Mục Thị rời khỏi nhà Hoa Tri Dã, lái xe về chỗ Hà Nhất Hàm, đồ đạc ở chỗ chị gái, nàng thu dọn hơn phân nửa, thời điểm thu thập nàng đã tính toán trước, mỗi ngày một bộ.
Tới nhà Hà Nhất Hàm, quả nhiên thấy anh rể Trịnh Bình ngồi trên ghế sô pha, ôm Phỉ Phỉ vào lòng chơi đùa với con bé, Mục Thị lễ phép gọi ‘Anh rể’.
“Chị đâu?”
Trịnh Bình không thèm quay đầu, trực tiếp trả lời: “Phòng bếp.”
Mục Thị ồ một tiếng, nhấc chân đi vào phòng bếp.
Hà Nhất Hàm lớn hơn nàng 8 tuổi, Trịnh Bình còn lớn hơn Hà Nhất Hàm 10 tuổi, chênh lệch 18 tuổi là cả một thế hệ, mỗi lần Mục Thị nhìn thấy Trịnh Bình liền muốn gọi ‘Chú’.
Hai người họ xem như là liên hôn, từ nhỏ Hà Nhất Hàm đã được mẹ dạy nữ nhân phải hiểu biết tri thức lễ nghĩa, là con một trong nhà nên mọi hy vọng đều đặt lên người Hà Nhất Hàm. Cô mới vừa tốt nghiệp đại học đã bị cha mẹ sắp xếp các cuộc gặp gỡ, Trịnh Bình là một thương nhân, mặc dù cả hai cũng được coi là tình đầu ý hợp nhưng lợi ích phía sau cũng không ít.
Ngẫu nhiên, Hà Nhất Hàm tâm sự với Mục Thị, đôi lúc nhắc đến bạn bè cô có thể tự chủ cuộc sống của mình, trong giọng nói không khỏi có chút hâm mộ.
Thành tích của Hà Nhất hàm tốt, IQ EQ cao, nếu vẫn kiên trì theo đuổi ngành kiến trúc không chừng cũng có nhiều đất dụng võ.
Bất quá nhân sinh lựa chọn, cô đáng tiếc cảm thán vài câu nhưng cũng bằng lòng với hiện trạng, Trịnh Bình rất tốt với cô, cả hai bên cạnh nhiều năm như vậy cũng xem như an an ổn ổn.
Kết hôn bốn năm thì có Phỉ Phỉ, Hà Nhất Hàm đúng chuẩn người phụ nữ nội trợ, chăm lo chồng, dạy dỗ con.
Đúng lúc Hà Nhất Hàm bưng chén canh đuôi trâu từ phòng bếp đi ra, đụng mặt Mục Thị, cô nhìn nàng một cái, nói câu: “Lấy ba bộ bát đũa, em tới thật khéo.”
Mục Thị ứng tiếng nhưng nàng chỉ lấy ra hai bộ bát đũa, tới bên cạnh vỗ vỗ bả vai Hà Nhất Hàm nói: “Em không ăn, em tới lấy ít đồ sẽ đi ngay.”
Cuối cùng Mục Thị vẫn bị ép ở lại, Phỉ Phỉ ở trong ngực Hà Nhất Hàm làm ầm ĩ, nàng nhịn không được giơ tay ôm lấy, giờ này một lớn một nhỏ ngồi trên thảm trước ghế sô pha chơi trò xếp hình.
Trịnh Bình ăn xong đi tới, liền thấy khối gỗ Mục Thị dựng lên bị Phỉ Phỉ vỗ, ngã xuống.
“Ai nha.” Mục Thị đặt tay lên vai Phỉ Phỉ: “Tiểu quỷ thích gây sự.” Nói xong nàng nhẹ nhàng đẩy cháu gái, Phỉ Phỉ ngã xuống thảm, miệng thì cười ha ha ha.
Mục Thị đang giỡn cùng Phỉ Phỉ thì nghe Trịnh Bình ở sau lưng gọi nàng: “Thị Thị.”
Mục Thị quay lại nhìn anh rễ: “Ân?”
“Gần đây làm gì?” Trịnh Bình cầm điều khiển mở TV, nói tiếp: “Vẫn đang chụp ảnh sao?”
Mục Thị a một tiếng, biểu thị đáp lại.
Công việc này của Mục Thị, thì Giang gia và thân thích Giang gia đều không xem trọng, trong mắt bọn họ, đây là công việc không đàng hoàng.
Lúc còn trẻ, họ từng chơi đùa với người mẫu, diễn viên trẻ, tự nhiên đem Mục Thị cột chung với những người đó, lúc trước hắn phải giải thích với Giang Triết Hùng thật lâu cũng không thể đả thông, rối loạn một phen nhưng cuối cùng Giang Triết Hùng cũng nới lỏng, không để ý nhiều.
