Sở cảnh sát vừa tiếp nhận rất nhiều tội phạm cho nên suốt một ngày phải liên tục thẩm vấn. Xa Thi Mạn mệt mỏi uống một hơi hết chai nước suối.
"Đội trưởng, chuyện này là do chị làm hả?" Nhĩ Tình từ sáng đến giờ không thể tin sếp của mình có thể thu về một lượng lớn chất cấm cùng vài chục tên tội phạm như thế.
"Bên phía cảnh sát và cục an ninh đã giúp đỡ chúng ta." Cô không tự cao mà khiếm tốn hơn. "Còn có cả Tần Lam của đội đặc nhiệm S."
"Tần Lam?" Nhĩ Tình nâng giọng. "Cô ấy đang nằm viện thì làm sao giúp chị được?"
Xa Thi Mạn nhíu mày: "???"
Người kia hiểu vấn đề liền kéo tay cô đi đến văn phòng.
"Em nghe ngóng được tin tức đội trưởng Tần bên đó bị gì mà phải đến bệnh viện trong đêm. Thậm chí còn có người chụp được hình ảnh từ bệnh viện nhưng may mắn vì bên đó chặn miệng cho nên không lan truyền."
Cô nghe xong nhíu mày một cái: "Sĩ quan chứ đâu phải diễn viên thần tượng đâu mà được chú ý như thế?"
Nhĩ Tinh chống nạnh, nhanh chóng phổ cập kiến thức mình thu thập được sau nhiều năm chơi mạng xã hội: "Chẳng qua chúng ta không để ý. Nhưng sĩ quan Tần thực sự được rất nhiều bạn trẻ theo dõi."
"Vì sao?"
"Xinh đẹp, tài giỏi." Người kia tự hào. "Đó là những từ chung mà cư dân mạng hay gọi cô ấy. Thậm chí em còn mò ra được group fan chuyên săn tin."
"Nghe ảo vậy?" Xa Thi Mạn không tin. "Lớp trẻ bây giờ là như thế à?"
"Phải." Nhĩ Tình gật đầu chắc nịch. "Còn hay gọi Tần Lam bằng mấy từ..."
"Từ gì?"
"Lão công."
Phụt.
Xa Thi Mạn run rẩy. Chính là nhất thời không muốn tiếp thu cái xã hội loạn lạc như thế này nữa.
"Thôi đừng nói nữa. Tôi phải đến thăm cô ấy."
Đi được vài bước thì cảm nhận được phía sau có một cái đuôi.
"Cái gì?" Đội trưởng Xa kinh hoàng lùi lại.
Mà lúc này Nhĩ Tình chớp chớp hai mắt khẩn cầu tha thiết: "Cho em đi với. Em cũng muốn chụp ảnh với cô ấy."
"Em điên rồi!"
—
Ngô Cẩn Ngôn ngồi bên giường bệnh của một bệnh viện tư. Âm thanh máy móc vẫn đang bận rộn làm việc. Cô lấy ra một tờ giấy trong túi áo mình, khom người ghi vài dòng rồi đặt trên tủ đầu giường.
Kì thực, cô vẫn chưa thể tin được có một ngày Nguỵ Anh Lạc lại tự tay kết liễu cuộc đời mình như thế. Nhưng vì kịp thời ngăn cản nên cùng lắm cái mạng đã tạm thời được giữ lại.
Chất vấn cũng xong rồi. Rốt cuộc giữa cô và Tần Lam cũng không có thêm bất kì cơ hội nào cho mối quan hệ này nữa. Cô đột nhiên nhận ra, nàng có lẽ không hề yêu cô, vì không yêu cho nên khi có một bất lợi nào đó sẽ không hề đứng về phía cô.
Cô thấu rồi.
Trong tình cảm, cơ bản nhất là tin tưởng, bởi thế nên mới có từ tin yêu. Nếu không tin thì yêu cũng chỉ động từ để trưng mà thôi.
Nhấc điện thoại lên, tìm đến dãy số đã lâu rồi không kết nối.
"Cao tỷ..." Cô mệt mỏi cất giọng.
Bên đầu dây thấy cô gọi đến cũng trở nên phấn khích: "Thế nào? Sắp đến hạn rồi nhé."
Cao Ninh Hinh từng giao hẹn, nếu đến hạn mà cô không về đội H thì tức là cô yêu Tần Lam.
"Em sẽ về." Cô đáp. "Sau khi thu xếp xong chúng ta hãy gặp ở thành phố H, cùng nhau đi ăn uống một lần."
"Thật sao?" Cao Ninh Hinh bất ngờ. "Ngày đó quyết tâm rời khỏi, tại sao lại quyết tâm trở về nhanh vậy?"
Ngô Cẩn Ngôn ngã người về sau, qua điện thoại nên căn bản người kia không thể nhìn được biểu cảm của cô. "Em phục Tần Lam rồi, cho nên em sẽ trở về nơi mình trưởng thành, không thù hằn, không so đo."
