Hắn ta vui mừng vì nếu sức mạnh này có thể giết được hắn.
Để cho hắn không còn tồn tại trên đời nữa, phải là hắn đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
"Hừ ngươi có thì ta cũng có!" Chỉ là cô không thể làm như thế được, sức mạnh này là để giết Acnologia, Zeref thì không thể một hit cái này là hắn toang ngay lập tức.
Mặt đất đang dần bốc cháy bởi ngọn lửa của Igneel.
Natsu đang chuẩn bị tung ra một chiêu kết liễu hắn.
Sau một hồi khói dần dần biến đi cô thấy hắn vẫn đứng được.
"Hãy trao cho con sức mạnh đi, Igneel" Natsu nói.
"Chỉ một đòn nữa thôi là được!" Natsu nói.
"Cậu thật sự mạnh lên rồi đấy, Natsu" Zeref nói.
"Có thể cậu sẽ ngăn cản được ta, trước giờ ta tin là như thế...nhưng cậu đã có chút muộn màng rồi"
"Ta sẽ lựa chọn hủy diệt thế giới này thay vì tiêu diệt bản thân mất rồi" Zeref nói.
"Mà giờ đến lúc gặp cậu thì..ta không biết liệu đòn tấn công tiếp theo có thể giết chết một tên bất tử như ta không"
"Việc đó tùy thuộc vào sức mạnh của cậu"
"Vậy nên ta sẽ nói một điều quan trọng khi ta còn sống" Zeref nói.
"Lẽ nào..."
"Tên của anh là Zeref Dragneel"
"Là anh trai của em"
"..." Điều này khiến Natsu khá bất ngờ cô thì biết lâu rồi.
"400 năm về trước cha mẹ của chúng ta đã bị thiêu đốt bởi lửa của Rồng và đã chết"
"Em trai của anh, Natsu cũng đã chết vào thời điểm đó"
"Hả? Ngươi..đang nói cái quái gì vậy?" Natsu nói.
"Anh đã nghiên cứu đủ mọi cách để hồi sinh em...và anh đã thành công trong việc cấu trúc những sinh mạng được gọi là Etherious"
"Đó chính là em đấy Natsu"
"Etherious Natsu Dragneel" Cô và Zeref cùng nói.
"E.N.D"
"Natsu! Đừng có tin lời hắn! Aci!"
"Hắn đúng đấy.."
"Ta và hắn..đã nghiên cứu việc này.." Aci nói.
"Lảm nhảm đủ rồi đấy!" Natsu như không thể tin được nói.
"Với lại ta đã nghe việc Igneel không thể tiêu diệt E.N.D mà!"
"Nếu ta là E.N.D thì ông ấy đã hạ gục ta dễ như trở bàn tay"
"Không thể tiêu diệt được không phải vì sức mạnh quá áp đảo...mà là không thể xuống tay với tình yêu thương" Zeref nói.
"E.N.D là con ác quỷ đã tạo Tararus, không phải là ta! Với cả...ta là con người" Natsu tìm cách nói lại.
"Kẻ tạo ra Tartarus là Mard Geer, nó lợi dụng trong việc tình cờ tìm thấy cuốn sách này" Zeref nói.
"Và dàn xếp những con quỷ khác như thể bọn họ đang làm theo ước nguyện của E.N.D"
"Vì thế nó khẳng định là chính em đã tạo ra Tartarus"
"Đã bảo là ta không phải là E.N.D!" Zeref quăng cuốn sách E.N.D ra một bên và bắn một lỗ ở nó khiến Natsu cảm thấy đau ở giữa người.
"Từ xưa em đã là một đứa khó dạy rồi..em còn thậm chí chẳng thèm học đọc, học viết"
"Anh đã đến gặp bằng hữu Igneel đã bàn về chuyện này"
"Bằng hữu?"
"Igneel thời đó không có một chút gì ác cảm với con người, thật là một con rồng hiếm thấy"
"Anh đã tình cờ gặp được ông ấy trong một lần đi hái thảo dược để dùng trong việc nghiên cứu"
"Igneel đã nói rằng sẽ dạy em cách dùng Sát Long Thuật, Igneel cũng nhóm Metalicana đã vạch ra một kế hoạch"
"Nuôi dưỡng các Sát Long Nhân...và sử dụng "Thuật Long Hồn" vào chính mình tự phong ấn bên trong cơ thể của các Pháp sư để đi đến tương lai"
"Nhằm mục đích tiêu diệt Acnologia"
"Vì sao họ lại muốn đi đến tương lai?"
