Quán rượu càng về khuya càng đông người. Ngô Cẩn Ngôn đã ngồi một góc uống hết rất nhiều rượu, thậm chí người ta cũng không biết được rằng cô có đủ tiền để thanh toán hay không.
Mơ hồ cảm nhận được mùi rượu nồng nặc toả ra từ cơ thể mình, ruột gan đã bắt đầu nóng lên rồi. Nhưng tất thẩy không thể so được với nỗi đau trong tim cô. Nếu như ngày đó Tần Lam không tiếp nhận tình cảm này, cô có thể xem như mình tự tổn thương mình. Nhưng cớ sao nàng rõ ràng khẳng định bản thân yêu cô mà lại có thể phát ngôn ra những điều tàn nhẫn đến như thế...
"Cô gì đó ơi..." Tiếng gọi e dè của nhân viên phục vụ vang lên.
Ngô Cẩn Ngôn ngốc đầu dậy. "Có chuyện gì?"
Nam nhân viên cúi người: "Quán hiện tại sắp đóng cửa rồi ạ..."
"À..." Cô chợt nhớ ra bản thân đã ngồi quá lâu, liền nửa tỉnh nửa mê đứng dậy đưa thẻ tín dụng cho nhân viên.
Kì thực cũng chẳng biết đi đâu.
Cô cũng không muốn trở về doanh trại rồi phải gặp mặt Tần Lam trong bộ dạng người không ra người thế này.
Một lúc sau nhân viên lại tìm cô: "Dạ...Cô có phiền không nếu đến quầy nhập mật khẩu ạ?"
"140712" Ngô Cẩn Ngôn phất tay rồi đọc mật khẩu thẳng cho nhân viên.
140712...
Cô siết chặt tay mình.
Ngày 14 tháng 7 năm 2012 cô đã gặp Tần Lam.
Năm đó, Ngô Cẩn Ngôn chỉ là một cô gái mười tám tuổi, trong lúc nộp hồ sơ tuyển sinh trường quân sự thì đã gặp được nàng. Kết quả là mang mối tình đơn phương với người chưa từng tiếp xúc qua suốt mười năm liền.
Tròn trĩnh mười năm.
Tần Lam khi ấy so với bây giờ rất khác. Trong trường quân sự đông đúc sinh viên nhưng nàng lại toả ra một dạng khí chất đặc biệt. Tóc đuôi ngựa buộc gọn lên, quân phục thẳng tấp, tay còn cầm chắc chiếc mũ quân nhân của mình. Cho dù nhìn trực tiếp, nhìn góc nghiêng hay nhìn từ phía sau cũng khiến cho người ta cảm giác ngưỡng mộ.
Nhưng cô không ngưỡng mộ nàng. Cô thích nàng.
Nàng cũng là lý do khiến Ngô Cẩn Ngôn kiên trì rồi trở nên phi thường đến như thế...
—
Văn phòng vẫn còn sáng một ánh đèn vàng nhạt, nhìn thế nào cũng phủ lên một màu cổ kính và u uất.
Tần Lam vô lực ôm đầu mình. Kết quả xét nghiệm được nàng lần lượt xem đi xem lại. Chỉ là nàng đúng thật vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Tại sao tất cả mọi người đều luôn cố gắng trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của nàng rồi lại lạnh lùng đâm nhát dao gần như chí mạng như thế? Nàng không hiểu, vạn lần không hiểu. Nàng không cam, vạn lần không cam.
Nàng chưa bao giờ làm chuyện ác với ai nhưng tại sao lúc nào cũng phải liên tục nhận lại những chuyện đau lòng như thế này?
Ngô Cẩn Ngôn cũng rời đi, chỗ dựa duy nhất của nàng cũng rời đi...
Chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Nàng yếu ớt cầm lấy rồi áp vào tai mình: "Tôi đây."
"Tần Lam." Bên kia vang lên giọng nói của Xa Thi Mạn. "Mặc dù đã xác định được danh tính của em trai cô nhưng chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ buộc tội."
"Tiếp theo phải làm thế nào?"
Xa Thi Mạn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Ngày mai tôi sẽ mang thiết bị định vị gắn vào xe của cậu ấy, từ đó âm thầm theo dõi hành tung."
"Cô nghĩ dễ dàng qua mắt hay sao?" Nàng cười nhạt một tiếng. Đồng đội bao năm nay, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Người bên đầu dây thở dài. "Chúng ta không còn cách nào khác." Cô tâm sự: "Tôi vốn dĩ có thể từ bỏ vụ này để tìm đường lui cho bản thân mình...Nhưng khi nhìn thấy Đàm Trác nằm xuống, tôi đã hứa với lòng nhất định sẽ theo vụ này, mặc dù chúng tôi không quen biết nhau."
"Vì sao?"
"Vì cô ấy suy cho cùng cũng là đồng nghiệp của tôi. Chúng ta cần mạo hiểm một phen."
Tần Lam siết chặt điện thoại trong tay.
Đồng nghiệp?
Với nàng hiện tại đã vô nghĩa rồi.
Hai người bàn bạc sơ về kế hoạch xong cũng trả riêng tư lại cho nhau.