"Chị thấy thì nơi em trưởng thành chính là thành phố S. Em thay đổi rồi." Ninh Hinh bình luận. "Nhưng không sao, quyết định nằm ở em. Vừa lúc mai chị đến thành phố S có công việc, nếu thu xếp được thì chúng ta về chung."
"Được. Đợi chị."
Vài tiếng "tít tít" vang lên.
Ngô Cẩn Ngôn sau khi hoàn thành viện phí một tuần cho Nguỵ Anh Lạc thì cũng lặng lẽ rời khỏi.
Đồ đạc của cô ở doanh trại cũng không có gì ngoài cái balo cho nên không cần phải thu xếp bên đó. Hiện tại chính là nên đi gặp người cần gặp để nói lời tạm biệt.
Gần một năm với nhiều xúc cảm buồn vui lẫn lộn. Ở đây cô gặp được Tô Thanh, một người nội tâm nhạy cảm nhưng bên ngoài lại vô cùng mạnh mẽ. Hứa Khải, người luôn chi li, hạch sách cô nhưng luôn quan tâm đến đồng đội của mình. Vương Quán Dật với một tâm hồn trẻ con nhưng lại quyết đoán trong chiến đấu.
Ngô Cẩn Ngôn cô chắc chắn sẽ ghi nhớ tất thẩy.
Tất cả...Cả mối tình đầu không tên của mình.
—
Tần Lam gõ gõ vài cái trên bàn phím laptop, tất cả những tài liệu được sao chép từ máy tính của Tiêu Hạo Niên đã hoàn thành gửi cho nàng.
"Cảm ơn cậu." Nàng gửi đi một tin nhắn rồi tiếp tục xem.
Chỉ có cách vùi đầu vào công việc thì mới có thể ngăn mình để tâm đến Ngô Cẩn Ngôn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rồi hình ảnh của Xa Thi Mạn bước vào.
"Sĩ quan Tần hay nhỉ? Nhập viện thế này lại không thông báo cho tôi biết." Xa Thi Mạn vừa chọc vừa đi đến.
Tần Lam mỉm cười. "Chuyện nhỏ thôi. Ngày mai sẽ trở về đội."
"Thông báo cho cô hai tin." Xa Thi Mạn đưa hai ngón tay lên: "Một tin vui và một tin buồn. Muốn nghe cái nào trước?"
"Vui đi." Nàng nói.
"Chúng tôi đã tìm được căn cứ của Tiêu Hạo An, bắt được mười tám tên xã hội đen đang ẩn náu cùng một lượng lớn chất cấm, vũ khí."
"Còn lại?" Tần Lam đợi chờ.
Xa Thi Mạn kéo ghế ngồi xuống: "Không bắt được Phó Hằng, không thể lấy bằng chứng."
"Chúng ta bị lộ rồi." Cô thở dài.
Nhưng đáp án này đối với Tần Lam lại không phải tin buồn. Hiện tại, hắn ta không thể trốn được nữa, chỉ có một cách là đi gây chuyện lần cuối cùng cho mãn nguyện mà thôi.
"Tôi đã có bằng chứng liên lạc phạm tội của Phó Hằng. Nhưng hiện tại chúng ta cần làm là..."
"Khép tội Tiêu Hạo An." Hai người đồng thanh.
Phải. Tội phạm không phải Phó Hằng mà là Tiêu Hạo An.
Xa Thi Mạn bật cười. "Tôi nghĩ sau vụ này chúng ta kết thân sẽ hợp lý đó."
"Giải quyết xong đi đã." Tần Lam cũng phối hợp đùa với cô.
Tần Lam đã giao cho Xa Thi Mạn toàn bộ tài liệu mà mình đã điều tra được, từ khi Tiêu Hạo An còn nhỏ cho đến khi thay tên đổi họ. Cả những bằng chứng hối lộ của bệnh viện năm đó làm phẫu thuật, giả giấy tờ. Khi những bằng chứng này nộp lên toà thì không cần tội giết người, Tiêu Hạo An cũng sẽ lĩnh án tù khá cao.
Đàm Trác, ngày mình trả thù cho cậu đã đến rồi...
—
Doanh trai vì sự vắng mặt của Tần Lam mà trở nên u uất.
Ngô Cẩn Ngôn một bên đeo balo, tay cầm giấy chuyển công tác bước vào văn phòng của Tần Lam.
Mang máy nghe lén của Nguỵ Anh Lạc đặt trên xe của hai người đặt xuống bàn cùng tờ giấy và lá thứ.
Cô hít sâu một hơi.
"Cuối cùng, cũng không nên trực tiếp nói lời tạm biệt."
"Bởi vì khi gặp lại chị, em sợ mình sẽ không thể dứt khoát rời khỏi..."
"Em đứng ở đây tạm biệt chị." Cô cười, sờ vào tấm ảnh Tần Lam đang đặt trên bàn. "Chỉ mong khi gặp lại nhau, em sẽ không còn yêu chị nhiều như vậy nữa..."