"Bởi vì sức mạnh loài rồng đã giảm sút rất nhiều, nên họ cần phải hấp thụ lượng lớn Ethernano để hồi phục"
"Nếu như đi tới thời đại có nguồn Ethernano dồi dào thì Thuật Long Hồn sẽ không bị hóa giải" Zeref nói.
"5 đứa trẻ đã được lựa chọn cho kế hoạch này, Natsu, Gajeel, Wendy, Sting, Rogue, tất cả đều là những đứa trẻ không có nơi nương tựa"
"Natsu thì vẫn có anh nhưng anh đã tán thành với kế hoạch này đúng vậy Acnologia là chuyện khác"
"Anh đã có ước nguyện rằng nếu em trở nên mạnh mẽ thì có thể sẽ tiêu diệt được anh"
"Bọn anh đã sử dụng cánh cổng đi đến tương lai, Eclipse"
"Một tinh linh pháp sư có tên là Anna đã mở cánh cổng, bọn anh không hề lựa chọn trước thời điểm nào"
"Một thành viên trong gia tộc của Anna đã tham gia vào kế hoạch, mở cánh cổng ở thời đại có nồng độ Ethernano dày đặc"
"Một pháp sư tinh linh có tên là Layla đã mở cánh cổng Eclipse đó là vào ngày 7 tháng 7 năm X777"
"Là ngày các em tưởng rằng những con rồng đã biến mất, thực ra lại là ngày các em đã tỉnh giấc trong thời điểm này"
"Các em là những đứa trẻ 400 năm trước" Zeref nói.
"Anh vẫn luôn chờ đợi em..nhưng 400 năm trôi qua quá lâu"
"Có rất nhiều thứ đã xảy ra, anh đã chứng kiến sự chấm dứt của rất nhiều thời đại"
"Anh đã cảm thấy khó hiểu với những gánh năng trong việc sinh tử của con người, anh đã gặp được Mavis"
"Và rồi từ biệt em ấy, anh..."
"CÂM MỒM!" Natsu đã im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin điều đó sao?!"
"Natsu..."
"Em là con quỷ trong cuốn sách của Zeref nếu em giết chết anh...thì em cũng sẽ chết"
"Thế thì sao?!" Natsu nói Happy bay tới ôm lên Natsu ngăn cho cậu ta đánh.
"Tớ không muốn đâu Natsu.."
"..." Natsu nhìn vào Happy, Happy là đang khóc.
"Tớ không muốn mất Natsu đâu!" Happy nói.
"Thả tớ ra sức mạnh của Igneel sẽ biến mất đấy!" Natsu nói.
"Bây giờ mà bỏ lỡ thì không thể tiêu diệt Zeref được nữa!"
"Natsu là bạn của tớ đối với Natsu không phải sao!" Happy bay mất đi lại về hội.
"..." Để cô lại với Zeref.
"Cậu..thật sự để cho nó biết sự thật sao?"
"Ừ...ít nhất đó là điều mà tôi có thể làm trước khi có ai đó giết tôi" Zeref nói.
"..." Cô sử dụng cánh dị thường của mình bay đi về lại hội.
Khi bay về cô cảm thấy lạ bên trong người, cô cảm thấy buồn ngủ đi rất nhiều nhưng đang trên đường nên cô vẫn cố gắng đi đến hội rồi sắp không chịu được nữa mở cửa ra thấy Lucy đang ngồi ở trên ghế.
"Aci! Cậu về rồi à? Natsu đâu?" Lucy lo lắng nói.
"...Lucy...coi chừng..bên dưới tù nhân đang..." Cô không chịu được liền ngã đi chỉ kịp nói một vài câu rồi thiếp đi.
Cô thấy lạ bên trong người, nó đâu đến tận ruột đến tận xương sống, cô cảm thấy buồn ngủ rất rất nhiều nên ngủ thiếp đi.
Không thấy mình còn sống nữa, có gì đó ngăn nhịp tim cô đập, cô không thở được nữa cũng không cử động được nữa cô không nghe bất cứ cái gì nữa.