Tần Lam đặt điện thoại xuống, vô tình để mắt chạm vào hai viên kẹo lúc sáng Nguỵ Anh Lạc đã đem đến, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.
Em có lừa chị không?
Nhưng vốn dĩ, cô có lừa nàng hay không thì mọi thứ đã sớm không thể nào cứu vãn được nữa.
—
Xa Thi Mạn ngước nhìn lên toà chung cư cao cấp trước mắt rồi không ngừng tự cảm thán trong lòng. Kì thực không biết phải cày cuốc đến bao giờ thì mới có thể mua được một căn ở đây.
Nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ chính của mình, gạt bỏ ý nghĩ không đúng thời điểm sang một bên, tìm thang máy đi lên tầng hai mươi.
Cô nhận ra, hít chung không khí với người giàu vốn cũng không có gì đặc biệt. Ngoài việc lúc nào cũng thoang thoảng nhiều loại nước hoa đắt tiền trộn lẫn với nhau trong thang máy có chút buồn nôn mà thôi.
Bấm chuông được một lúc thì bên trong có một người phụ nữ lớn tuổi bước ra. Khoảng chừng là đã hơn sáu mươi tuổi.
Xa Thi Mạn đưa thẻ cảnh sát của mình: "Cháu là cảnh sát từ đội phòng chống ma tuý. Cháu muốn thăm hỏi một chút ạ."
Người phụ nữ nghe cảnh sát cũng không sợ. Bà nghĩ rằng chắc là đang rà soát tình hình khu chung cư này cho nên rất hào sảng mời vào.
"Bác Phó." Xa Thi Mạn ngoan ngoãn ngồi trên ghế phòng khách. "Cháu xin mạo muội hỏi một việc hơi nhạy cảm."
"Được, cô cứ nói đi."
"Phó Hằng, con trai của hai bác có phải là do hai người nhận nuôi hay không?"
Bà Phó kinh ngạc: "Làm sao có thể? Chính tôi là người sinh ra thằng bé."
Cô mím môi. "Con rất tiếc khi phải nói điều này..."
"Có thể Phó Hằng thực sự đã bị cướp đi danh tính bởi con trai của Tiêu Hạo Niên và bình an sống suốt mấy mươi năm nay ở đất Trung Quốc."
"Cô đừng ăn nói xằng bậy." Bà Phó tức giận chỉ thẳng nào mặt cô. "Thằng bé trước tới giờ chưa từng rời xa chúng tôi, làm sao có thể bị lấy đi danh tính?"
"Xin bà bình tĩnh."
Cô lấy một sấp bệnh án và tài liệu mượn được từ đội cảnh sát giao thông đưa ra.
"Cách đây 18 năm, con trai bà đã xảy ra một vụ tai nạn dẫn đến nửa sống nửa chết có đúng không?"
"Đúng." Bà Phó gật đầu.
"Cùng thời điểm này, Tiêu Hạo An đã trở về nước và biệt tăm."
"Vì tai nạn năm đó đã khiến Phó Hằng bị thương rất nhiều ở khuôn mặt, trải qua vài lần phẫu thuật thẩm mĩ. Cho nên, cậu ta hoàn toàn có thể ngang nhiên trở thành người nhà họ Phó mà không bị nghi ngờ."
"Đó cũng chỉ là suy đoán của cô. Tiểu Hằng của chúng tôi không thể nào bị tráo đổi trắng trợn như thế được..." Bà Phó đau lòng, không tài nào chấp nhận được.
Xa Thi Mạn đương nhiên không có cảm giác đồng cảm quá nhiều, cô chỉ quan tâm đến mục đích của mình. Chỉ khi kích động người nhà họ Phó mới có cơ hội nắm được đuôi của Tiêu Hạo An để cậu ta xuất đầu lộ diện.
Cô lấy ra thêm một bản kết quả xét nghiệm ADN đẩy về phía bà: "Đây là kết quả tương thích giữa Phó Hằng hiện tại với chị gái ruột của cậu ta. Tức là cháu không chỉ suy đoán."
"Cháu mong cô có thể hợp tác với cảnh sát diễn một màn kịch khiến Tiêu Hạo An phải hấp tấp. Chỉ khi bắt được cậu ta với đầy đủ chứng cứ thì chúng ta mới có thể tìm được Phó Hằng thực sự."
"Không thể nào..." Bà Phó vô lực gào lên. "Phó Hằng...Không thể nào..."
—
Tần Lam tỉnh giấc vì tiếng sấm chớp ở bên ngoài.
Đầu xuân mà trời mưa lớn như thế đúng là không hợp lý. Chắc có lẽ ông trời đang khóc thay cho mọi thứ đang quay lưng lại với nàng.
Chợt nhớ đến những chậu hoa vẫn chưa dọn vào cho nên nàng cố gắng một chút để đi ra ngoài. Dù sao nàng yêu hoa như vậy, không thể đành lòng nhìn nó bị chết úng.
Chậu hoa do ông nội tặng vẫn đang một mình chịu gió mưa.
Tần Lam đi đến nhấc nó lên.
"..."
Chậu hoa từ trên tay nàng rơi xuống, theo sau đó là tiếng vỡ vụn.
Ôm chặt lấy ngực trái mình, cơn đau không ngừng truyền đến.