bọn nó bằng thơ văn hay gì cũng được. -Chọc tức à? Ừm... Bọn nó người Tàu nhưng thời nào mới được chứ? -Em không biết nữa nhưng tổ tiên của lão Đường Thốc Tử chắc cũng họ Đường, chị réo tên chửi tổ tiên họ Đường đi là được. Mà... -Ta cũng sẽ chọc tức chúng nó, chúng nó có thể là quân binh của nhà Minh. – Chị Ma bổ sung. – Ta muốn réo tên vua của bọn nó. -Sáng lập Minh triều là Chu Nguyên Chương đấy, nếu cô réo tên như vậy là tội lớn, chắc bọn nó sẽ phát điên. – Chị Đẹp xúi bẩy. -Ý hay, vậy ta réo tên vua của bọn nó, còn cô réo tên tổ tiên của thằng họ Đường. -Đồng ý!
Trong khi chị Ma gọi tên người sáng lập Minh triều rồi ví von nọ kia thì chị Đẹp lại đọc một bài thơ vịnh tổ tiên Đường tướng quân với một con rùa rụt cổ, chán rồi lại có một bài song thất lục bát mô tả vị tướng quân ấy miệng hùm gan sứa, núp váy đàn bà... Tôi nghe cũng chẳng dám cười. Lũ âm binh đứng bên kia bờ mương phản ứng rất dữ dội, bọn chúng réo tên hai con đàn bà chết tiệt, nếu bị tóm được thì sẽ cho ngũ mã phanh thây. Thi thoảng tôi phải bịt tai lại do đau nhức bởi tiếng chửi qua lại của hai bên. Chị Đẹp réo rắt móc họng người ta, chị Ma thì dựa lưng vào bờ ruộng gọi tên đủ các loại vua chúa về hầu, có đoạn quên thì chị ấy quay sang hỏi thêm chị Đẹp. Tên các vị vua cứ thế mà được ví von với đủ thứ trên đời, thậm chí cả bãi phân trâu cũng bị mang ra.
Cứ thế tiếng chửi qua chửi lại giữa hai bên vang cả một khúc mương Khoai, việc dùng võ mồm bên âm binh kia có vẻ yếu thế bởi vì bọn họ không biết nhân thân của đối thủ, đến cái tên húy cũng chẳng biết nên chỉ còn cách chửi đổng. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi