[BHTT] Đông Tây

Chương 36: Hồi ức kinh hoàng



Trong ngăn kéo chứa rất nhiều tài liệu. Trong tài liệu chứa rất nhiều ảnh siêu âm.

Ngô Cẩn Ngôn không hề bị mù, hai chữ Tần Lam rõ ràng ghi ở mặt ngoài đã chân chính khẳng định rằng chủ nhân của những tấm hình này không ai khác ngoài Tần đương gia…

Tần Lam từng có thai.

Điều duy nhất cô không ngờ là việc khi ấy - nàng mới chỉ vừa tròn 18 tuổi.

Những bức hình được sắp xếp theo trình tự rõ ràng, cho tới tháng thứ 5 thì không còn nữa.

Đứa bé đã chết ư?

“Ngô Cẩn Ngôn, lá gan của ngươi cũng thật lớn.”

Thanh âm phẫn nộ của Xa Thi Mạn khiến cô giật bắn mình.

Còn chưa kịp định thần, thì cổ đã bị người ta bóp lấy.



“NGƯƠI… SAO CÓ THỂ?” Chị gằn lên từng tiếng, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể kết liễu cô bất cứ lúc nào.

Ngô Cẩn Ngôn cố gắng kiễng chân do cổ bị nhấc cao, cô thống khổ hít thở từng chút không khí trân quý, ít nhất thì có thể duy trì được mạng sống thêm vài phút.

Đột nhiên Xa Thi Mạn nhả tay. Sau đó cúi đầu thu thập toàn bộ những bức hình rời rạc cho vào túi tài liệu. Xong xuôi, chị lại kéo tay cô ra khỏi mật thất.

“Đồ ngu. Sao ngươi có thể ngu một cách thần kỳ như thế?”

Thiếu điều tặng cho Ngô Cẩn Ngôn một cái bạt tai, song thật may vì chị vẫn còn chút tình người.

“Ta…” Ngô Cẩn Ngôn vẫn chưa hoàn hồn, đầu còn nhớ tới những bức chụp siêu âm và sự tồn tại của đứa bé ấy…

“Nếu hôm nay người bước vào đây là đương gia. Ngươi chắc chắn không còn mạng để ra ngoài đâu.”

Thẳng tay ném cô xuống đất. Chị túm lấy cổ cô quát: “NÓI, NGOẠI TRỪ NÓ NGƯƠI CÒN XEM ĐƯỢC NHỮNG GÌ?”

“Ta… ta chưa xem được thứ gì khác…” Ngô Cẩn Ngôn mặt cắt không còn giọt máu. “Ta chỉ là… tình cờ…”

“Mẹ kiếp thật chứ. Ngươi và mẹ người đúng là khắc tinh của nhà họ Tần.”

“Xa… Xa Thi Mạn… dù sao ta cũng đã phát hiện ra rồi. Chi bằng… ngươi hãy nói toàn bộ cho ta được không? Coi như ta van cầu ngươi.”

Cô lê thân lại gần rồi túm lấy ống quần của chị. Dáng vẻ khúm núm vô cùng hèn hạ.

“Ngô Cẩn Ngôn, ta phát hiện ngươi càng lúc càng không có lòng tự trọng.”

“Xin hãy nói cho ta. Van ngươi.”



Về mẹ, về Tần Lam, về cả mối quan hệ rối rắm giữa cha cô và Long Thời Nhậm.

Cô chỉ muốn biết rốt cuộc thế hệ trước đã gây ra những gì, mà hiện tại tới phiên cô phải gánh chịu tầng tầng lớp lớp hậu quả như vậy?

Xa Thi Mạn nhìn những giọt nước mắt kia rơi xuống, lại nhìn dáng vẻ van lạy của cô. Cuối cùng chỉ nhàn nhạt đáp: “Đứng lên, về phòng ngươi nói chuyện.”

***

Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn yên vị chờ Xa Thi Mạn phơi bày toàn bộ chân tướng. Chị trái lại lại vô cùng thản nhiên châm một điếu xì gà, sau đó mới bắt đầu cất lời:

“Cách đây 16 năm, đương gia gặp Thẩm Lan - mẹ ngươi. Cuộc gặp gỡ giữa hai người tương đối đặc biệt, bởi vì mẹ ngươi xuất thân là Thẩm đại tiểu thư, đồng thời cũng là lão sư của đương gia tại nơi huấn luyện sát thủ. Hai người tiếp xúc với nhau trong thời gian dài, đương nhiên đã khiến đương gia ngây ngốc rơi vào lưới tình.”

“Năm 17 tuổi, đại thiếu gia Tần Lễ phát hiện ra em gái của mình cùng Thẩm Lan yêu đương đồng tính. Mối quan hệ giữa hai nhà trước nay vốn đã không tốt, nay loại chuyện hoang đường này xảy ra càng khiến đôi bên rạn nứt nhiều hơn. Kết quả, đương gia bởi vì muốn bảo vệ mẹ ngươi khỏi sự can thiệp của nhà họ Tần, cho nên đã giết anh trai mình để diệt khẩu. Sau đó quyết tâm rèn luyện để chiều lòng lão gia, hướng tới mục tiêu cao nhất là ngồi lên vị trí đương gia hiện tại. Có điều cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Cuối cùng lão gia phát hiện sự thật, đương nhiên ông ấy đã cho người nhổ cỏ tận gốc, đem trên dưới Thẩm gia nhuốm trong biển máu, mặc kệ việc lưỡng bại câu thương. Và đương gia đã mang Thẩm Lan đi trốn. Hành động này cũng là hành động đào hố chôn mình của nàng về sau.”