"Không lẽ mình đã bị trừng phạt?" Lẽ nào là do cái Cánh chết tiệt đấy mọc thẳng bên trong tim mình?
"Là nó à? Hay do phản ứng sinh học gì đó? Nghẹt thở nhưng mình vẫn không chết"
"Mày chừng nào mới mạnh mẽ được?!" Một tên đá vào cô.
"Là hình ảnh hồi trước của mình? Là lúc mình còn nhỏ"
"Cứ như thế này mày sẽ chẳng mạnh mẽ được đâu!"
"Né đi! Sao không né? Mày bị ngu à?" Ông già đó nói.
"Thầy..xin đừng đá nữa.." Cô bất kể khi nào làm sai hay không làm được ma thuật thì thầy ấy sẽ đánh cô mặc cho cô cầu xin.
"Chết đi! Con quái vật.." Cô không chịu được việc này, nó khiến cô ám ảnh.
"..." Những hình ảnh bạo lực mà cô vốn không muốn nhớ nên dù thuật mất trí nhớ, xóa đi tất cả hình ảnh đó.
"..." Ngày nào cũng vào đánh liên tục không biết ngừng là gì kể cả khi cô đang học cũng lôi ra đánh ngụy biện lý do nào đó củ *beep*.
"..." Đánh xong thì cho cô nhịn ăn, thế nhưng cô cũng chẳng nói lời nào cả, chẳng hỏi gì cũng chẳng cần gì, cô không muốn mình có lòng vị tha hay nhân từ.
"Thế nên.." Thế nên cô luôn giết người mà không ngần ngại cảm thấy xót hay đau lòng, cho đến khi cô gặp Erza đó là lúc cô cảm thấy mình biết yêu biết quan tâm người khác.
"..." Cô không có ước mơ cũng không có ước muốn nào cả nhưng càng ở Nhân Giới càng lâu cô lại bắt đầu mong muốn mình...
"Trở thành con người"
Đúng vậy mong ước duy nhất của cô đó là trở thành một con người, cảm nhận được mạng sống là như thế nào, cô muốn mình thử chết một lần liệu nó có như người ta nói không? Cảm giác tự do có thể bỏ hết tất cả phuền muộn xuống.
Liệu mình sẽ vang xin họ tha cho mình?
Liệu mình sẽ cảm giác cái chết là như thế nào?
Liệu mình được gặp lại Erza? Mà không bị gò bó? Không một gánh nặng thì cuộc sống của cô chắc chẳng đến nỗi tệ.
"Thật vui...thật buồn"
"Mình muốn cảm thấy...cái chết nó như thế nào.."
Bao năm qua cô chứng kiến rất nhiều điều cô đã ở trái đất gần 100 triệu năm cô đã gặp Zeref đúng vậy cô đã đi tới tương lai.
Đó là sự thật của cô.
Thế nhưng ước muốn mãnh liệt duy nhất của cô.
Đó là được sống như một con người và chết như một con người thật sự.
Đó là điều cô ước khi tìm được Vô Hạn Thời Kế và đấu với Tân Oracion Seis.
"Mình không muốn sống như một kẻ bất tử.." Cô hiểu được nỗi đau của Zeref, khi yêu một người là như thế nào và người ấy đã chết à không, không hoàn toàn như vậy tim của Mavis vẫn còn đập.
Cô mong muốn mình sẽ dũng cảm lên và thổ lộ với Erza rằng mình yêu cô ấy thế nhưng...mình lại quá nhút nhát.
Trong đầu mình toàn những câu hỏi như...
Liệu cô ấy sẽ nghĩ mình bị bệnh?
Liệu cô ấy và mình sẽ còn là bạn?
Liệu cô ấy sẽ chấp nhận tình cảm của mình?
Và liệu cô ấy sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như hồi xưa? Liệu..mình sẽ hạnh phúc khi thấy cô ấy hạnh phúc...
Với người khác?
"Liệu mình sẽ hạnh phúc sau khi nhận được câu trả lời với cô ấy?"
Cô chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của Erza cho mình chỉ đơn giản là...một người bạn hay là một người đã nuôi mình?
Cô đọc được suy nghĩ của Erza mà, toàn là Jellal mà thôi chẳng có một từ nào về mình.
