"Nếu như các người thua, thì ai ở đây cũng đều phải tự động làm một cái cam kết bán mạng cho tôi. Thế nào?"
Tần Lam vừa dứt câu, những kẻ vừa mới hả hê tìm cách trêu đùa nàng tất thảy đều trở nên câm nín.
"Tần đương gia, cô cũng đâu nhất thiết phải quan trọng hóa vấn đề như vậy. Dẫu sao đây cũng chỉ là một cuộc chơi, chỉ là một cuộc chơi nhỏ thôi mà." Triệu Duệ cố nặn ra một nụ cười.
"Phải đấy. Chúng ta..."
"Đủ rồi, nếu đã không dám lấy tính mạng mình ra cược, vậy tại sao các người còn yêu cầu để Ngô Cẩn Ngôn tiếp rượu?" Chống cằm, đôi mắt nàng hơi híp lại, nom chẳng khác nào kẻ đi săn đang rình rập con mồi.
"Tần đương gia xin thứ cho tôi nói ra câu này. Nhưng kì thực cô cũng coi mạng người như cỏ rác đấy thôi." Kẻ ngồi bên cạnh Thành Dũ lớn gan lên tiếng.
"Âu Dương tiên sinh, cách đây một tháng tôi nhận được tin anh ở ngoại ô Tây thành giết người diệt khẩu. Đại khái là do người đó phát hiện ra việc anh cùng Uông phu nhân ngoại tình..."
"ÂU DƯƠNG HẠO."
Nam nhân đã qua tuổi tứ tuần - hẳn là Uông lão đại - chồng của Uông phu nhân trong câu chuyện nàng vừa kể đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn.
"Uông lão đại bình tĩnh,Tần Lam tôi trước giờ là người hành động khi đã đầy đủ chứng cứ. Đợi lát nữa tôi gửi cho anh rồi chúng ta tiếp tục cũng chưa muộn. Tôi nói đúng không Âu Dương tiên sinh?"
Âu Dương Hạo giận tới mức lặng đi. Tần Lam... cái nữ nhân chết tiệt này...
"Dám ở Tây thành hành sự, anh cũng thật là lớn gan."
Vờ như không trông thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Âu Dương Hạo. Nàng vừa nâng ly vừa nở nụ cười: "Chẳng phải hôm nay mọi người mở tiệc chỉ để quan tâm tới chuyện giữa Tần gia và Long gia chúng tôi thôi sao? Nào, hiện tại cùng nhau uống xong ly rượu này xong liền bắt đầu thôi."
Ngô Cẩn Ngôn trước sau vẫn thủy chung đứng sau lưng nàng mà không để ý rằng sống lưng của bản thân sớm đã trở nên lạnh buốt.
Tần Lam... giờ thì cô đã hiểu lý do vì sao chẳng ai dám đắc tội với nàng ta rồi.
Trước khi va chạm, không những tìm hiểu và nắm trong tay toàn bộ điểm yếu của đối phương, nàng ta còn biết cách chọn thời điểm dễ khiến đối thủ thất bại hoàn toàn dưới gót giày của mình. Hơn nữa còn luôn là một mũi tên trúng hai đích.
Tội nghiệp Âu Dương Hạo. Bởi vì Âu Dương gia và Uông gia có lẽ sắp sửa bùng nổ tranh chấp vì câu chuyện thuận miệng ban nãy của nàng.
Mặt khác. Âu Dương Hạo dám thề bản thân bây giờ chỉ hận không thể lao tới cắn xé nữ nhân họ Tần kia.
Nguyên lai ngày đó bởi vì quá gấp, cho nên hắn mới lỡ xuống tay ở ngoại tô Tây thành. Thật không ngờ nhanh như vậy đã đến tai nàng ta.
Mắt thấy Tần Lam ung dung thưởng thức ly rượu, Ngô Cẩn Ngôn đứng sau ngăn không được liền nhỏ giọng nhắc nhở:
"Ta tưởng cánh tay ngươi bị thương? Muốn thêm rượu để vết thương đó trở thành phế hẳn luôn sao?"
Thoáng ngừng lại vài giây, nàng ngửa đầu nhìn cô.