“Lão gia đã mất rất nhiều thời gian để săn lùng hai người. Thẳng đến khi đương gia tự trở về kèm theo giấy tờ chứng minh bản thân đã mang thai, mọi người mới biết rằng hai người họ đã thành công trong việc thụ tinh nhân tạo. Đương nhiên lúc đó đương gia tin tưởng Thẩm Lan tuyệt đối, nàng luôn nghĩ chỉ cần có tình yêu chân thành thì mọi thù hận sẽ được hóa giải. Nhưng không, Thẩm Lan không bao giờ nghĩ như vậy.”

“Kì thực lão gia rất thương đương gia. Thấy cháu gái bảo bối có thai cũng không nỡ tiếp tục làm lớn, nhà họ Tần coi như mắt nhắm mắt mở chấp nhận nữ nhân họ Thẩm ấy. Kết quả cuối năm đương gia 18 tuổi - cũng là tháng thứ 5 khi mang thai. Thẩm Lan đã tỉ mỉ thực hiện mưu đồ mà bản thân nhẫn nhịn từ lâu - chính là trả thù.”

“Nàng ta dựng màn kịch bị bắt cóc yêu cầu đương gia phải tự thân tới cứu người. Mà đương gia trước giờ tính tình quật cường, chỉ cần cảm thấy người mình yêu gặp nguy hiểm liền bất chấp tất cả mà xông pha. Cuối cùng… Ngô Thái Minh đã phối hợp cùng Thẩm Lan bắt nhốt nàng, sau đó châm lửa thiêu rụi toàn bộ nơi đó. Lửa cháy lớn và cũng lan rất nhanh. Thời điểm lão gia cứu được nàng… cảnh tượng ấy tôi đến chết cũng không thể quên.”

Nói tới đây, bàn tay Xa Thi Mạn run lên từng hồi:

“Đương gia cuộn mình trong biển lửa, bất chấp tất cả bảo hộ hài tử trong bụng. Lưng của nàng theo đó nên bị bỏng một mảng lớn, nàng…” Nước mắt trượt xuống gò má, chị rốt cuộc cũng bật khóc. “Nàng bỏng rất nặng, đứa bé đương nhiên cũng không giữ được. Hơn nữa do đã 5 tháng, cho nên thời điểm phẫu thuật… không chỉ mất con, mà đương gia còn bị tước luôn quyền làm mẹ.”

“Năm ấy, nàng mới chỉ 18. Nàng mới chỉ 18 thôi… Ngô Cẩn Ngôn…”

“Sau đó, thời điểm đương gia vừa mới tỉnh lại, Thẩm Lan một lần nữa xuất hiện và thông báo với nàng rằng bản thân đã có con riêng và đã kết hôn - đối tượng là Ngô Thái Minh - Ngô lão đại tiếng tăm lẫy lừng. Đương gia bị người mình tin yêu nhất đâm một dao, vì đau cả thể xác lẫn tinh thần, cho nên nhân lúc mọi người không để ý đã tự rút ống thở. Đừng thắc mắc chuyện này, bởi vì đương gia khi đó tuy rằng tỉnh táo nhưng gần như phải sống dựa vào ống thở.”



“Lại may mắn phát hiện kịp thời. Lão gia buộc phải đưa cô ấy sang Đức để chữa trị, đồng thời để cô ấy có thể quên đi quá khứ đau khổ mà bản thân phải gánh chịu. Đó là lý do xuất hiện tin đồn tam tiểu thư của nhà họ Tần biến mất bí ẩn suốt một năm. Kì thực không phải 21 tuổi như bọn họ nói, mà là 18 tuổi.”

“Hai năm sau, vết sẹo ngoài da vẫn còn đó, vết sẹo trong lòng cũng còn đó. Nhưng nàng vẫn quyết định trở về. Và đương nhiên Ngô Cẩn Ngôn ngươi đã 5 tuổi rồi. Thế nào? Trong thời gian cùng đương gia yêu đương nhưng trước đó mẹ ngươi đã kết hôn và sinh ra ngươi. Vào cái năm đương gia 15 tuổi ấy - cái năm mà cô ấy lần đầu tiên yêu thích một người, thì mẹ ngươi vẫn thành công một chân đạp hai thuyền. Đương nhiên người đã có một khoảng thời gian thơ ấu sống cùng ông bà nội tại vùng quê phải không?”

Ngô Cẩn Ngôn đầu óc mơ mơ hồ hồ: “Nếu như mẹ ta đã có ta, vậy tại sao còn đồng ý cùng Tần Lam yêu đương?”

“Cái này còn phải kể tiếp chuyện của Ngô Thái Minh.” Xa Thi Mạn trả lời. “Cha ngươi cùng mẹ ngươi quen nhau từ lâu, sau đó cha ngươi vì muốn cắt đứt quan hệ dây mơ rễ má với Long Thời Nhậm nên đã cùng mẹ ngươi quan hệ xác thịt để có hài tử là ngươi. Ngươi cảm thấy kinh tởm không? Thẩm Lan chính là loại nữ nhân bắt cá hai tay như vậy đấy.”

“Không… không thể nào…”

Ngô Cẩn Ngôn bỗng ôm lấy đầu hét lên thật lớn.

Ngày đăng: 31.12.2019

Tác giả có lời muốn nói: Ngày cuối cùng của năm, thực sự hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm ٩(●˙—˙●)۶

Mọi người đừng thắc mắc vội, kì thực xô máu chó này vẫn chưa kết thúc, về sau chúng ta nhất định sẽ được nghe từ chính lời của Lam Lam ╰(*´︶'*)╯
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.