Thật ra Trịnh Bình chỉ muốn hỏi thăm, nhưng Mục Thị nghe lại mơ hồ có chút không thoải mái, nàng đứng lên, vuốt vuốt đầu Phỉ Phỉ, rồi đi vào phòng bếp tạm biệt Hà Nhất Hàm.
Tối nay lại là sinh nhật của Tiêu Linh.
Lần này được tổ chức ở ktv, thời sắp vào thu, Mục Thị mặc váy ngắn, khi vừa bước vào phòng liền thấy bộ dáng Tiêu Linh mười phần yếu đuối nâng tay hướng nàng ngoắc ngoắc, dọa nàng giật mình, sợ không dám bước vào, luôn cảm thấy có gì đó gian trá.
Đến khi Tiểu Linh hung hăng liếc nàng, Mục Thị mới đi qua, hất tóc ngồi bên cạnh cô, quét mắt một vòng, hỏi: “Coi trọng vị anh đẹp trai kia?”
Tiêu Linh nha một tiếng, nhíu mày nhìn Mục Thị: “Hiểu mình như vậy a.”
Mục Thị bật cười, bày dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn thế này còn không phải làm cho người khác nhìn.
Đón lấy, Tiêu Linh ra tín hiệu, Mục Thị theo đó nhìn về hướng hai giờ, trong này không có nhiều người, nhưng vẫn như trước, nửa quen nửa không quen. Nàng thấy có nam nhân ngồi gốc bên bàn nhỏ, tay cầm microphone ca hát.
“Mục Thị, cậu nhớ, Phan Hiểu lớp 10 ban ba.”
Mục Thị: “Ai?”
Tiêu Linh cười: “Mình biết cậu quên, vậy thời điểm lớp 10 mình từng nói với cậu, mình có thích một nam sinh, cậu nên nhớ đi thôi.”
Mục Thị suy nghĩ thật lâu: “Thật có lỗi.”
Tiêu Linh đang bày hình tượng mỹ hảo, không trợn trắng mắt, kéo tay Mục Thị nói: “Dù sao thì chính là hắn, hôm qua có duyên gặp lại ở quán bida, má ơi nội tâm thiếu nữ lại dâng trào như bảy năm về trước.”
Tiêu Linh kích động lắc tay Mục Thị: “Hắn độc thân, vẫn còn độc thân.”
Tình yêu thật sự vĩ đại, quen biết Tiêu Linh bao nhiêu năm, chưa từng thấy cô như vậy, khi Phan Hiểu ở bên cạnh, Tiêu Linh thu liễm rất nhiều, Mục Thị cảm thấy, hiện tại đưa cô cái khăn vuông, cô có thể xấu hổ cầm nó che khuất gương mặt.
Mục Thị nhìn không ra, Phan Hiểu có gì thu hút đến mức này, nhưng hắn hát rất tốt, vốn dĩ mọi người thay nhau ca hát, mấy vòng kế tiếp ai ai cũng có chút ngượng ngùng, đẩy đẩy ồn ào, vì vậy Phan Hiểu cứ một mình hát tới.
Tiểu Linh thì bày dáng vẻ kiêu ngạo.
Lại nghe thêm mấy bài, Mục Thị cầm túi chuẩn bị rời đi, Tiêu Linh thấy nàng đột ngột đứng dậy, có chút luống cuống, lập tức bắt tay nàng: “Cậu đi đâu?”
Mục Thị đưa tay đeo đồng hồ cho cô nhìn: “Về nhà.”
“Mới mười giờ.” Tiêu Linh kinh ngạc: “Về sớm như vậy làm gì?” Cô lắc lắc tay áo Mục Thị: “Cậu ở lại với mình đi mà, một mình ở chỗ này mình có chút hoảng.”
“Cậu vội cái gì?” Mục Thị bật cười, nhìn Phan Hiểu sau lưng Tiêu Linh: “Mình có lái xe, nếu không đi trước, một hồi trai đẹp kia làm sao đưa cậu về?”
Tiêu Linh ngẩn người: “Đúng a.”
Nói xong lập tức không khách khí đuổi Mục Thị đi, Mục Thị cầm túi một mình xuống lầu dưới, gió bên ngoài thổi tới, trong lòng bỗng nhiên cảm khái.
Mặc dù bản thân muốn đi, nhưng cuối cùng lại có cảm giác bị vứt bỏ thế này? Gió lạnh đêm tối, vẫn là trong nhà chị gái nhỏ đáng tin cậy hơn.
Lần này đã quen thuộc hơn, nàng còn nhớ đường đi lúc chiều, thông thuận chạy xe vào gara.
Dùng chìa khóa mở ra, đèn trong phòng khách liền sáng lên, Mục Thị đổi dép, lê nhỏ giọng đi vào, Hoa Tri Dã đang ngồi sô pha xem phim phóng sự, nàng bước qua ho khan một cái, nói: “Em đã về.”