"Dù ta cụt mất một tay, ngươi cũng đừng mơ có cơ hội giết ta."
"..."
Đúng là không thể nào nói chuyện tử tế với nhau quá một câu.
***
Nhìn những quân bài đỏ rực trên tay nàng, cô trầm mặc nghĩ lại lời đám người kia vừa nói.
Vận khí thực sự rất tốt.
Tần Lam nhả xuống quân Át cơ, vờ như đã quên vấn đề bản thân vừa gây ra lúc nãy, tiếp tục thuận miệng trò chuyện: "Át cơ vốn chỉ sự như ý. Có điều nếu chẳng may gặp và đi cùng 9 Bích, thì vận đỏ của nó liền coi như chấm dứt."
"Tần đương gia ăn khôn nói khéo, không biết là có ý gì?" Trần Duệ nhẫn nhịn hỏi.
"Không có gì, thực ra tôi chỉ muốn khoe rằng trong bộ bài của tôi chẳng xuất hiện quân Bích nào cả. Chứng tỏ rằng hôm nay tôi lại khiến mọi người thất vọng rồi."
Dáng vẻ huênh hoang của nàng thực sự rất gợi đòn.
Ngô Cẩn Ngôn thấy vậy, trong lòng liền âm thầm tìm một lý do để an ủi bản thân. Đó chính là ngoài mình ra còn rất nhiều người muốn cái mạng lớn của nữ nhân họ Tần kia.
Kết quả đúng như dự đoán. Tại ván bài đầu tiên, phần thắng hiển nhiên dễ dàng thuộc về Tần Lam.
Nàng chống cằm quan sát đám người trước mặt một lượt. Môi đỏ hờ hững buông lời thách thức: "Ván tiếp theo, ai vào?"
Thành Dũ hắng giọng đáp: "Tần đương gia bình tĩnh đã. Chẳng phải cô đã nói hôm nay sẽ giải đáp cho chúng tôi chuyện giữa cô và Long gia ư? Dù sao nhà họ Long cũng không phải một gia tộc nhỏ. Việc cô tùy tiện xuống tay như vậy rất dễ gây mất cân bằng giới hắc đạo. Đừng nói mọi chuyện đều đã được cô xử lý ổn thỏa, bởi vì ngày hôm qua tôi và Trần lão đại vẫn phải tự thân tới Nam thành để dẹp yên một số băng nhóm dưới trướng mình muốn tham gia vào vũng nước đục do các người khuấy lên."
"Thành tiên sinh đúng là chưa từng làm tôi thất vọng. Anh lên án rất đúng." Nàng gật đầu tán thưởng. "Việc Tần gia và Long gia bùng nổ tranh chấp, quả thực gây ảnh hưởng không nhỏ tới cục diện của thế giới ngầm này. Có điều kẻ đáng chết vẫn nên chết sớm một chút, tôi nhớ bản thân đã năm lần bảy lượt cảnh cáo hắn hãy biết điều đem trả bến cảng Thuận Giang về tay chủ cũ của nó là tôi."
"Ân oán xích mích giữa các người thì nên tự giải quyết ổn thỏa trong im lặng chứ? Tần Lam, bình thường cô hành động đều rất khéo léo." Vệ lão đại ngăn không được liền lớn tiếng.
"Vệ lão đại thỉnh ý tứ, Tần Lam mắc chứng sợ tiếng ồn lớn." Tuy thanh âm mang theo vài tia yếu ớt, song bản thân lại ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo. Nàng ghé môi nhấp một ngụm rượu. "Tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, lý do vô cùng đơn giản, chính là do Long Thời Nhậm đáng chết. Các người nếu ai muốn nhúng tay vào chuyện này, ngày mai có thể tới đại bản doanh nhà họ Long nói với Long Thời Chung rằng: Tần Lam tôi sẵn sàng nghênh tiếp lão đến cùng. Trận chiến vài hôm trước là do tôi sơ xuất nên mới để bản thân bị thương, lỗi nằm ở phía tôi."
Nữ nhân này còn dám ra ngoài rêu rao bản thân đang bị thương...
Một vài người lén đưa mắt ra dấu với nhau, mà Ngô Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nàng thoáng cảm thấy họ Tần này làm vậy là có lý do.