Lúc nào là Jellal sẽ cảm thấy như thế nào, còn có lúc cô bị thương tới nỗi tệ như thế nhưng cô lại chẳng hé một lời nào về Jellal, cái đó Hy Sinh? Khi gặp lại Jellal thì Erza đã nói rất nhiều thứ Chia Sẻ rất nhiều thứ còn cô?
Erza chẳng hé một lời nào cả, chẳng chia sẻ gì hết cứ giữ trong lòng mình cho đến khi gặp Jellal, chẳng nói gì hết chỉ là cô đang ảo tưởng? Cô là đa tình?
Tôi là một cái cây to lớn còn em là một cái cây bên kia đường tôi chẳng thể với tới em, chẳng có khả năng để yêu em.
Điều này khiến mình ghen tỵ, mình từ nhỏ chẳng có mẹ, ba thì chẳng nói gì cả mình muốn lên Thiên Giới liền cho mình lên.
Chẳng ai muốn mình cả, chẳng ai cần mình cả...
Tất cả những lời nói đó toàn là dối trá.
"Sao mình cảm thấy..buồn?"
Thật buồn.
Sao cô lại cảm thấy buồn? Sao cô lại không vui? Mira đã nói nếu muốn người khác vui thì mình cũng phải vui trước mới khiến họ vui.
Thấy người khác hạnh phúc thì mình cũng phải hạnh phúc.
Khi thấy người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng phải hạnh phúc chứ...
Cớ sao mình lại buồn?
Sao cô lại buồn đáng lẽ mình phải vui chứ? Mình thật sự muốn Erza biết thế nhưng em ấy sẽ chấp nhận mình?
Là mình yêu em ấy?
"Sao mình lại đau đầu thế này?"
Sao nước mắt cô lại rơi thế này? Không đáng lí ra câu chuyện nó không thể kết thúc như thế này được.
Cô không muốn kết thúc câu chuyện này cô không muốn phải như Mavis, cô không muốn nhắm mắt biệt ly.
"Mình không muốn nhắm mắt biệt ly"
Cô không muốn kết thúc của mình sẽ lại ở trên Thiên Giới.
"Mình ghét Thiên Giới làm ơn...ai đó.."
"Cứu tôi..làm ơn..ai đó đừng đẩy tôi về với Thiên Giới..tôi yêu mọi người tôi yêu tất cả mọi người, tôi yêu Fairy Tail, tôi yêu Magnolia, tôi yêu thế giới này..tôi yêu em..Erza.."
"Làm sao bây giờ ai đó..cứu tôi với..ai đó nghe không? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn nhắm mắt rồi lại nghe ca khúc ấy ca khúc biệt ly giữa em và tôi.
Đó sẽ là định mệnh giữa tôi và em.
Sợi chỉ đó ấy..tôi không muốn...làm đứt nó.
Cô từng đọc qua rất nhiều cuốn sách nhưng không biết từ "Yêu" là gì.
"Rốt cuộc nó là cái thứ gì?" Cô luôn hỏi mọi người tất cả mọi người đều đưa ra câu trả lời khác nhau, còn vài người thì không nói gì hết cho nên câu trả lời càng mơ hồ.
"Tình yêu hả?"
"Sau này lớn lên con sẽ biết!" Một vị Lão sư trong Thiên Giới nói như thế.
Giờ mình vẫn chưa hiểu tại sao người ấy lại nói thế.
"Tình yêu..nó chỉ xuất phát khi cậu thật lòng yêu một người nào đó, cậu sẽ chia sẻ và hy sinh vì họ đó là tình yêu" theo Mike đã nghiên cứu nói.
"Vậy à?"
"Ừ"
"Tình yêu là chia sẻ"
"Là hy sinh"
"Cho một người mà mình thật sự yêu"
Bên ngoài mặc dù cô không nghe thấy hay cảm thấy thế nhưng cô vẫn luôn ấp ủ tình yêu này.
Zeref đã nói đúng.
Mình không thể tiêu diệt được chính mình, mình không thể mềm lòng.
Mình đã không đủ dũng cảm để vứt bỏ đi tình yêu của mình.
Đúng rồi là vì Tình Yêu đã cảm hóa mình trở thành như thế, mình không như hồi trước nữa tất cả là vì Mình đã Gặp Erza.