Hoa Tri Da dựa vào ghế, không nhúc nhích tí nào nhàn nhạt ừ một tiếng biểu thị mình biết rồi.
Mục Thị thấy thế, cũng không có gì hào hứng, liền lên lầu hai.
Lấy đồ trong vali ra sắp xếp, tắm rửa dưỡng da, Mục Thị bận rộn suốt hai tiếng, bối rối khi trở về lúc nãy đều bị nàng vứt sau đầu.
Gian phòng này rất dễ chịu, mùi thơi nhàn nhạt trong không khí, không biết có xịt nước hoa hay không, còn chăn ga giường chắc mới đổi lúc chiều, vì còn nguyên hương vị ánh nắng.
Không có chút buồn ngủ, Mục Thị nằm trên giường lăn vài vòng lướt Weibo một lượt, liền cầm áo khoác choàng bên ngoài váy ngủ, đi ra ngoài.
Tham quan lúc chiều, nàng nhớ kỹ phòng ngủ của Hoa Tri Dã, cửa được mở phân nửa, ánh nhìn có điểm mù nên Mục Thị không thể nhìn rõ bên trong, nhưng hiện tại lại là một cơ hội.
Chỉ là không ngờ, Hoa Tri Dã cũng ở bên kia.
Mục Thị đứng ở hành lang, đúng lúc là chỗ Hoa Tri Dã không nhìn thấy, nhìn vào được khoảng vài mét, nửa cái phòng chỉ để một cái bàn, có thảm màu nâu nhạt trải trên mặt đất, trần nhà có đèn vòng bạch quang, phía xa xa là kính mờ.
Hoa Tri Dã quỳ trên mặt đất, tay cầm bút lông, cô đang luyện chữ.
Vẫn là áo khoác khi nãy, giờ phút này hờ hững khoác trên người cô, phảng phất chỉ cần thoáng khẽ động, y phục sẽ rơi xuống.
Mục Thị nhìn mấy giây, âm thầm cười trộm một tiếng, cởi áo khoác trên người treo ở cánh tay, dây váy mỏng manh để lộ nửa đầu vai, tóc được nàng tùy ý thả xuống, nếu giờ phút này có tấm gương, nhất định nàng sẽ tự mình ngắm nhìn một phen.
Nhưng nàng không dám quá mức lỗ mãng, nhỏ giọng ho khan vài tiếng, cố ý để dép lê phát ra tiếng khi bước đi, tiếp theo từ từ bước vào.
Hoa Tri Dã nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhưng dư quang mới bắt được bóng dáng nàng liền chuyển mắt trở về, áo khoác trên người vẫn vững vững vàng vàng, không hề rơi xuống.
“Chị Tri Dã, chị đang luyện chữ sao?”
Mục Thị ngồi đối diện Hoa Tri Dã, nàng không có quỳ mà chân trái đè ép đùi phải ngồi xuống, một tay dựng trên bàn, một tay chống cầm cũng đặt lên bàn, lúc ngồi xuống cũng tiện thể hất tóc ra sau tránh bị che khuất tầm nhìn.
Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ là đánh mắt thoáng qua, không hề dừng lại chỗ nào trên người Mục Thị, lập tức thu hồi ánh mắt.
Mục Thị: …
Không thể không nói, chữ Hoa Tri Dã quá đẹp mắt, cô viết chữ rất chậm, mỗi một nét đều dứt khoát rõ ràng, nên câu thì câu, nên trở về thì trở về, thông thuận không hề run.
Mục Thị cứ nhìn như vậy, một hàng rồi một hàng, đợi cô viết xong chữ cuối cùng, bỗng nhiên Mục Thị ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ tay: “Quá điêu luyện.”
Hoa Tri Dã ngẩng đầu, bộ dáng nhìn đang nhìn kẻ ngốc.
Mục Thị dừng một chút.
Thật xin lỗi, nàng cũng không biết vì cái gì, đột nhiên lại biểu hiện ngốc nghếch thế này.
Thời khắc này tóc Hoa Tri Dã có chút tán loạn, tùy ý thả sau gáy, thoạt nhìn mềm mượt vô cùng, khi cô cúi đầu, tóc cắt ngang tự động rũ xuống gương mặt bên cạnh.
Mục Thị mang theo mỉm cười chống đỡ cầm cứ nhìn Hoa Tri Dã như vậy, thả giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng nói câu: “Chị Tri Dã, có người từng nói chị…”
“Không có.”
Mục Thị cười nhạt một tiếng, cũng không tiếp tục.
“Ngủ không được sao?” Hoa Tri Dã lại tiếp tục viết, lên tiếng hỏi nàng.
Mục Thị lắc đầu: “Vẫn chưa buồn ngủ.”
Nhưng lúc này thực tế lại phản bác lời nàng, che miệng ngáp dài một cái.